Đọc truyện Kế Hoạch Chiếm Giữ Của Chưởng Quỹ – Chương 17
Edit: Mây
~
Tại trù phòng Tống gia, Đường Cảnh Ngọc đang nhìn Bàng sư phụ xào rau, càng không ngừng hấp cái mũi:“Thực thơm a, thực không hiểu chưởng quầy vì sao còn muốn tra tấn ta bắt ta học nấu cơm mở phòng bếp nhỏ cho hắn a, chỉ cần ta được ăn đồ ăn của Bàng thúc thì cũng đã thoả mãn rồi .”
Bàng sư phụ tâm khoan thể béo (tâm khoan: tim rộng rãi), cũng không có xấu hổ khi bị chưởng quầy vắng vẻ:“Nhìn đủ chưa, chưởng quầy chúng ta đó là thưởng thức ngươi, ngươi ráng học cho nhanh để ta còn có thời gian rỗi a .” Mỗi ngày đều phải làm một phần cho chưởng quầy đầu tiên, sau đó lại nấu thêm một nồi cơm nữa, dù sao tiền công cũng không khác nhau mấy, hắn ước gì chưởng quầy mở miệng khai ân, hiện tại liền do Đường Ngũ gánh trách nhiệm này, hắn cũng không muốn nhúng tay vô .
Đường Cảnh Ngọc cười cười vuốt mông ngựa hắn ”Ta thực ngốc, còn phải nhờ Bàng thúc chỉ dạy nhiều a.”
Bàng sư phụ đáp ứng sảng khoái rồi.
Kỳ thật xào rau rất đơn giản, trông chừng lửa để rau chín tới là được, Đường Cảnh Ngọc tâm tư khẽ động, liền đứng dậy nói “Bàng thúc, ta lấy vài thứ để ban đêm ta hầm cháo tẩm bổ cho chưởng quầy nha”.
Bữa cơm cho một mình nàng thì cũng không có khó khăn gì, cho nên nàng tính cơm thì nàng sẽ ăn với phòng bếp của đại phòng, sức ăn của nàng không nhiều, một chén cơm là đủ no. Nhưng thật ra để điều dưỡng thân mình này cần hầm canh để tẩm bổ thêm, canh hạt sen táo đỏ linh tinh các loại khẳng định phòng bếp đại phòng sẽ không làm, chính nàng phải làm thôi.
“Tự ngươi lấy đi, ta nhớ bên kia hình như có một bao.” Bàng sư phụ không để ý lắm nói.
Đường Cảnh Ngọc mừng thầm, vội lấy một cái bao to đựng gạo trắng, ăn xong rồi lại đến lấy, nếu Tống Thù có phát hiện chắn cũng chẳng so đo với nàng chút gạo này đâu nhỉ .
Cân gạo xong, Đường Cảnh Ngọc lại cầm hai củ gừng to cùng nửa cân đường đỏ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi. Nàng một người cũng không dùng bao nhiêu, phàm là những vật phẩm cần cho việc điều dưỡng thân thể chỉ cần trong phòng bếp có Đường Cảnh Ngọc đều tính đến bên này lấy, có thể bớt mua được chút nào tiết kiệm được chút đó.
Trên đường đi nàng gặp không ít tiểu nhị, lúc đến cửa viện Hạc Trúc Đường, Đường Cảnh Ngọc dán người vào tường nhằm thăm dò tình hình bên trong, thấy tất cả các cửa của phòng trên đều đóng mà trong viện cũng không có bóng dáng của Tống Thù, nàng hoá thân thành trộm vội chạy tới phòng bếp của chính mình.
Cho dù Tống Thù sẽ không phát hiện là nàng lấy thêm này nọ, nhưng nếu để hắn phát hiện ra thì cũng không ổn chút nào.
Đem này nọ cất xong, Đường Cảnh Ngọc hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, khi ra ngoài thì thấy Tống Thù một mình đi đến, nàng vui tươi hớn hở cùng hắn chào hỏi:“Chưởng quầy, đêm nay ta tính nấu canh gừng ngâm chân, lang trung nói như vậy rất tốt cho thân thể, chưởng quầy có muốn ta chuẩn bị cho ngài một chậu không?”
Tống Thù muốn hỏi nàng gừng ở đâu ra mà nấu, nhưng lúc mở miệng hỏi thì thấy quá so đo tính toàn liền đơn giản mở một con mắt nhắm một con mắt đi qua.
Có ý tốt mà người ta không cần nha, Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, đi vào phòng bếp lấy củi, bắt đầu chuẩn bị cho mình bữa cơm chiều đầu tiên.
Canh củ từ táo đỏ.
“Đường Ngũ, vì sao muốn dùng canh gừng ngâm chân a?”
Cửa bỗng nhiên bị mở ra, Chu Thọ tiến vào.
Đường Cảnh Ngọc một bên gọt vỏ củ gừng một bên kiên nhẫn trả lời:“Gừng có thể khu hàn, trong nước ấm có thêm canh gừng thì làm cho người càng thêm ấm.”
“Thân mình ấm có tốt cho thân thể không? Ta đây cũng muốn ngâm chân.” Chu Thọ đi đến bên người nàng, cúi đầu nhìn vật này nọ trong tay nàng,“Đây là rể cây mà?”
“Ngươi mới ăn rể cây!” Đường Cảnh Ngọc thiếu chút nữa đập chết hắn, vội vàng buông đao an bài việc cho hắn:“Giúp ta tách hột táo đỏ đi, cắt một đường ở giữa rồi lấy riêng hột ra. Ngươi là đại nam nhân, không cần phao chân, bất quá ta có thể chia cho ngươi một chén nước táo đỏ uống nha.”
Chu Thọ ngoan ngoãn đi làm việc, xắt hai lát rồi đột nhiên nhớ ra, quay đầu hỏi nàng:“Vậy ngươi vì sao muốn cho sư phụ ngâm chân?”
Đường Cảnh Ngọc hắc hắc cười, hạ giọng nói cho hắn:“Đó là ta chọc hắn thôi chứ ta biết chưởng quầy sẽ không ngâm đâu.”
Chu Thọ chớp chớp mắt, mờ mịt truy vấn:“Tại sao ngươi biết sư phụ không ngâm?”
Đường Cảnh Ngọc cực phiền Chu Thọ hỏi đông hỏi tây, trả lời một lần hai lần thì tâm tình còn tốt chứ nàng cực không có nhẫn nại mà trả lời tất cả câu hỏi tại sao của hắn, buông dao thái ra chuẩn bị “dạy dỗ” hắn một chút, đã thấy bên cửa không biết khi nào đã có sẵn một người, đầu đội ngọc quan, mặc một thân trường bào nguyệt sắc, tuấn mỹ trong trẻo nhưng sườn mặt lạnh lùng ở dưới ánh chiều tà kia không phải Tống Thù thì là ai?
Đường Cảnh Ngọc trong lòng kêu khổ,“Chưởng quầy, ta……”
“Quân tử xa nhà bếp, Chu Thọ, về sau ngươi không được giúp nàng làm việc nữa, đi ra, ta có việc cần ngươi làm đây.”
Tống Thù không có nghe Đường Cảnh Ngọc giải thích, bỏ lại câu nói đầu tiên liền đi.