Đọc truyện Kế Hoạch Bắt Cừu – Chương 96: Nước mắt của em, nỗi đau của anh
Tay Tô Y Thược rất lạnh, rất lạnh, cảm giác lạnh này như thấm vào tận tim phổi vậy.
“Em ổn không?”. Lâm Mạc Tang nhíu mày hỏi, dán bàn tay nhỏ bé đang run lên của Tô Y Thược vào ngực mình để sưởi ấm.
Tô Y Thược khẽ gật đầu, tiến sát vào người Lâm Mạc Tang hơn một chút nữa.
“Vậy thì, công chúa của anh, về nhà thôi ~”. Lâm Mạc Tang đột ngột bế ngang Tô Y Thược lên, anh muốn dùng hành động để xua tan đi sự bất an của cô.
Mọi người đều kinh hãi vì hành động này của anh. Văn Quân cũng không ngờ Lâm Mạc Tang cũng có bộ mặt dịu dàng như vậy. Rốt cuộc cô gái kia có bản lĩnh gì mà có thể thu hút được cậu ta?!
Trong lòng Tô Y Thược lúc này chỉ tràn ngập sự oán hận và trống rỗng đối với Văn Quân, căn bản không hề có chút phản ứng nào với hành động to gan của Lâm Mạc Tang.
Cho đến khi Lâm Mạc Tang đã bế Tô Y Thược rời khỏi đại sảnh, trong đại sảnh hoàn toàn tĩnh lặng.
“Văn lão tiên sinh.” Koster chào hỏi Văn Quân.
“Các vị cứ tự nhiên, hy vọng sẽ có thời gian thoải mái.” Văn Quân hồi phục tinh thần, vội vàng cười nói như vừa rồi hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.
Âm nhạc vang lên rất đúng lúc. Đại sảnh yên tĩnh lập tức náo nhiệt lên.
Văn Quân và Koster tán gẫu tùy tiện vài câu, người trước vẫn đang nghĩ rốt cuộc Tô Y Thược là ai, còn người sau thì hướng ánh mắt sâu thẳm của mình ra cửa, lóe lên dã tâm không nên có.
Sau khi đưa Tô Y Thược đi, Lâm Mạc Tang cũng không quay về thành phố Quyết Hoa ngay, mà đi dạo trên đường phố California.
Bốn phía đều tràn ngập mùi rượu nồng đậm, men say khiến người ta ngất ngây.
Lúc này đã là rạng sáng, trên đường chỉ còn vài người thưa thớt, thỉnh thoảng lại tò mò nhìn Lâm Mạc Tang bế Tô Y Thược đeo mặt nạ.
“Thả em xuống đi.” Tô Y Thược ủ rũ nói.
Lâm Mạc Tang dừng bước, nhưng không thả Tô Y Thược xuống theo ý cô.
“Này!”. Tô Y Thược không phải người không kìm nén được cảm xúc, nhưng lại dùng giọng điệu tức giận để thể hiện sự kháng nghị, hơn nữa còn giãy dụa trong lòng Lâm Mạc Tang.
Lòng Lâm Mạc Tang hơi thả lỏng một chút, Tô Y Thược sao có thể dễ dàng bị hạ gục được.
Anh cẩn thận giúp Tô Y Thược đứng vững, vén mái tóc xõa của cô ra sau vành tai, nhìn cô.
Trải qua sự đả kích nặng nề về tâm lý, mọi cảm xúc trong lòng Tô Y Thược đều mất hết, không còn là cố tình ngụy trang nữa, mà thật sự biến thành một mảnh hoang vu.
Tô Y Thược đi thẳng về phía trước không ừ hử tiếng nào, cứ như không nhìn thấy Lâm Mạc Tang bên cạnh vậy.
“Tô, Y, Thược!” Lâm Mạc Tang gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi đuổi theo bóng Tô Y Thược.
Người phía trước vẫn ngó lơ đi thẳng một mạch như trước.
“Em dằn dỗi đủ chưa hả?”. Thấy cô không phản ứng, giọng nói của Lâm Mạc Tang đầy vẻ bó tay.
Lúc này Tô Y Thược đã đi cách xa Lâm Mạc Tang một khoảng, nhưng vẫn kiên quyết đi tiếp. Nếu anh đứng trước mặt cô, chắc chắn sẽ phát hiện ra cô đã rơi nước mắt chan chứa từ lâu…
Đằng trước là chỗ rẽ.
“Rầm.” Lâm Mạc Tang bốc hỏa dồn Tô Y Thược vào tường, để tránh làm đau cô còn cố tình đặt tay đỡ sau lưng Tô Y Thược, nhìn thẳng vào mắt cô. Anh vốn đang rất hùng hổ, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của cô thì lập tức biến thành luống cuống.
“Ngốc ạ.” Lâm Mạc Tang cười đưa tay lên lau nước mắt cho cô, nhưng dường như nước mắt càng lau lại càng nhiều vậy, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng nức nở.
Lòng Lâm Mạc Tang đau đến không thở nổi.
Cuối cùng, anh cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người trước mặt cứ rơi nước mắt như mưa như thế được nữa, liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt Tô Y Thược, quét đi nước mắt không ngừng rơi trên mặt cô, cảm giác ấm áp gọi thần trí Tô Y Thược quay về, kinh ngạc mở to hai mắt quên cả khóc.
Hốc mắt cô đỏ hồng lên, đáng yêu y như con thỏ trắng nhỏ vậy.
Một lát sau, Lâm Mạc Tang mới vừa lòng ngẩng đầu lên nhìn Tô Y Thược. Cuối cùng cũng ngừng khóc rồi, chiêu này sau này có thể dùng nhiều hơn một chút!
“Ông ta không còn nhớ bà ấy, không còn nhớ… Em… Ông ta không biết… không nhận ra ra… em…, vì… vì sao… vì sao ông ta lại… không nhận ra… nhận ra em… Đó… đó là câu trả lời… của ông ta sao?! Có phải… có phải em sai rồi không… không nên… tìm ông ta…”. Tô Y Thược túm chặt tay áo Lâm Mạc Tang, bất lực nhìn anh, vội vàng muốn diễn đạt ý của mình nhưng giọng đứt quãng càng không nói rõ được.
“Không phải là lỗi của em. Có một số việc mà cuối cùng mình cũng không thể tự quyết định được, em đừng tự trách mình.” Lâm Mạc Tang nhìn chăm chú vào đôi mắt bối rối mờ mịt của Tô Y Thược, giống như muốn thể hiện rằng anh vẫn luôn đứng về phía cô.
“Nhưng mà… ngay cả câu hỏi đơn giản nhất ông ta cũng không dám trả lời!”. Rốt cuộc ánh mắt của Tô Y Thược cũng có thần lại một chút, giọng nói không giấu được sự oán hận.
Bầu trời California đêm nay khá nhiều sao, hình ảnh chàng trai và cô gái chăm chú nhìn nhau như trở thành điểm sáng duy nhất của góc phố này.
Lâm Mạc Tang còn chưa trả lời, bên phải bọn họ đã lóe lên một luồng sáng, cửa một quán bar đêm mở ra.
“Đi uống rượu với em.” Ánh sáng mạnh mẽ lập tức đánh thức Tô Y Thược. Cô thu lại ánh mắt của mình, kéo tay Lâm Mạc Tang đi vào trong quán bar vừa mở cửa kia. Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của Tô Y Thược, Lâm Mạc Tang cũng không ngăn cô, thay vì để cô kìm nén khó chịu, thì thà để cô phát tiết thoải mái còn hơn.
“Ở đây các anh có rượu gì dễ say nhất? Cho tôi mấy chai!”. Vừa ngồi xuống quầy bar, Tô Y Thược lập tức hô to lên với bartender. Vì vừa mở cửa nên trong quán rất ít người, nhưng tiếng nói của Tô Y Thược cũng vô cùng đột ngột. Bartender nhìn Tô Y Thược rồi lại cung kính nhìn Lâm Mạc Tang. Lâm Mạc Tang đưa tay ra dấu OK với anh ta.
“Vâng, chờ một chút.” Bartender đeo nơ bướm cung kính đáp rồi bắt đầu pha rượu.
“Này, Lâm Mạc Tang, anh muốn uống gì? Em mời, bỏ lỡ là không có cơ hội khác đâu.” Tô Y Thược hít sâu một hơi, hào phóng nói. Lúc này, Tô Y Thược đã hoàn toàn thả cái Tô Y Thược luôn bị kìm nén kia ra, mỗi lời nói mỗi hành động đều khác hẳn bình thường. Cô chỉ cảm thấy lòng đã đau chết lặng, đau đến không còn chút sức lực nào. Cô muốn che giấu mình đi, nhưng lại không biết rằng Lâm Mạc Tang đã hoàn toàn nhìn thấu cô rồi.
“Thiên túy.” Barterder đặt một ly rượu màu xanh lam xuống trước mặt Tô Y Thược.
Rượu rất ngon, mùi rượu thơm thoang thoảng.
Tô Y Thược cầm lên dốc một hơi cạn sạch. “Khụ khụ… khụ khụ…”. Cơn ho sặc sụa khiến nước mắt khó lắm mới ngừng được lại chảy ra tiếp. Rõ ràng là mùi rượu rất nhẹ, nhưng uống vào lại cay vô cùng.
Lâm Mạc Tang nhíu mày vỗ nhẹ vào sau lưng cô: “Uống chậm một chút.”
Tô Y Thược uống hết ly này đến ly khác chỗ rượu đặt trước mặt cứ như đang uống nước lọc không độ vậy. Người xung quanh dần nhiều hơn, tò mò nhìn bọn họ.
“Anh… anh cần gì phải quan tâm đến em như vậy… anh không biết em là đứa con gái không ai cần sao?!! Anh thương hại em à?!”. Đột nhiên Tô Y Thược giơ ly lên đập mạnh xuống quầy bar đến keng một cái rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Mạc Tang bằng đôi mắt say lờ đờ.
Lâm Mạc Tang vốn không uống rượu, chỉ ngồi bên cạnh lẳng lặng chú ý cô, đến khi cô say khướt.
Bartender nhìn Lâm Mạc Tang khó xử.
“Thôi được rồi, cảm ơn.”
Bartender lập tức như được giải phóng, sắc mặt quái dị quay người đi tiếp các khách khác. Từ trước tới giờ, anh ta chưa từng thấy ai có thể uống ba ly “Thiên túy’ mà không gục, vậy mà Tô Y Thược còn uống một lèo hơn mười ly, bộ dạng ngông cuồng của cô khiến anh ta hết hồn.
Mặt Tô Y Thược đỏ hồng, rõ ràng đã say rồi, thấy bartender chạy đi liền kêu lên: “Tôi còn chưa uống đủ mà… Anh đừng có đi chứ…”.
Bóng lưng bartender hơi khựng lại chút, rồi sau đó lập tức phóng ra nơi cách xa Tô Y Thược nhất bằng tốc độ sét đánh. Cô gái kia thật không phải là người!!!
Lâm Mạc Tang ôm trán, cô ấy… có thể kỳ quái hơn được nữa không?!
“Em say rồi.” Lâm Mạc Tang đứng dậy cởi áo khoác khoác lên vai Tô Y Thược, chuẩn bị đưa cô về. Mệt mỏi cả một ngày, cô cần phải nghỉ ngơi.
“Em… em không say!”. Tô Y Thược líu lưỡi lại, hai tay khua lung tung đẩy bàn tay đang đưa tới của Lâm Mạc Tang ra. Lâm Mạc Tang vội vàng vòng tay bảo vệ cô, rất sợ chỉ cần bất cẩn một chút sẽ làm cô ngã mất.
“Anh… anh là ai?” Tô Y Thược lắc la lắc lư đứng dậy, chỉ vào mặt Lâm Mạc Tang, tò mò hỏi.
“Anh là chồng em mà ~”. Lâm Mạc Tang lập tức nở nụ cười chính hiệu cáo già, giọng điệu lại đầy vẻ nghiêm túc thật lòng không cho người ta nghi ngờ.
“Chồng?! Chồng em á?!”. Tô Y Thược run run chỉ ngược lại vào mũi mình, cười ngốc nghếch lặp lại.