Đọc truyện Kế Hoạch Bắt Cừu – Chương 41: Anh ấy cắn vành tai cô
“Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược, hai người vào đây.” Quan Thanh đột ngột gọi hai người Lâm Mạc Tang và Tô Y Thược.
Lâm Mạc Tang nhìn cô, Tô Y Thược đứng dậy do dự một chút, rồi vẫn đi thẳng vào phòng làm việc của Quan Thanh.
Quan Thanh quan sát hai người trước mặt, Mộ Dung Ngữ Yên có kể cho cô nghe tình hình gần đây của hai vị này, khiến cô hơi đau đầu, vì thế, cô quyết định đạp thêm vào một cước cho xong.
“Trên tổng công ty có ý muốn thâm nhập vào thị trường Đông Nam Á, nên có bảo tôi phái hai người qua bên đó xem xét thử xem thế nào. Trong công ty chỉ có hai người là cần giỏi giang có giỏi giang, cần khí chất có khí chất, nên hai người đi đi, mọi chi phí sẽ do công ty chi trả.” Quan Thanh nghiêm túc nói, hoàn toàn không cho Tô Y Thược có cơ hội từ chối.
Ôi trời ơi, anh ấy theo đuổi Tô Y Thược, mà còn muốn mọi người phải cùng hỗ trợ nữa, chuyện quái quỷ gì thế chứ? Có điều, lần này cô nam quả nữ đi với nhau, chưa biết chừng lại có chuyện hay để xem, trên đời này, trừ tiền ra, thì buôn chuyện chính là việc mà Quan Thanh cô yêu thích nhất.
“Bây giờ tôi còn có việc phải làm, hai người ra ngoài trước đi.” Sau đó, cô ấy lập tức đẩy họ ra ngoài: “Phải rồi, tôi sẽ gửi mail thông báo thời gian và việc cần làm cụ thể cho hai người, phòng khách sạn cũng đã đặt ổn thỏa rồi ~” Nói xong, Quan Thanh đóng ‘sầm’ cửa lại.
Tô Y Thược lẳng lặng nhìn nghiêng khuôn mặt của Lâm Mạc Tang, thoáng trầm tư. Xem ra, có một số việc muốn trốn cũng không trốn được.
Lâm Mạc Tang cảm nhận được ánh mắt của Tô Y Thược, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn anh từ sau chuyện lần trước, nhưng không biết vì sao trong lòng anh thậm chí còn thấy hơi căng thẳng.
Mấy ngày nay, Tô Y Thược luôn nghĩ xem phải làm thế nào để tránh mặt Lâm Mạc Tang, vì thế, buổi tối Lâm Mạc Tang liền nhận được tin nhắn của Mộ Dung Ngữ Yên, nói Tô Y Thược muốn cô ấy đi công tác thay mình.
Mộ Dung Ngữ Yên lập tức lấy cớ bị ốm để từ chối. Đùa sao, cô còn chưa muốn chết, hai người kia muốn đùa chết cô sao? Hiện giờ, rốt cuộc cô cũng hiểu được nỗi khổ của Quan Thanh.
Có điều, Lâm Mạc Tang vẫn hơi lo lắng, cho đến tận sáng hôm sau nhìn thấy Tô Y Thược kéo va ly xuất hiện ở sân bay, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Sự cố chấp của cô khiến một người vẫn luôn có khả năng khống chế tất cả mọi việc trong lòng bàn tay mình như anh cảm thấy không biết phải làm sao.
Tô Y Thược thầm nghi hoặc không biết có phải Quan Thanh trêu bọn họ không mà lại bắt họ đi Myanmar! Quan trọng là Lâm Mạc Tang lại cũng không phát hiện ra, anh không nói, cô cũng ngại mở lời.
Ngồi trên máy bay, cả hai đều chẳng nói câu gì, cho đến khi xuống máy bay, Tô Y Thược bất cẩn vẹo chân một cái, Lâm Mạc Tang lập tức đưa tay ra đỡ cô, cả người cô đều được anh ôm vào lòng.
Tô Y Thược rất muốn đẩy ngay cánh tay của anh ra, nhưng tiếc là cổ chân cô bị sưng lên, căn bản không thể đi được, nhưng lại cứng đầu không muốn Lâm Mạc Tang chạm vào mình.
Lâm Mạc Tang nổi giận, bế thốc luôn Tô Y Thược lên. Mấy ngày nay, việc cô không thèm để ý đến anh đã tra tấn anh phát điên lên rồi, dù sao hiện giờ xung quanh cũng chẳng có người quen nào, giờ có nhịn được thì anh cũng không thèm nhịn nữa!
Rõ ràng là Tô Y Thược bị hành động của Lâm Mạc Tang dọa cho sợ hãi, để mặc Lâm Mạc Tang bế mình đi. Một lát sau, cô mới ý thức được rằng mình đang nằm trong lòng người nào đó, mùi hương cỏ xanh dìu dịu như bao phủ quanh hai người. Cô thừa nhận, cô luyến tiếc vòng tay này, nhưng cô không thể trầm luân được! Tô Y Thược giãy dụa người, muốn rời khỏi vòng tay của Lâm Mạc Tang.
Anh lập tức dừng bước trước cửa sân bay, nở nụ cười gian xảo ghé sát vào mặt Tô Y Thược, dùng giọng nói khàn khàn khiêu khích bên tai cô: “Còn cử động nữa, anh sẽ “muốn” em ngay tại chỗ này!” Dưới ánh mắt của người ngoài, thì hai người họ chẳng khác nào một đôi tình nhân đang thủ thỉ.
Tô Y Thược cảm nhận được bờ môi anh đang ở rất gần tai mình, mỗi khi nói ra một chữ, hơi thở ấm áp lập tức dập dờn ngay vành tai cô, rất ngứa! Vành tai Tô Y Thược thoáng ửng hồng lên.
Nhìn thấy màu đỏ hồng bé xinh đó, Lâm Mạc Tang không kìm được, liền cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn khẽ vào vành tai Tô Y Thược.
Cảm giác ươn ướt trên vành tai khiến Tô Y Thược như bất động.
Lâm Mạc Tang… vừa… vừa làm cái gì thế??? Cô có cảm giác hình như anh…
Mặt Tô Y Thược lập tức đỏ bừng lên, nhìn thấy sân bay đông người qua lại, cô vội quay mặt sang một bên, vấn đề là… cô lại không hề tức giận. Cảm thấy cơ thể mềm mại trong lòng mình cứng lại, Lâm Mạc Tang mới chợt giật mình nhận ra mình vừa làm gì, trong lòng hơi chán nản, từ bao giờ mà khả năng kiềm chế của anh lại kém đến vậy chứ? Lần này, chỉ e Y Thược…
Trên đường về khách sạn, không ai nói chuyện gì, bầu không khí khá kỳ quái.
Đến khách sạn, họ mới phát hiện Quan Thanh chỉ đặt một phòng. Lâm Mạc Tang gọi điện thoại cho cô ấy, người nào đó lại trả lời thế này: “Gần đây kinh phí của công ty hơi hạn hẹp, hai người cố gắng vậy, cố gắng vậy!” Giọng điệu đầy vẻ chột dạ, vừa nói xong lập tức cúp điện thoại ngay.
Lâm Mạc Tang gọi xuống lễ tân muốn đặt thêm một phòng nữa, lại nhận được câu trả lời đầy thuyết phục là tất cả các phòng đều đã kín người.
Tô Y Thược không nói gì. Lâm Mạc Tang nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, lấy hộp thuốc ra, dịu dàng bôi thuốc cho cô. Lần này, Tô Y Thược cũng không dám lộn xộn nữa, nhưng càng không dám nhìn Lâm Mạc Tang, bầu không khí rất gượng gạo.
Trái lại, sau khi bôi thuốc cho Tô Y Thược xong, Lâm Mạc Tang không hề nói gì mà đi thẳng ra ngoài.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Tô Y Thược thoáng thở phào. Nhớ đến chuyện vừa rồi, cô chán nản vùi đầu vào gối, từ trước tới giờ, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hút hồn đó của Lâm Mạc Tang bao giờ. Anh dịu dàng, anh chu đáo, anh mạnh mẽ, hiện giờ là hút hồn, tất cả đều khiến cô trở nên mơ hồ, rốt cuộc người nào mới thực sự là anh?
Vì cổ chân Tô Y Thược bị thương, nên cô cũng không đi khảo sát khu vực cùng với Lâm Mạc Tang. Nằm trên giường một mình, Tô Y Thược hơi sốt ruột, trong phòng chỉ có một cái giường, đêm nay bọn họ phải ngủ thế nào đây?
Đến nửa đêm Lâm Mạc Tang cũng chưa về, Tô Y Thược bắt đầu thấy buồn ngủ. Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó, ngoài cửa vang lên những tiếng lạch cạch như ai đó đang tìm cách phá khóa cửa.
Cơn buồn ngủ của Tô Y Thược lập tức tan thành mây khói, tinh thần cảnh giác lên cao, cầm đèn pin kéo lê cái chân bị thương của mình, từ từ ra cửa, sau đó nhẹ nhàng tắt đèn đi, nấp sau cửa ra vào.
Sau khi phá được khóa cửa, người kia rất cẩn thận mở cửa ra, có vẻ như sợ đánh động người trong phòng. Tô Y Thược vốn muốn đánh bất tỉnh kẻ đột nhập, có điều, bóng người này nhìn hơi quen quen, vì thế, ngay kia gã đàn ông kia nghĩ rằng thần không biết quỷ không hay, rón rén đi đến cửa sổ, thì Tô Y Thược đột ngột bật đèn lên.
Cả căn phòng bừng sáng.
Trương Hoa kinh ngạc nhìn Tô Y Thược đứng cạnh cửa, dường như không thể tin nổi gã lại bị cô phát hiện.
Gã biết hiện giờ trong phòng chỉ có mình Tô Y Thược, nên cố tình chọn lúc này để đột nhập vì cho rằng cô đã ngủ rồi. Hiện giờ, nhìn thấy cô đứng ở cửa, trong lòng Trương Hoa vô cùng bối rối, nhưng liếc thấy cổ chân băng bó của cô, gã lại yên tâm hơn.
“Cô Tô, hôm nay tôi cũng muốn cho cô nếm thử mùi vị của sống không bằng chết!!!” Sắc mặt Trương Hoa đầy dữ tợn nói rồi từ từ đi về phía Tô Y Thược.
Tô Y Thược không nhớ mình đã đắc tội gì với gã, chuyện lúc trước đều do gã tự gây ra, trách người khác sao được chứ? Nhưng có những loại người lại luôn muốn đổ hết lỗi lầm của mình lên đầu người khác. Ví dụ như Trương Hoa chính là loại người như vậy.
Vì thế, hiện giờ gã lôi cả chuyện mình bị đuổi việc, bị đánh, thậm chí bị nhổ tận gốc mọi thế lực mà gã có, đổ hết lên đầu Tô Y Thược. Tuy gã biết rõ Tô Y Thược căn bản không phải cái thế lực đã lật đổ gã.
Tô Y Thược cũng không phản ứng gì, nhưng ngược lại lại khiến Trương Hoa không dám tới quá gần cô.
Đến khi còn cách cô khoảng hai mét, gã mới hung dữ nói: “Hôm nay, không ai có thể cứu được cô đâu!!!” rồi như phát điên lao tới muốn túm lấy Tô Y Thược.
Tô Y Thược hơi nghiêng người sang một bên, cơn đau ở cổ chân khiến cô khẽ nhíu mày. Cô còn nhớ vị sư phụ trước đây dạy võ cho cô có nói, huyệt đạo của con người có thể khống chế được thân thể của họ, chỉ cần tìm đúng huyệt, thì chỉ cần một chiêu cũng chế ngự được kẻ địch.