Đọc truyện Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo – Chương 18
Người ở hiện trường tiệc rượu bên kia cũng đã đến đông đủ, thế nhưng Trịnh Cảnh Đồng vẫn chưa có xuất hiện, người nhà họ Trịnh đều vội muốn chết, nhân vật chính chưa tới còn làm tiệc sinh nhật cái gì a!
Nghe con gái Hạ gia nói là tiểu nhi tử của Phó gia không thoải mái đi bệnh viện, Cảnh Đồng nhà bọn họ liền cùng đi theo.
Đi thì đi, ngươi có thể đem người tới an bài bác sĩ xong rồi trở lại a, ngươi lại không thể xem bệnh cho người ta, ngươi chờ làm gì? Quan trọng nhất là gọi điện thoại cũng không có ai nhận, thực sự là vội chết người!
Rốt cục lúc Trịnh Trí Viễn và Vu Thư không kịp đợi muốn tìm người tới bệnh viện xách người về Trịnh Cảnh Đồng gọi điện thoại về, nói là cho xe tới bệnh viện đón y.
Cảm ơn trời đất, rốt cục trở về.
“Cảnh Đồng con sao đi lâu như vậy a, mọi người đang chờ con đấy.” Vu Thư nhìn con trai mình, Cảnh Đồng của bà từ nhỏ tới lớn đều thủ thì thủ tín (đúng giờ, giữ chữ tín), chuyện như hôm nay thực sự là lần đầu phát sinh.
“Có việc kéo dài, lần sau chú ý.” Trịnh Cảnh Đồng có chút buồn bực mất tập trung, A Bảo không chịu thân cận y, coi như trong bụng có hài tử cũng không chịu, vậy phải làm sao bây giờ a.
“Mẹ, sau đó con có chuyện muốn thương lượng với mẹ.” Trịnh Cảnh Đồng suy nghĩ một chút, chuyện như vậy chỉ có cha mẹ mình hỗ trợ mới có thể có hiệu quả tốt, “Chuyện rất quan trọng, hôn nhân đại sự của con!”
Vu Thư vừa nghe tới mắt liền sáng lên, ai u, con trai bà muốn kết hôn a! Chẳng lẽ là ở tiệc sinh nhật này vừa mắt thiên kim tiểu thư nhà ai?
Đây thực sự vô cùng tốt mà!
Thế là Vu Thư cũng không tính toán chuyện vừa nãy, bà cười híp mắt nói: “Đây đúng là chuyện quan trọng, hiện tại là chuyện đại sự hàng đầu của nhà chúng ta a, cái gì cũng phải ưu tiên làm chuyện này trước!”
Đây đúng là hợp ý của Trịnh Cảnh Đồng, y lại cao hứng đi lên, việc này có mẹ mình ra tay, nhất định sẽ thuận lợi rất nhiều.
***
Phó Minh và Hứa Dung lúc trước nghe Đới Tuyết Dao nói A Bảo nhà bọn họ không thoải mái đi bệnh viện, lúc đó lo lắng muốn chết, cái gì cũng không có tâm tư tán gẫu với người khác, gọi điện thoại cho Phó Trạch Văn cũng không ai nhận, liền lo lắng chờ tin tức.
Sau đó rốt cục chờ đến lúc Phó Trạch Văn gọi điện thoại tới, nói là A Bảo không quá đáng lo, bất quá vẫn là không thoải mái, vì thế hai huynh đệ liền về nhà, bây giờ đang ở trên xe về, tiệc rượu không thể tiếp tục tham gia.
“Vậy mẹ đi nói với A Thư một tiếng đi, miễn cho nhà bọn họ hiểu lầm.” Phó gia và Trịnh gia quan hệ rất tốt, vì thế Hứa Dung và Vu Thư là bằng hữu, hai người bình thường đều xưng hô nhũ danh đối phương.
“Không cần, Cảnh Đồng cậu ấy biết.” Phó Trạch Văn nói tới đây thì có chút nghiến răng nghiến lợi, “Cậu ấy cũng vừa theo tới bệnh viện, con có chào hỏi với cậu ấy.”
“Còn có, mẹ, sau đó trở về con có việc muốn thương lượng với cha mẹ.” Phó Trạch Văn nhìn Phó A Bảo đang lẩm bẩm bên cạnh, lại là một trận nghiến răng nghiến lợi.
“Có chuyện gì khiến con nghiêm túc như vậy a.” Hứa Dung cảm thấy ngữ khí con trai có chút không đúng.
“Trở lại hẵng nói, trong điện thoại nói không rõ ràng.”
“Được rồi, con cẩn thận chăm sóc A Bảo.”
“Ân, yên tâm đi.”
“Thế nào?” Hứa Dung cúp điện thoại Phó Minh liền bắt đầu lo lắng hỏi dò, “A Bảo có nghiêm trọng không?”
“Nói là không có chuyện gì, có điều không tiếp tục tham gia tiệc rượu, Trạch Văn dẫn nó về nhà.” Hứa Dung lấy điện thoại bỏ vào túi, “Bất quá nó nói về nhà có việc muốn thương lượng với chúng ta, nghe ra không phải việc nhỏ.”
Đới Tuyết Dao nghe được Phó Trạch Văn về nhà liền bắt đầu cau mày, cô vất vả một lần tham dự tiệc rượu trình độ thế này, Phó Trạch Văn thế mà lại bỏ mình chạy! Lại là Phó A Bảo, cô thật sự là phiền chết cái tên em trai của Phó Trạch Văn, lần nào cũng đều là cậu ta!
Đi bệnh viện lập tức về, không nằm viện, thời gian ngắn như vậy khẳng định cũng không có truyền dịch gì, đó mới nói, kỳ thực căn bản không nghiêm trọng, không nghiêm trọng thì quái đản như vậy là gì? Được rồi, coi như thật sự không thoải mái không thể tham gia tiếp tiệc rượu đi, 20 tuổi cũng không phải tiểu hài tử, hơn nữa trong nhà không phải không có bảo mẫu, cần Phó Trạch Văn phục vụ như vậy sao?!
Sau đó cô lại nghe thấy Phó Trạch Văn có đại sự muốn cùng Phó Minh và Hứa Dung thương lượng, tim nhảy lên, cô nhìn Hạ Tình cách đó không xa, nghĩ thầm không phải là có quan hệ với Hạ Tình chứ? Lúc đại học Phó Trạch Văn thích Hạ Tình, lần này gặp lại, chẳng lẽ là tình cũ cháy lại? Không phải là muốn cùng mình chia tay hủy hôn ước chứ?
Sẽ không sẽ không, Đới Tuyết Dao âm thầm tự nói với bản thân không nên hốt hoảng, Phó Trạch Văn vẫn là một nam nhân chịu trách nhiệm, sẽ không đột nhiên làm loại chuyện vô căn cứ này.
***
“Em hôm nay sao vậy, sao lại hồn vía lên mây, vừa nãy không phải còn rất tốt.” Anh trai của Hạ Tình Hạ Lập Nhân giơ chén rượu cau mày, hắn phát hiện em gái mình có chút không đúng, “Không thoải mái?”
“Không có chuyện gì không có chuyện gì.” Hạ Tình vội vã vung vung tay, lần thứ hai nhìn thấy Phó Trạch Văn là bất ngờ, hắn và Đới Tuyết Dao hiện tại sống tốt, mình cũng không có gì đáng lưu luyến rồi.
“Em cũng nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng, y là người rất tốt, là đối tượng rất tốt để kết hôn.” Hạ Lập Nhân rất thưởng thức Trịnh Cảnh Đồng, đối với nhân phẩm của Trịnh Cảnh Đồng cũng rất tán thành, nếu như đem em gái gả cho Trịnh Cảnh Đồng, hắn rất yên tâm.”
“Ca, em tạm thời chưa muốn kết hôn.” Hạ Tình không muốn tán gẫu cái đề tài này, “Huống hồ Trịnh Cảnh Đồng cũng không nhất định sẽ thích em, y đều 30 rồi, khẳng định đã có mẫu bạn gái rồi.”
“Anh cũng không ép buộc em bây giờ nhất định phải kết hôn, chỉ là tuổi em không còn nhỏ, không nên để lỡ bản thân, gặp người tốt liền ở chung thử xem.” Chuyện tình cảm của Hạ Lập Nhân rất không thuận lợi, hắn và người yêu Thẩm Nin bảy năm của mình yêu nhau xuất hiện khủng hoảng tình cảm, gặp phải Truyền thuyết ngứa bảy năm (*), vì thế hi vọng em gái mình có thể tìm được nơi chốn tốt, không muốn giống như hắn.
Hạ Tình gật đầu: “Ân, em biết rồi.”
(Truyền thuyết ngứa bảy năm (The seven year Itch): đây là một câu thành ngữ của Mĩ nói về tình trạng của các ông chồng, thường thì sau bảy năm lập gia đình bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy thèm đi ăn phở (ngoại tình). Đây cũng là tên một bộ phim của Mĩ ra mắt năm 1955.)
***
Phó gia.
Phó Trạch Văn rốt cuộc đem theo Phó A Bảo về nhà, về nhà liền đỡ Phó A Bảo tới phòng nằm, sau đó căn cứ theo “Hướng dẫn mang thai” của Lưu Việt mang một chén nước chanh cho Phó A Bảo uống, nói là giảm nôn nghén.
“Cảm giác thế nào?” Nhìn Phó A Bảo uống chén nước xuống, Phó Trạch Văn muốn hỏi một chút mùi vị thế nào, nếu được, sau này có thể thường xuyên làm.
Phó A Bảo khẽ gật đầu: “Tàm tạm, mùi vị rất tốt.” Nói xong còn liếm miệng, cậu hiện tại thích đồ chua, nước trái cây chua chua đúng khẩu vị của cậu.
Phó Trạch Văn: “…” Ai hỏi em hương vị?
“Anh hỏi là cơ thể em cảm giác thế nào, đây là đối phó với nôn nghén, có hiệu quả hay không?” Phó Trạch Văn lấy cốc của Phó A Bảo.
“Ân…” Phó A Bảo hơi hơi cảm thụ một hồi, “HÌnh như là không khó chịu như vậy nữa rồi.”
“Vậy thì tốt.” Phó Trạch Văn nghĩ thầm tên lang băm này vẫn có chỗ dùng.
“Em đói rồi.” Sau khi uống một chén nước trái cây chua chua Phó A Bảo đột nhiên cảm thấy có khẩu vị, trước buồn nôn muốn ói không muốn ăn, đừng nói đói bụng, cậu lúc đó nhìn thấy đồ ăn đều muốn ói mật rồi!
“Muốn ăn cái gì?”
Phó A Bảo liên tiếp gọi tên đồ ăn, ngoại trừ thứ phụ nữ có thai hiện tại không thể ăn, Phó Trạch Văn đều thỏa mãn cậu, phân phó bảo mẫu trong nhà làm nhanh lên.
Trong thời gian đợi ăn cơm, Phó Trạch Văn cùng Phó A Bảo tiến hành nói chuyện một hồi.
“Được ròi, hiện tại chúng ta cũng không có chuyện làm, vậy thì nói một chút về chuyện của em và Cảnh Đồng đi.” Phó Trạch Văn ngồi trên ghế bên giường khoanh tay gắt gao nhìn Phó A Bảo.
“Ách…” Phó A Bảo nói quanh co một hồi lâu, sau đói mới hướng Phó Trạch Văn nở một nụ cười lấy lòng, “Ca, loại chuyện nhỏ này chúng ta không cần so đo đi, liền để nó theo gió mà đi đi, có một bài hát tên gì nhỉ, nha đúng, tên là Let it go, em cảm thấy đây là bài hát rất hay ca!”
Phó Trạch Văn: “…” Đứa nhỏ này đang nói lung tung cái gì đây!
………..
Hai anh em nhà họ Phó đang tiến hành nói chuyện “Huynh hữu đệ cung”, mà tiệc rượu Trịnh gia sắp kết thúc đã nổ tung!
“Cái gì?! Mang thai?!”