Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 14


Đọc truyện Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo – Chương 14

Hạ Tình thấy dáng vẻ Phó A Bảo thật sự là không thích hợp, vì thế liền đứng ngoài hành lang chờ, không uống rượu nhưng vẫn muốn ói, hơn nữa đã chừng mấy ngày, vừa hỏi bệnh trạng, cũng không giống như bị bệnh đau dạ dày hay viêm gan, xác thực rất giống nôn nghén.

Bất quá đối phương là nam nhân, chắc chắn sẽ không mang thai, Hạ Tình cũng cảm thấy là mình não động quá lớn, đối phương nhất định là sinh khí rồi.

Lần này ói xong sắc mặt Phó A Bảo rõ ràng không tốt như vừa nãy, có chút trắng bệch, hơn nữa đầu cũng có chút choáng, thân thể cũng có chút vô lực, tuy rằng dùng nước súc miệng, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

Vừa nãy còn cảm thấy không sao, hiện tại cậu tán đồng với lời của Hạ Tình, mình hơn phân nửa là ngã bệnh, không phải vậy thì đang khỏe mạnh làm sao lại khó chịu như vậy, nhưng là tiệc rượu mới bắt đầu, hi vọng lát nữa sẽ tốt.

“Cậu không sao chứ?” Hạ Tình nhìn dáng vẻ Phó A Bảo có chút lo lắng, “Cậu là người nhà nào, tôi gọi người nhà cậu đến đây đi.” Dáng vẻ như vậy rõ ràng không tham gia dự tiệc được nữa rồi.

“Cảm ơn cô.” Phó A Bảo tựa ở trên vách tường thở dốc, cậu hiện tại buồn nôn, sợ lát nữa lại muốn ói, vì thế cảm thấy đề nghị của Hạ Tình rất tốt, giống như chân thực nói, “Tôi tên là Phó A Bảo, cha tôi là Phó Minh, anh tôi là Phó Trạch Văn, hai người bọn họ có thể cô sẽ quen, chính là không quen biết cũng không sao, trong hội trường khẳng định có người biết.”

Hạ Tình: “…” Nghe được tên Phó Trạch Văn Hạ Tình trong nháy mắt ngây người, “Anh cậu là Phó Trạch Văn?” Vẻ mặt của cô hơi quái dị

“Đúng vậy, cô biết anh ấy?” Phó A Bảo nhịn buồn nôn nói chuyện, trong dạ dày cậu bắt đầu lăn lộn rồi.


Hạ Tình thấy Phó A Bảo thực sự không ổn liền vội vàng xoay người về phía hội trường chạy đi, quên đi, Phó Trạch Văn gì đó nói sau đi, trước hết đi gọi người.

Phó Minh thì Hạ Tình biết, tuy rằng công ty hai nhà không hợp tác, nhưng Phó Minh là đại thương nhân thành công, sinh viên từng học học viện thương mại trong nước căn bản không có ai là không biết ông, hơn nữa tin tức trên tạp trí Phó Minh cũng đã từng xuất hiện nhiều lần, người quan tâm tới giới thương mại đều sẽ biết ông.

Hạ Tình đến hội trường, không tìm thấy Phó Minh, thế nhưng cô thấy Phó Trạch Văn, cũng nhìn thấy người bám dính bên người Phó Trạch Văn là Đới Tuyết Dao.

Không nghĩ tới hai người kia vẫn như cũ cùng một chỗ, xem ra đã tu thành 9 quả, 5, 6 năm, hơn nửa là đã kết hôn, mình khi đó không ở trong nước thật tốt, không cần thấy lễ cưới của hai người.

Hạ Tình kỳ thực cũng không muốn thấy Phó Trạch Văn, thế nhưng bây giờ không tìm thấy Phó Minh, cô không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi đi về phía Phó Trạch Văn và Đới Tuyết Dao, thấy thì thấy đi, nhiều năm như vậy rồi cái gì cũng đã qua, không có gì phải tính toán, mình vẫn canh cánh trong lòng thì rất không phóng khoáng.

Có điều còn chưa đi tới trước mặt Phó Trạch Văn thì Phó Trạch Văn liền nhìn thấy cô.

Bởi vì Hạ Tình là mỹ nữ hiếm thấy, hôm nay tới có không ít nữ minh tinh, thế nhưng tất cả cũng đôi mắt sáng của Hạ Tình, cô bình thường tùy tùy tiện tiện trang điểm một chút liền diễm quang bắn tứ phía, chớ nói hôm nay là trang điểm lộng lẫy, toàn bộ không có ai nữ tính xinh đẹp hơn cô, mặc kệ ai đứng bên cạnh cô đều có số mệnh là vai phụ.

Cô đương nhiên hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, rất nhiều người nhìn về phía cô, người đàn ông trung niên đang tán gẫu cùng Phó Trạch Văn cũng hướng về phía Hạ Tình ném ánh mắt kinh diễm, Phó Trạch Văn hơi nghiêng đầu, sau đó liền nhìn thấy Hạ Tình.


“…” Phó Trạch Văn trợn mắt lên, hắn không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải Hạ Tình, hắn còn tưởng rằng sau khi xuất ngoại Hạ Tình cũng sẽ không trở về nữa.

Hạ Tình vẫn là Hạ Tình kia, Hạ Tình vĩnh viễn tinh thần dồi dào ánh mắt sáng sủa, vẫn xinh đẹp như vậy, không, hình như còn xinh đẹp hơn, cả người tinh xảo giống như một con búp bê sứ.

Nếu như Phó Trạch Văn là kinh đích (giật mình), thì với Đới Tuyết Dao là kinh hách (sợ hãi), cô nhìn thấy Hạ Tình tim đều sắp nhảy ra ngoài! Hạ Tình sao lại tới?! Cô ấy là đén cướp Phó Trạch Văn đi sao?

Móng tay Đới Tuyết Dao bấm sâu vào lòng bàn tay, điều kiện của Hạ Tình quả thực rất tốt, nếu như cô quả thực có tâm muôn cướp người, mình liền nguy hiểm.

Không, cũng không nhất định, mình và Phó Trạch Văn đã cùng một chỗ 5, 6 năm, Phó Trạch Văn đối với mình khẳng định đã có tình cảm, hơn nữa ngày đính hôn của hai người cũng đã định, căn bản đã dứt khoát. (bh chỉ muốn Tình tỷ mong chóng cướp anh Văn về tay đi =.=)

Nghĩ tới đây Đới Tuyết Dao hơi hơi an tâm chút, cô kéo lên một nụ cười, cướp lời Phó Trạch Văn mở miệng trước nói: “A Tình, đã lâu không gặp.” Đầu tiên là rút ngắn quan hệ của mình và Hạ Tình, còn tưởng là bạn tốt như vậy, điều này vô hình chung khiến Phó Trạch Văn cùng Hạ Tình trong lúc đó lôi kéo một đường, một là bạn trai tốt, một là bạn gái tốt, sợi dây này có đôi khi phi thường hữu hiệu, đôi khi quá sẽ phi thường khiến người ta không biết xấu hổ.

“Xin lỗi, chờ chút nữa sẽ ôn chuyện cùng cậu.” Hạ Tình nói tiếng xin lỗi với Đới Tuyết Dao, sau đó liền chỉ vào cửa ra lo lắng nói với Phó Trạch Văn, “Em trai cậu đang ở trong phòng rửa tay bên kia, nó phi thường không thoải mái, đã ói 2, 3 lần, cậu mau tới xem chút đi!”


“A Bảo?!” Tim Phó Trạch Văn nảy lên một cái, A Bảo vừa nãy còn rất tốt ni, sao đột nhiên lại không thoải mái, còn ói, sao lại thế?

“Không thể nào, em ấy vừa nãy còn rất tốt ni, mười phút trước tớ còn thấy em ấy.” Đới Tuyết Dao không thể nào tin được, cô cau mày nhìn về phía Hạ Tình, không phải là quỷ kế của Hạ Tình muốn lôi kéo Phó Trạch Văn đi, cô ta trước đây không phải là loại người tâm cơ sâu như vậy a, 5, 6 năm không gặp, quả nhiên mọi người sẽ thay đổi sao? (đm cô nghĩ ai cũng như cô sao =.=) “Cậu không là nhận lầm người? Cậu biết em trai Trạch Văn?” Nghe thế nào cũng cảm thấy là bịa chuyện, không tới 10 phút ngắn ngủi a, hơn nữa cô xác định Hạ Tình trước đây cùng Phó A Bảo chưa từng gặp nhau, Hạ Tình và Phó Trạch Văn quen biết nhau là ở đại học, khi đó Phó A Bảo vẫn là học sinh trung học ni, cô cùng Hạ Tình một ký túc xá, vì thế căn bản biết tất cả mọi chuyện.

Hạ Tình không thể làm gì khác hơn là nói với Phó Trạch Văn: “Cậu ấy nói tên cậu ấy là Phó A Bảo, sẽ không sai, dung mạo khá giống cậu.”

Phó Trạch Văn nghe tới đó liền vội vàng chạy về phía lối ra kia, A Bảo nhà bọn họ sao lại ói, từ nhỏ tới lớn nó cũng chỉ ói sữa, vẫn vô bệnh vô tai (không bệnh không tai họa), vẫn khỏe sao lại liền bị bệnh ni.

Hạ Tình đương nhiên cũng vội vàng đi theo, cô hiểu chút y thuật, cảm thấy mình nói không chắc có thể giúp đỡ thêm chút.

Đới Tuyết Dao nhìn một hồi bực mình, có điều hết cách rồi, Phó Trạch Văn đi rồi, cô chỉ có thể khẽ cắn răng theo sau.

Đang cùng các khách khác tán gẫu Trịnh Cảnh Đồng cũng nhìn thấy cảnh này, y tuy rằng không biết đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn Phó Trạch Văn hoang mang như vậy, hẳn không phải chuyện tốt đẹp gì, y liền nói tiếng xin lỗi với khác rồi vội vàng đi theo.

“Ẩu —” Phó Trạch Văn còn chưa vào tới phòng rửa tay liền nghe thấy tiếng ói của Phó A Bảo, xông tới cửa vừa nhìn thấy, quả nhiên là Phó A Bảo nhà bọn họ, đang đỡ bồn rửa tay một bên ói ra, phải gọi là rất đáng thương.

“A Bảo em sao vây?!” Phó Trạch Văn vội vã đi lên vuốt lưng Phó A Bảo, tin hắn đánh a đánh, tại sao lại như vậy, một lúc ngắn ngủi mà thôi, làm sao lại liền như vậy, “Chỗ nào không thoải mái?”


Phó A Bảo vẫn cứ ói, tuy nhiên làm sao cũng không phun ra được, cậu dùng nước súc miệng, sau đó từ bên cạnh giật giấy ăn lau lau, lau xong mới ngồi dậy mặt mày ủ ê nói: “Em chỗ nào cũng không thoải mái, em khẳng định cùng nơi này bát tự tương khắc, em muốn về nhà, về nhà em khẳng định sẽ tốt ngay.”

Phó Trạch Văn: “…” Rất muốn cho tên tiểu tử này một cái tát, cái gì mà gọi là bát tự tương khắc a! “Hảo hảo nói tiếng người!”

“Ẩu —” Trả lời Phó Trạch Văn lại là một tiếng nôn mửa.

“Là anh không tốt, là anh không tốt, không nói em.” Phó Trạch Văn đau lòng đến hỏng rồi, “Em đến cùng là không thoải mái chỗ nào, chúng ta tới bệnh viện đi.”

“Em chỗ nào cũng không thoải mái, choáng đầu hoa mắt, tứ chi vô lực, buồn nôn, muốn ói.” Phó A Bảo hơn nửa người đều dính trên người Phó Trạch Văn.

“Được rồi, chúng ta tới bệnh viện, đang tốt sao lại ói, em không phải là ăn bậy món gì chứ?”

“Không a, em không ăn gì liền ói ra, nước trái cây cũng còn không uống ni.”

Phó A Bảo được Phó Trạch Văn dìu ra khỏi phòng rửa tay, sau đó cậu liền nhìn thấy Hạ Tình đứng ở bên ngoài, tiếp theo cậu cáo trạng với Phó Trạch Văn: “Ca, tỷ tỷ xinh đẹp này vừa mới nói với em, em đây là mang thai, đây là nôn nghén!”

Phó A Bảo nói lời này vừa lúc Trịnh Cảnh Đồng chạy tới, liền nghe hết rõ ràng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.