Đọc truyện Kẻ Đầu Tiên Phải Chết – Chương 89
Một cơn gió lạnh đang thổi vào mặt tôi. Ôi Chúa ơi. Thật là một đêm tuyệt vời. Thật là một ngày tuyệt vời. Giống như một chiếc đu quay điện.
Tôi quấn mình trong chăn và ngồi trên hiên nhà, nhìn ra phía nam của vịnh. Chẳng có gì chuyển động, chỉ có những ánh đèn của San Leandro ở phía xa. Lúc này là 2 giờ 15.
Trong phòng Raleigh đang ngủ.
Tôi không thể ngủ được. Cơ thể tôi vẫn bị kích thích, giống như bờ biển xa với hàng nghìn ngọn đèn chiếu sáng kia.
Tôi không thể không cười với ý nghĩ: Quả là một ngày vĩ đại. “Ngày 27 tháng 6”, tôi nói to “Tao sẽ ghi nhớ mày”. Đầu tiên chúng tôi tìm thấy cuốn sách. Sau đó chúng tôi bắt Jenks. Không bao giờ tôi tưởng tượng nó có thể đi xa hơn nữa.
Nhưng nó đã xảy ra và đã đi xa hơn thế. Raleigh và tôi đã làm tình với nhau thêm hai lần nữa trong đêm đó, ba giờ của một điệu nhảy ngọt ngào, của sự đụng chạm, khát khao yêu đương.
Tôi không muốn đôi tay Raleigh rời khỏi tôi. Tôi không bao giờ muốn bỏ lỡ hơi ấm của cơ thân thể anh ấy. Nó là một cảm giác mới mẻ, đầy kích thích. Lần duy nhất tôi đã không giữ lại điều gì và điều đó thật tuyệt, rất tuyệt.
Nhưng ở đây, trong bóng tối của màn đêm, một tiếng nói buộc tội giày vò tôi. Tôi đang nói dối. Tôi chưa cho đi tất cả. Có một sự thật không thể trốn tránh mà tôi vẫn đang che giấu.
Tôi không nói với anh ấy về bệnh Negli bởi tôi không biết nói chuyện ấy bằng cách nào. Chúng tôi chỉ vừa mới cảm nhận được cuộc sống tuyệt vời như vậy, làm sao tôi có thể nói với anh ấy rằng tôi đang chết dần. Đó là cơ thể tôi, cơ thể mà chỉ một khoảng khắc trước vẫn tràn trề đam mê, lại bị nhiễm bệnh. Trong một ngày, dường như mọi thứ của cuộc đời tôi đã biến đổi. Tôi muốn bay liệng. Tôi xứng đáng được như vậy. Tôi xứng đáng được hạnh phúc.
Nhưng anh ấy đáng được biết.
Tôi nghe thấy tiếng sột soạt phía sau. Đó là Raleigh.
– Em đang làm gì ngoài này thế? – Anh hỏi và tiến lại phía sau tôi, đặt đôi tay lên cổ và vai tôi.
Tôi đang ôm gối, cái chăn chỉ che phần ngực của tôi.
– Sẽ rất khó để trở lại như xưa – tôi nói và dựa đầu mình vào anh ấy.
– Ai nói là mọi việc sẽ trở lại như xưa?
– Em muốn nói là như những đồng sự. Ngày mai chúng ta phải thẩm vấn Jenks. Chắc sẽ là một ngày bận rộn với cả hai chúng ta.
Những ngón tay của anh ấy trêu đùa trên ngực tôi, sau đó là gáy. Anh ấy đang khiến tôi loạn nhịp.
– Em không cần phải lo lắng, anh nói. Ngay khi vụ án được thực hiện, anh sẽ về. Anh sẽ ở quanh đó để theo dõi cuộc thẩm vấn.
– Raleigh, tôi nói, một cảm giác ớn lạnh lướt qua.
Tôi đã quen có anh.
– Anh đã nói với em rằng chúng ta sẽ không phải là đồng sự mãi mãi.
Anh cúi xuống, ngửi mùi tóc tôi, ít nhất không phải là kiểu đồng sự đó.
– Kiểu nào đã ra đi?
Tôi thì thầm. Cổ tôi nóng ran lên ở nơi anh vuốt ve. Ôi, hãy để cho chuyện này đi đến nơi đến chốn, tôi van nài trong đầu. Hãy để chuyện này kết thúc tốt đẹp.
Tôi có thể nói với anh không? Đó không còn là chuyện tôi không tìm ra một giải pháp. Chỉ là giờ đây chúng tôi đang ở đây, tôi không muốn nó kết thúc.
Tôi để anh ấy đưa vào phòng ngủ.
– Chuyện này sẽ ngày càng tuyệt vời hơn, tôi thì thầm.
– Đúng vậy không? Anh không thể đợi để xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.