Đọc truyện Kẻ Đầu Tiên Phải Chết – Chương 64
Hai giờ sau, tôi đã khoác bộ quần áo bệnh viện và ngồi trong bệnh viện huyết học ở Moffett.
– Tiến sĩ Medved muốn nói vài lời với cô trước khi chúng ta bắt đầu – Sara, y tá truyền máu cho tôi nói.
Tôi cảm thấy lo sợ khi cô ấy mở một bộ dụng cụ số 4 dành cho ca điều trị của tôi. Sự thật là tôi cảm thấy ổn. Không quá đau và buồn nôn nhiều như việc xảy ra trong phòng vệ sinh nữ tuần trước.
Tiến sĩ Medved bước vào với một tập tài liệu kẹp dưới cánh tay. Mặt ông thân thiện nhưng bí hiểm.
Tôi cười yếu ớt.
– Chỉ có tin tốt chứ?
Ông ngồi đối diện với tôi ở rìa bàn.
– Cô cảm thấy thế nào, Lindsay?
– Tôi không cảm thấy tệ như lần trước tôi gặp ông.
– Có mệt mỏi không?
– Chỉ một chút thôi. Như kiểu vào cuối ngày ấy.
– Có thấy buồn nôn bất chợt không? Có nôn không?
Tôi thừa nhận là tôi đã nôn bất chợt một hoặc hai lần gì đó.
Ông ghi chú nhanh trên một biểu đồ.
Ông lật qua một số biểu đồ y học trong tập tài liệu.
– Tôi biết chúng ta đã thực hiện bốn lần truyền hồng cầu…
Tim tôi đập nhanh dần. Cuối cùng, ông đặt tập tài liệu xuống và ông nhìn thẳng vào mặt tôi.
– Tôi e là số hồng cầu của cô tiếp tục giảm, Lindsay. Cô có thể nhìn thấy đường chỉ chiều hướng ở đây.
Medved đưa cho tôi tờ giấy.
Cúi về phía trước, ông lấy một cái bút từ túi ngực của mình. Tờ giấy có một biểu đồ máy tính vẽ trên đó.
Ông chỉ vào hình vẽ với chiếc bút của mình.
Đường vẽ đi xuống đều đặn. Thật tầm bậy.
Tôi cảm thấy như không khí đang tràn khỏi phổi của mình với sự thất vọng.
– Tôi đang yếu đi sao? Tôi nói.
– Thẳng thắn thì đúng là như thế – vị bác sĩ thừa nhận – đấy không phải là chiều hướng mà chúng ta trông đợi.
Tôi đã lờ khả năng xảy ra chuyện này đi, vùi đầu vào vụ án, chắc mẩm rằng những con số sẽ khá hơn. Tôi đã tạo ra niềm tin này bằng một sự kỳ vọng tự nhiên rằng tôi còn quá trẻ và đầy nghị lực để có thể bị ốm thực sự. Tôi có việc phải làm, một công việc quan trọng , một cuộc sống để sống.
Tôi đang chết, phải không? Ôi Chúa ơi.
– Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra? – Tôi gắng gượng nói.
Giọng tôi thốt ra như một lời thì thầm.
– Tôi muốn tiếp tục những cuộc điều trị – Medved đáp – Trên thực tế là tăng chúng lên. Đôi khi những thứ này phải mất một chút thời gian để phát huy tác dụng.
– Siêu đỉnh điểm – tôi rầu rĩ nói đùa.
Ông gật đầu.
– Từ giờ trở đi, tôi muốn cô đến đây ba lần một tuần. Và tôi sẽ tăng liều lượng thuốc thêm 30 phần trăm – Ông rời khỏi bàn.
– Trên thực tế thì chưa có nguyên nhân nghiêm trọng nào đáng báo động cả – Ông khẳng định với giọng không nhếch mép – Cô có thể tiếp tục làm việc nếu cô còn cảm thấy đủ sức.
– Tôi phải làm việc, tôi nói với Medved.