Đọc truyện Kẻ Đầu Tiên Phải Chết – Chương 57
Tôi lái xe thẳng đến Hilton trên đại lộ Lake Shore và gặp Merrill Shortley đúng lúc cô ta đang chuẩn bị ra sân bay. Trông cô ta rất sành điệu, khoảng 27 tuổi với mái tóc màu hạt dẻ dài ngang vai, búi thành một búi chặt phía sau đầu.
– Chúng tôi đã thức cả đêm – Cô ta nói, xin lỗi về khuôn mặt đầy vết sưng húp. Tôi cũng muốn lưu lại nhưng chẳng biết đến bao giờ họ mới trả xác về. Tôi già đi đến một tuổi.
– Nhà Kogut nói rằng chị sống ở San Francisco.
Cô ta ngồi xuống mép giường bên kia, đối diện với tôi:
– Los Altos. Hai năm trước, tôi lấy chồng và chuyển về đó.
– Tôi muốn tìm hiểu về thời gian Kathy sống ở San Francisco – Tôi giải thích – Bạn trai, chia tay, ai đó có động cơ để làm việc này.
– Chị nghĩ Kathy biết gã điên đó ư? – Mặt cô ta đanh lại.
– Có thể, Merrill ạ. Chị có thể giúp chúng tôi xác định điều này. Chị sẽ giúp chứ?
– Kathy có quan hệ với nhiều người – Merrill nói sau một hồi im lặng. Cô ấy luôn nghĩ thoáng về mọi chuyện như thế.
– Ý chị muốn nói cô ấy quan hệ bừa bãi?
– Nếu chị muốn nghĩ như vậy. Đàn ông thích cô ấy. Cuộc sống của cô ấy rất sôi động. Nhạc, phim, những công việc khác và tất cả những thứ gì khiến cô ấy cảm thấy mình đang sống.
Tôi lấy ra bức chân dung:
– Những thứ đó có bao gồm cả ma túy không?
– Như tôi nói đấy, tất cả những gì khiến cô ấy cảm thấy mình đang sống. Có, Kathy có giải trí bằng ma túy.
Merrill, mặc dù xinh xắn nhưng khuôn mặt lại có vẻ giống như một kẻ lang thang tự biến mình thành một kẻ mẫu mực.
– Chị có nhớ ra ai có thể muốn làm hại cô ấy không? Kẻ nào đó quá si mê cô ấy? Có thể ghen khi cô ấy lấy chồng?
Merrill suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
– Tôi không nghĩ là có.
– Hai người thân nhau phải không?
Cô ta gật đầu. Cùng lúc đó nhắm mắt lại.
– Tại sao cô ấy chuyển đi?
– Cô ấy kiếm được một công việc rất tốt. Có vẻ như cuối cùng cô ấy cũng leo được lên thang. Bố mẹ cô ấy luôn muốn như vậy, đúng kiểu Shaker Height. Cô xem, tôi thực sự phải đi để bắt kịp chuyến bay rồi.
– Có khả năng Kathy chạy trốn điều gì đó không?
– Chúng tôi cũng sống như mọi người thôi, luôn chạy trốn một điều gì đó – Merrill Shortley nhún vai vẻ phát chán.
Có một cái gì đó lạnh lùng trong thái độ của Merrill mà tôi không thích. Cô ta vẫn có cái vẻ cợt nhả của quá khứ chơi bời phóng đãng. Và tôi ngờ rằng cô ta đang giấu giếm điều gì đó.
– Vậy chị đã làm gì Merrill? Cưới một ông hoàng âm nhạc giàu sụ ở thung lũng Silicon phải không?
Cô ta lắc đầu. Cuối cùng cô ta nhếch mép cười:
– Một người quản lý.
Tôi ngả người về phía trước.
– Thế chị không nhớ ra ai đặc biệt hay sao? Ai đó mà cô ấy đã có quan hệ.
Merrill Shortley nói:
– Những năm đó, tôi khó có thể nhớ được người nào đặc biệt trong thời gian ấy.
– Cô ấy là bạn chị – Tôi cao giọng. Chị có muốn tôi cho chị xem bây giờ cô ấy trông như thế nào không?
Merrill đứng dậy, bước về phía bàn trang điểm, bắt đầu bỏ đồ trang điểm và xà phòng, bàn chải vào một cái túi da. Đôi lúc cô ta dừng lại, liếc nhìn hình mình trong gương. Sau đó, cô ta nhìn qua vai và bắt gặp ánh mắt tôi.
– Có thể Kathy đã có quan hệ với người này, một người giàu có, nhưng già hơn cô ấy. Cô ấy nói có thể tôi biết người này nhưng không cho tôi biết tên. Tôi nghĩ cô ấy quen anh ta qua công việc. Theo như tôi nhớ thì anh ta đã có gia đình. Tôi không biết mối quan hệ này kết thúc ra sao, hay ai là người kết thúc, thậm chí không biết nó đã kết thúc hay chưa.
Tôi bắt đầu cảm thấy phấn khích:
– Anh ta là ai, Merrill? Có thể chính anh ta giết bạn chị.
Cô ta lắc đầu.
– Chị đã bao giờ nhìn thấy anh ta chưa?
Cô ta lại lắc đầu.
Tôi tiếp tục:
– Chị là người bạn cũ duy nhất mà cô ấy mời đến dự đám cưới, thế mà chưa từng gặp anh ta lần nào sao? Chị thậm chí không biết tên sao?
Cô ta nở một nụ cười điềm tĩnh:
– Cô ấy rất kín đáo. Cô ấy không kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện đâu. Hãy tin tôi, bà thanh tra. Tôi đoán anh ta là một nhân vật nổi tiếng.
– Chị có hay gặp cô ấy trong hai năm gần đây không?
Merrill lại lắc đầu. Cô ta đúng là đồ sói cái, một kẻ mới phất ở thung lũng Silicon.
– Bố cô ấy nói rằng cô ấy vẫn thường vào thành phố vì công việc.
Merrill nhún vai.
– Tôi không biết. Tôi phải đi đây.
Tôi kéo mạnh khóa túi, rút ra một trong những tấm ảnh chụp hiện trường McBride đã đưa cho tôi, tấm hình chụp Kathy, mắt mở to, cuộn mình trong vũng máu trước mặt chồng.
– Một người quen nào đó của cô ấy đã làm việc này. Chị có muốn bị chặn lại trên máy bay và bị giữ ở đồn để làm nhân chứng không? Chị có thể gọi luật sư của chồng, nhưng anh ta cũng phải mất hai ngày mới đưa chị ra được cơ. Giới lắm tiền sẽ phản ứng ra sao với cái tin này? Tôi chắc chắn có thể đưa tin đó lên tờ Thời sự đấy.
Merrill quay mặt đi, cằm run run:
– Tôi không biết anh ta là ai. Chỉ biết anh ta lớn tuổi hơn, đã có gia đình, một gã chết tiệt nào đó. Theo đạo và không được tử tế lắm trong chuyện ấy. Kathy nói hắn chơi trò chơi tình dục với cô ấy. Nhưng dù hắn là ai đi chăng nữa, cô ấy cũng luôn kín miệng và bảo vệ hắn. Phần còn lại chị phải tự tìm hiểu lấy.
– Cô ấy vẫn tiếp tục gặp hắn phải không? – Tôi bắt đầu chắp nối lại sự việc – Ngay cả khi đã chuyển tới Seattle, cả khi gặp chồng mình.
Cô ta nở nụ cười thật kín đáo:
– Đoán giỏi đấy, bà thanh tra. Ngay trước khi mọi chuyện kết thúc.
– Trước bao lâu?
Merrill Shortley cầm điện thoại lên:
– 4 giờ 2 phút rồi. Chị hãy tự kiểm tra đi. Tôi đang vội.
Cô ta đứng lên, khoác cái túi hiệu Prada lên vai, tay cầm một chiếc áo mưa trông có vẻ đắt tiền. Sau đó cô ta nhìn tôi và nói một cách khô khan:
– Ngay trước đó.