Kế Cứu Chồng

Chương 22 .1


Bạn đang đọc Kế Cứu Chồng – Chương 22 .1

“Thật không? Một nghìn mét? Cha con có biết chuyện này không?”
“Cha gần đây vẫn phiền não chuyện của anh, sức khỏe cũng không được tốt lắm, rất ít khi đến công ty nên vẫn chưa biết. Nhưng con đã xem xét kỹ mảnh đất này rồi, cũng điều tra được so với giá trên thị trường thấp hơn rất nhiều, rất rất rẻ. Nếu chúng ta mua trước, tương lai phát triển thành làng du lịch, nhất định có thể kiếm được món hời to lớn. Việc tốt như vậy, con nghĩ hẳn là cha sẽ đồng ý thôi.” Ý tưởng phát triển làng du lịch trước kia của hắn bị dở dang vì chưa tìm được chỗ thích hợp, bây giờ cũng chỉ còn một bước nữa là thành công rồi.
“Mẹ tin tưởng vào mắt nhìn của con, chỉ cần con có thể làm nên chuyện lớn, khiến cha con cảm thấy con chính là nhân tài, thì cơ hội để trở thành người kế nghiệp còn lớn hơn nữa!”
“Dạ, con cũng muốn thể hiện cho cha xem!” Không chỉ có cha, còn có cô, Chử Nhược Ân.
Hắn muốn chứng minh bản thân không phải là kẻ không có năng lực, hắn cũng có khả năng thông minh vượt qua vị trí số một của anh trai, trở thành người mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ, là hình ảnh huy hoàng của Bành gia.
Như vậy, cô nhìn thấy ưu điểm của hắn, biết hắn cũng có thực lực quản lý chuyện kinh doanh của gia đình, hắn hẳn sẽ có cơ hội đoạt lại cô từ tay anh trai.
“Con đi làm ngay đi, mẹ ủng hộ con. Chúng ta việc ai người nấy làm, mẹ nghĩ cách ngăn nó tỉnh lại đã!”
“Vâng.”
Sáng sớm hôm sau, Giản Quế Hương vào bệnh viện xem xét tình hình của Bành Vũ Hiên, vừa hé mở cửa lại nhìn thấy bóng lưng Bành Hỷ Trạch đang nói chuyện, bà ta quyết định đứng im ngoài cửa nghe ngóng.
“Lúc nghe thấy tin con tỉnh lại, cha vui lắm, cha biết con nhất định làm được. Chỉ cần con tỉnh lại, muốn cái gì đều theo con hết, cha sẽ không can thiệp vào chuyện của con nữa.”

Trong lòng ông bây giờ thập phần vui mừng. Công lao này đều là của Chử Nhược Ân.
Con bé làm tốt lắm, có được sự cổ vũ của Chử Nhược Ân, Vũ Hiên mới có động lực từ quỷ môn quan mà trở về, linh hồn cũng mới có thể trở lại cơ thể.
Đột nhiên, khóe mắt Bành Hỷ Trạch thấy thấp thoáng có người thập thò ngoài cửa, lên tiếng quát. “Là ai ở ngoài kia?”
“A, ….là tôi .”
Vừa nhìn thấy Giản Quế Hương tươi cười thong dong bước vào, ông ngạc nhiên hỏi. “Sao bà lại tới đây?”
“Tôi nghe nói Vũ Hiên tỉnh lại, cho nên đến xem xem con thế nào rồi.”
“Thật sao? Vũ Hiên nằm gần một tháng, bà cũng không ghé mắt một lần, thật là ngạc nhiên đấy!”
“Ai da, dù thế nào tôi cũng là mẹ, con nó thành người thực vật trong lòng tôi cũng có dễ chịu chút nào đâu? Thân làm mẹ, quan tâm con một chút đâu có gì không đúng?” Bà ta tự giải thích. ” Không phải ông nói sáng nay còn có buổi họp sao? Nhanh đi đi, tôi ở đây với con là được rồi.”
“Bà thật sự quan tâm đến con?”
“Ông nói cái gì vậy? Tuy Vũ Hiên không phải con do tôi đứt ruột đẻ ra, nhưng nó gặp tai nạn trong lòng tôi cũng đau đớn lắm. Ông biết tôi sợ nhất là những cảnh sinh ly tử biệt, cho nên mới…. Cứ tin tôi đi, tôi thật sự đau lòng vì bệnh tình của con mà…” Giản Quế Hương còn chưa nói xong, trên mặt đã lấp lánh nước mắt.
“Được, được rồi, bà đừng có khó nữa. Vũ Hiên nó còn sống rất tốt, đừng có nói mấy chuyện sinh ly tử biệt gì ở đây, đau đầu lắm!” Ông sợ nhất nhìn mấy cảnh phụ nữ sướt mướt thế này, đành phải an ủi để bà ta im lặng.
“Cho nên….Ông dù thế nào cũng phải cho người làm mẹ này một cơ hội thể hiện với con đi?” Giản Quế Hương nói xong, trong đôi mắt nhòe lệ ánh lên tia xảo quyệt.
“Được rồi, vậy bà cứ ở đây chăm sóc con, tôi đi làm.” Bành Hỷ Trạch không chút nghi ngờ. Tuy rằng ông biết trước đây vợ mình chỉ quan tâm chăm sóc con ruột Vũ Thần mà xem nhẹ Vũ Hiên, sau đó Vũ Hiên bị xa lánh. Nhưng có lẽ lúc Vũ Hiên xảy ra chuyện, bà cũng giống như ông, suy nghĩ đã thay đổi nhiều rồi.
Nếu bà ấy đã có tâm ý muốn hối cải thì có gì không tốt? Dù sao thì cũng là khiến gia đình thêm hòa thuận, ông đương nhiên thành toàn.
“Thôi, ông mau đi đi!” Giản Quế Hương lau lau nước mắt, thúc giục ông.
“Bà chăm con cho tốt nhé!”
“Tôi biết rồi.” Bà ta gật đầu.
Bành Hỷ Trạch đi rồi, sau khi đã xác định ông đã bước vào thang máy, Giản Quế Hương mới cẩn thận đóng cửa phòng bệnh, khóa trái, thu lại nét bi thương giả tạo trên khuôn mặt.

Bà ta bước từng bước thong thả đến giường của Bành Vũ Hiên, thử gọi vài câu.
“Vũ Hiên, Vũ Hiên. Mẹ đây, có nghe thấy không?”
Thấy anh không hề có động tĩnh, miệng bà ta giương lên một nụ cười xảo quyệt.
Thật tốt quá rồi!
Ông trời cũng ủng hộ bà, hiện tại chỉ có hai người, hơn nữa gọi nó cũng không phản ứng, đúng là thời cơ tốt để xuống tay.
Bà ta lấy trong túi ra một xi lanh đựng chất lỏng màu vàng, ở trước mặt anh giơ lên đẩy dần chất lỏng ấy ra ngoài.
“Đừng trách ta độc ác, sự tồn tại của ngươi chính là trở ngại của con trai ta, tốt nhất nên chết sớm siêu sinh sớm.”
Nói xong, bà ta hít sâu một hơi, giơ xi lanh định tiêm vào người anh.
Đột nhiên, bà ta cảm thấy một lực mạnh mẽ giữ chặt lấy cánh tay của bà ta khiến bà ta không còn sức để tiêm vào.
Chuyện gì vậy?
Ngẩng lên, bà ta nghẹn họng, toàn thân cứng đờ, chỉ thấy Bành Vũ Hiên rõ ràng lúc trước còn bất động là thế mà bây giờ đang trừng mắt nhìn bà, hai con ngươi đen nháy hừng hực lửa giận. “Tôi tuyệt đối…không thể…chết!”
“A…..” Bà ta hoảng hốt đến độ sắc mặt tái xanh, tay cũng run rẩy không thôi.

Má ơi! Ánh mắt Bành Vũ Hiên hung hãn trừng bà ta, cánh tay gắt gao giữ chặt lấy cánh tay khiến bà ta không thể cử động, không hề giống với một người bệnh vừa phục hồi ý thức từ sau thời gian dài sống thực vật. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra đây?
“Con….Sao con có thể tỉnh được?” Giản Quế Hương kinh ngạc nhìn Bành Vũ Hiên, sợ đến mức tim muốn ngừng đập.
Vừa rồi bà ta gọi cả nửa ngày cũng không thấy có phản ứng nên mới dám ra tay đưa anh đến chỗ chết, ai ngờ đột nhiên anh lại tỉnh lại!
Trùng hợp quá đi!!!
“Tôi….không…bao..giờ cho..bà cơ hội…Cho bà ….” Bành Vũ Hiên nghiến răng nghiến lợi, gằn lên từng tiếng đanh thép, rõ ràng anh đã dự liệu trước được việc bà ta muốn anh chết mà.
“…..Không, mẹ không có ý định hại con đâu.” Giản Quế Hương vì hoảng hốt mà giấu đầu hở đuôi nói ra ý đồ của mình. Cánh tay bị giữ chặt run rẩy không thôi, xi lanh rơi trên mặt đất,phun ra một ít thứ chất lỏng màu vàng chết chóc.
“Cút!” Bành Vũ Hiên không khách khí quát lên, hất tay bà ta ra.
Thoát khỏi sự giam giữ chặt cứng của Bành Vũ Hiên, Giản Quế Hương kinh hoảng chạy nhanh tới nhặt ống tiêm trên mặt đất vội vàng nhét vào túi, một giây không dám đứng lại mà cắm đầu cắm cổ như một tội phạm chạy đi.
Bành Vũ Hiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bất lực! Tại sao anh đã nằm trên giường bệnh rồi, mẹ kế vẫn còn không buông tha cho anh?
Thứ chất lỏng trong kim tiêm kia là thứ gì? Muốn hại chết anh sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.