Bạn đang đọc Kế Cứu Chồng – Chương 14
Sau ngày hôm đó, các bác sĩ đã nhất loạt cho rằng anh không thể tỉnh lại được nữa, mãi mãi sẽ phải sống đời sống thực vật ở trong viện. Anh khinh thường chính mình không có một hình dáng cụ thể, khinh thường chính mình không thể ở bên cạnh cô, lái xe đưa cô đi chơi, giúp cô những việc nặng nhọc, cùng cô dọn dẹp hoa viên hay cùng cô đến Hồng Kông như đã hứa… Anh khinh bỉ bản thân mình nói lời mà không giữ lời, chẳng ở bên cô vui hưởng hạnh phúc mà cứ ở trong phòng bệnh ngủ say.
Cơ thể anh cứ nằm bất động như vậy, khiến anh cảm thấy mình thật vô trách nhiệm, thật nhu nhược, đối với cô vô cùng áy náy! Vì vậy anh chỉ có thể lẳng lặng ở phía sau âm thầm bảo vệ cô, không dám hiện linh trước mặt cô.
Đến tột cùng anh phải làm như thế nào mới có thể đứng trước mặt cô đây? Anh không thể tưởng tượng nổi, một người từng tràn đầy tự tin như anh lại có ngày cảm thấy bất lực, trở nên mông lung hư ảo như vậy!
Vụ tai nạn lần này khiến anh trở nên vô cùng yếu đuối, nhưng anh lại rất yêu cô, rất nhớ cô, vừa muốn có thể ở bên cô lại không đủ tự tin để ra mặt, cái ung nhọt này cứ bức bối giằng co trong lòng anh mấy ngày qua.( Từ chương 6.2 là chị ấy đã về chung cư Nhược Hiên rồi, mình edit nhầm chỗ này, sr cả nhà nghen, mình đã sửa lại rồi )
Nhưng Chử Nhược Ân rõ ràng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ở đây.
Cô biết bản thân mình không thể cứ mãi chìm đắm trong đau khổ, lại thêm bên người cô lúc nào cũng thoang thoảng mùi thơm nam tính của anh trước kia,làm cho cô an tâm hơn rất nhiều. Cô biết anh vẫn không nỡ để cô lại một mình mà!
Mấy ngày trước, có lúc ở trong chung cư, giữa đêm đen thanh tĩnh, cô ôm lấy chiếc gối của anh,nhớ đến nụ cười của anh cùng ánh mắt quật cường khác người; nhớ lúc anh ôm cô, lúc hai người âu âu yếm yếm lẫn nhau. Nhớ cứ nhớ, nước mắt lại trào ra lúc nào không hay. Lại thêm một đêm cô mất ngủ….
Vừa trở mình, bản nhạc dương cầm cô thích nhất đã vang lên réo rắt réo rắt, nhưng vấn đề là….cô chưa hề bật mà?
Lại nhớ, tối qua cô đang xem ti vi thì ngủ quên ,đến sáng tỉnh lại thì ti vi đã tắt từ lúc nào….
Trước kia, những lúc cô lo lắng bất an trong lòng, anh thường mở nhạc cho cô nghe, rồi ôm ấp vỗ về cô đi vào giấc ngủ; cô xem ti vi thường xuyên ngủ quên giữa chừng, cũng là anh chu đáo tắt đi rồi dém chăn cẩn thận cho cô.
Là anh, nhất định là anh rồi!
Đó là những thói quen chung giữa anh và cô, là một loại tâm linh tương thông, ăn ý vô cùng. Cô có thể cảm nhận được anh vẫn đang ở gần quanh đây chở che cho cô, chứng tỏ anh vẫn còn quyến luyến không nỡ rời xa cô. Nếu đã như vậy, tại sao anh lại trốn tránh không chịu gặp cô?
“Hiên, anh biết rõ em rất nhớ anh, tại sao lại còn tra tấn em như vậy?” Chử Nhược Ân đau khổ nhìn vào khoảng không quanh phòng mà nói.
Bành Vũ Hiên không thể đối diện với cô! Cô càng có thể cảm nhận được anh, anh lại càng không dám!
Gặp cô rồi, anh sẽ phải nói cái gì đây?
Nói rằng xin lỗi, vô cùng xin lỗi cô? Nói rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, linh hồn anh vẫn còn rất quyến luyến cô, nhưng thân thể bất lực lại chịu nằm im trên giường bệnh???
Lấy lý do gì để anh chứng tỏ cho cô thấy, anh thật sự có thể mang lại hạnh phúc cho cô đây?
“Chung cư đó là ước mơ của hai chúng ta, đấy cũng là lý do duy nhất để em gắng gượng đến bây giờ! Nhưng nếu không có anh, mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa hết! Em không thể không có anh, anh có hiểu không???” Cô lảo đảo quay quanh phòng, hét lên trong đau đớn.
Nhẫn anh tặng cô vẫn đeo ở ngón áp út, cô hi vọng khi nào anh sẵn sàng đối mặt với cô, cô sẽ có thể cùng anh nói chuyện bất cứ lúc nào….
Đêm đã khuya, ngoại trừ tiếng nhạc phát ra từ trong phòng và tiếng dế nỉ non đâu đây, cô vẫn không thể nhìn thấy anh, vẫn không thể nghe thấy giọng nói của anh.
Chử Nhược Ân đi ra khỏi phòng, xuống dưới lầu, vừa đi vừa tự nhủ, “ Không có anh, cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa đây…?”
Bành Vũ Hiên vẫn kiên trì đi phía sau cô. Anh có thể hiểu được nỗi nhớ nhung của cô, nhưng ban đêm bên ngoài lạnh như thế, áo khoác cô không mặc, giày cũng không mang, chân trần chạy thẳng ra đường.
Anh vừa theo sau cô vừa hoang mang, xót xa, đến khi cô chạy ra giữa đường lớn liền đứng bất động ở đó.
Cô ấy bị sao vậy?
Nhược Ân, rốt cuộc em muốn làm gì?
Một chiếc xe ô tô lao thẳng tới, trời tối đen như mực, Chử Nhược Ân đứng phía trước không hề nhúc nhích.
Cô đã nghĩ rất kỹ, nếu như anh cả đời này không xuất hiện trước mặt cô, hoặc cả đời này không thể tỉnh lại, chi bằng để cô cùng anh vứt bỏ hồng trần, cùng nhau bước vào cõi hư vô để hưởng thụ sự vĩnh hằng.
Nhìn thấy chiếc xe càng ngày càng đến gần cô, chỉ còn cách cô gần trong gang tấc, một lực đạo mạnh mẽ phủ lên người cô, trong nháy mắt đẩy cô sang bên đường.
Pi ét tiếp: Chương này hơi ngắn, mọi người đọc tạm, tớ muốn để hẳn phần sau sang chương mới cho đỡ dở dang. Mấy ngày tới tớ về quê rì lách trước khi bước vào giai đoạn ôn thi khủng khiếp nên sẽ không có truyện, những ai yêu thích truyện này thông cảm cho tớ nhé, hẹn gặp lại vào thứ 3