Bạn đang đọc Kế Cứu Chồng – Chương 10 .2
Trong lòng Bành Hỉ Trạch liền xuất hiện một dự cảm xấu, nhanh chóng giật lấy điện thoại, hét to vào trong đó, “Vũ Hiên, Vũ Hiên, trả lời cha đi!!!”
Đáp lại ông chỉ có những âm thanh xa lạ, không phải giọng của Bành Vũ Hiên.
“Đâm xe rồi! SUV đâm phải xe tải rồi…”
Bành Vũ Hiên nghe vậy tái xanh mặt mày, cả người run rẩy không thôi, điện thoại tuột khỏi tay rơi trên mặt đât.
“…..Vũ Hiên xảy ra chuyện rồi….” Trong lòng Bành Hỉ Trạch lo lắng không ngừng, tất cả tang thương đều hiện rõ trên khuôn mặt. Ông cuống quít gọi quản gia cùng lái xe ngay lập tức đi tìm Bành Vũ Hiên. “Quản gia, gọi xe cứu thương! Ta phải đến đó xem thế nào…”
“Vâng, thưa ông chủ!” Quản gia một giây cũng không dám chậm trễ, lập tức đi chấp hành mệnh lệnh.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Giản Quế Hương sợ hãi không thôi, nếu Bành Vũ Hiên có xảy ra tai nạn thật, hay có bị làm sao, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho bà, nhất thời sắc mặt bà ta hết xanh lại trắng.
Nhưng mà khoan đã, vì sao bà phải sợ chứ? Nếu Bành Vũ Hiên thật sự gặp chuyện không may, đối với bà ta cũng không phải chuyện không tốt nha!
Rất nhanh, trong lòng Giản Quế Hương lại cảm thấy thật may mắn, tốt nhất Bành Vũ Hiên đừng sống, đỡ cho hắn phải quay về Bành gia.
Trong ánh mắt bà ta hiện lên tia giảo hoạt, khóe môi khẽ nhếch lên khinh thị.
Dù sao cũng không phải do bà ta hại, sống hay chết là do số mệnh của hắn thôi!!!
Chử Nhược Ân đang nằm trên giường, ý thức mông lung, trong lúc nửa tỉnh nửa mê lại cảm giác có người ngồi bên mép giường nhìn cô chăm chú.
“Hiên, là anh phải không???”
Ánh sáng mờ nhạt khiến căn phòng càng trở nên u ám, bên giường chỉ quẩn quanh ánh đèn mỏng manh, nhưng đủ để cho cô nhìn được dung nhan anh tuấn của người đó. Đôi lông mày tràn ngập sự quật cường, con ngươi đen láy tinh anh mà kiêu ngạo, lại vô cùng quyến rũ. … Đúng là anh rồi!
“Mấy giờ rồi? Hiên, anh gấp gáp trở về thật sao?” Cô không nghĩ đến anh thật sự đã trở về, cũng không biết bây giờ là mấy giờ. “Anh ngồi đây lâu chưa?”
“Anh nhớ em…” Bành Vũ Hiên dịu dàng nói, hai mắt thâm tình nhìn Nhược Ân.
“Ưm, em cũng vậy. Đã muộn thế này rồi mà anh còn trở về,chắc là mệt lắm đúng không? Lên giường ngủ đi!” Mơ mơ màng màng, Chử Nhược Ân vỗ nhẹ vào phần giường còn trống bên cạnh, giục Bành Vũ Hiên mau nghỉ ngơi cho lại sức.
Bành Vũ Hiên nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc mềm mại của cô, ôn nhu lên tiếng. “Không sao đâu, chỉ cần ở bên cạnh em, một chút anh cũng không thấy mệt!”
“Anh thật là cứng đầu quá đi mất!!!” Cô nhăn mặt hờn dỗi, giọng nói còn ngái ngủ lại chỉ ngâm nga được khe khẽ, khiến anh lại càng thêm yêu thương.
“Cô bé ngốc, em mới là kẻ cứng đầu ấy! Cha anh đến tìm em, anh hỏi lại còn giấu!” Anh tức giận cau mày, lại khẽ búng nhẹ lên mũi cô một cái.
“Em….” Chử Nhược Ân nghẹn giọng, không biết giải thích với anh thế nào, cô lại càng không giỏi nói dối.
Nhưng mà, làm sao anh lại biết chuyện này nhỉ???
“Em vì cái gì mà phải chịu ủy khuất chứ? Em có biết em làm như vậy khiến anh rất đau lòng không? Anh sợ em cứ ôm nỗi oan này ở trong lòng nên nóng vội trở về xem em thế nào đấy!”
“Hiên, em không cố ý giấu anh……..”
“Chử Nhược Ân, em nhớ cho rõ, em là người anh yêu nhất, cũng là người vợ duy nhất của Bành Vũ Hiên này, em chịu những oan ức tủi hổ nào sao anh lại không biết chứ? Đến bao giờ em mới coi anh là một người để em nương tựa cả đời đây???” Giọng điệu tuy trách móc, nhưng ánh mắt lại ngập tràn yêu thương. Hai tay anh ôm lấy khuôn mặt cô, cúi người tuyên bố cho cô rõ ràng từng lời một.
“Em…Em xin lỗi, Hiên…..Em chỉ…” Cô chỉ không muốn làm quan hệ của anh cùng cha mình căng thẳng hơn thôi.
Nhìn ra nỗi khó xử trong mắt cô, Bành Vũ Hiên không nỡ nói thêm gì nữa, đành vỗ nhẹ bên vai cô trấn an. “Thôi quên đi, em mệt rồi, ngủ ngon nhé!”
“Ngủ cùng em đi!”
Chử Nhược Ân nhắm mắt lại, trở mình quay lưng về phía anh để anh ôm cô ngủ từ sau lưng như mọi khi, lại nghĩ muốn hỏi anh vài chuyện, đến khi quay lại, đã không thấy Bành Vũ Hiên đâu.
Chút ánh sáng bàng bạc lượn lờ quanh cửa sổ rồi biến mất, khóe mắt Chử Nhược Ân giật giật, nhất thời trong đầu trống rỗng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra…
Ánh sáng bạc hiện lên chính là linh hồn của người đã khuất, chẳng lẽ Vũ Hiên…..
Anh đã xảy ra chuyện gì sao???
Không, nhất định là cô đang nằm mộng đi, nhất định là thế, nhất định chỉ là mộng thôi…..
Tuy rằng tìm mọi cớ để an ủi chính mình nhưng bao nhiêu dây thần kinh trong đầu cô đã sớm căng như dây đàn, mọi sức lực cũng tiêu tán hết, chỉ còn lại bất an giày vò lên xuống. Chử Nhược Ân trằn trọc mãi cũng không sao ngủ lại được, bèn chạy nhanh xuống giường nhìn đồng hồ. Mới có năm giờ sáng….
Nếu tất cả những chuyện vừa rồi là do cô nằm mơ, bây giờ gọi điện thoại lại thành phá giấc ngủ của anh.
Ban ngày suy nghĩ chuyện gì đó quá nhiều, ban đêm nằm ngủ hẳn sẽ mộng mị ngay. Có lẽ là cô nhớ anh nhiều quá, đêm liền mơ thấy hình bóng anh, chỉ vậy thôi. Chử Nhược Ân tự động viên mình, ngàn vạn lần không cần lo lắng suy nghĩ nhiều làm gì.
Bởi vì thật sự không chắc chắn đêm qua là mộng hay là thật, mới hơn sáu giờ sáng, Chử Nhược Ân không chịu nổi nghi hoặc trong lòng , quyết định gọi điện thoại cho Bành Vũ Hiên.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu vẫn không có người nghe máy, tảng đá trong lòng cô càng trở nên nặng hơn, cứ dần chìm dần chìm xuống, tâm can Chử Nhược Ân cũng theo phiến đá đó ngày càng nặng, càng đau…