Kẻ Cuồng Cày Level

Chương 56: Gặp nhau…


Đọc truyện Kẻ Cuồng Cày Level – Chương 56: Gặp nhau…

Sau khi mọi người đã tập trung đông đủ, nhân viên ban tổ chức cũng cập nhật những hoạt động tiếp theo, chủ yếu là lịch thi đấu cùng một số điểm cần lưu ý.

Khi mấy người Tất Sát đến, Trần Vũ Khả đã hòa vào cả nhóm nói chuyện loạn xị.

ABC777 cùng Hồ li 22 là hai sinh viên có bề ngoài bình thường, thoạt nhìn còn có chút thật thà, so với hình tượng thổ phỉ trong game khác xa một trời một vực, nhưng vừa mở miệng nói chuyện thì bản tính của họ hoàn toàn bị bại lộ, vô cùng hào sảng, có mùi vị của hiệp khách giang hồ.

Tuyệt Thế Tiểu Tiểu có lẽ là một trong những tuyển thủ lớn tuổi nhất, năm nay đã ba mươi hai tuổi, nước da của cô trắng nõn, mắt phượng mày ngài, cách ăn mặc không chê vào đâu được, có thể nhận thấy đây là một người phụ nữ khéo léo giỏi giang. Cô làm việc trong một văn phòng luật sư, chơi game là thú vui sau những giờ làm việc căng thẳng, cô đúng là không hổ danh đại luật sư, nói chuyện rất logic, vô cùng sắc bén, là hình tượng của một nữ cường nhân. Khi Trần Vũ Khả hỏi đến vấn đề hôn nhân của cô, cô cười sảng khoái, không hề che giấu, cô nói người có cá tính mạnh như cô muốn tìm ra được một người đàn ông tốt vừa lòng đẹp ý thật sự là một chuyện rất khó.

Cười Với Thần 囧 thật sự khác người, cậu là sinh viên của trường tôn giáo, tương lai sau khi tốt nghiệp sẽ đem cả cuộc đời dâng hiến… Khi cậu ta nói ra những lời này, Trần Vũ Khả rõ ràng nhìn thấy trên mặt cậu ta giống như có hào quang thánh khiết lập lòe, chợt lóe lên, có vẻ vô cùng thần thánh trang nghiêm. Mà cậu ta chơi game này cũng là vì tuân theo ý chỉ của thần, vì cứu rỗi một thiếu niên bị nghiện game, cuối cùng cậu bé lạc đường kia đã biết quay đầu không chơi game nữa nhưng cậu ta thì vẫn tiếp tục. Cậu ta giải thích như thế này, trong game giết chóc nhiều lắm, cậu ta muốn bảo vệ sự hòa bình trong game, khuyên nhủ mọi người bỏ qua thù hận mà chung sống bình yêu, cho nên cậu ta chưa bao giờ giết người, hằng ngày giúp đỡ account nhỏ, chỉ cần có đủ  khả năng thì liền giúp đỡ người khác, không thể không nói cậu ta thật sự vĩ đại.

Sát Sinh Một Mạng Hoàn cũng giống như trong game, là một người trầm mặc ít lời, mọi người tán gẫu vui vẻ như thế nhưng cậu ta chỉ ngồi bên cạnh, chỉ nghe không nói, cảm giác rất lạnh lẽo.

Mặt đối mặt thi đấu trong hiện thực tất nhiên cũng sẽ thu hút rất nhiều phóng viên, mà phóng viên của Phù Vân Các chính là hai người thường xuyên khuấy động kênh thế giới: Nữ Nhân Hoa Trung Tú cùng Vương Đội Trưởng.

Nữ Nhân Hoa Trung Tú hóa ra là một cậu bé, che giấu vô cùng kĩ, nếu cậu ta không xuất hiện thì không có ai sẽ nghĩ đến cậu ta cũng là nhân yêu. Cậu ta là người rất khéo léo, rất biết cách ăn nói, khiến cho bầu không khí rất náo nhiệt, trách không được vì sao ở trong game cậu ta lại có thể trở thành thương nhân giàu có.


Vương Đội Trưởng tuổi không lớn lắm, chỉ vừa tốt nghiệp trung học, bộ dáng lúc nào cũng cười hi hi ha ha, cậu ta nói cậu ta là vì Tuyệt Thế Mĩ Nữ cho nên mới đến đây, muốn nhìn xem rốt cuộc kẻ level cao nhất server có bộ dạng ra sao, phải biết rằng Tuyệt Thế Mĩ Nữ lúc nào cũng là đối tượng mà cậu ta sùng bái, cậu ta mãnh liệt yêu cầu chụp hình kỉ niệm chung với Trần Vũ Khả, chụp một tấm xong lại muốn chụp thêm thật nhiều tấm, bày ra thật nhiều tư thế pose hình, những tư thế đó hoàn toàn giống như là fan hâm mộ của Trần Vũ Khả, vô cùng nhiệt tình, cũng rất quấn người. Cuối cùng nếu không phải do mặt Phương Thư Dương đen sì nghiêm mặt đem Trần Vũ Khả kéo đi thì không chừng cậu ta vẫn tiếp tục chụp hình với Trần Vũ Khả.

Còn có rất nhiều người bình thường không xã giao nhiều, nhưng sau khi thấy mặt đều rất nhiệt tình, mọi người thoải mái cười đùa, kể cho nhau nghe những chuyện lí thú ở torng game, bàn tán về trận đấu tiếp theo, không khí rất thân thiện.

Mới đó mà đã hơn một tiếng trôi qua, Sở Mộ cùng Hạ Ải vẫn chưa đến, Tuyệt Thế Tiểu Tiểu thật sự nhịn không được, hỏi: “Ai, bang chủ của bọn mình không phải cũng cùng đến thành phố Z sao? Cậu ta rốt cuộc đang làm gì vậy?”

Nghe xong câu hỏi này, mấy người Tất Sát cười bí hiểm, chuẩn bị thừa nước đục thả câu, nhưng cái miệng rộng của Tả Khê lại được dịp khoe khoang, nói bô bô: “Bang chủ của mấy người là tên đại sắc quỉ! Lúc nãy trên máy bay tui đã thấy có chỗ nào kì kì rồi, ánh mắt anh ta nhìn thì tưởng kiên định, nhưng lúc nào cũng đảo qua đảo lại trên người Phi Sát, đảo trần trụi không cách nào che giấu luôn, nhận phòng rồi lại không đi ra, cái này không phải quá rõ rồi sao! Chắc chắn anh ta đang nhốt Phi Sát lại tra tấn!”

Thì ra là như vậy nha! Mọi người đều hiểu cùng nhau cười. Tuyệt Thế Tiểu Tiểu cũng bị gợi nên hứng thú, nữ cường nhân cũng bắt đầu nhiều chuyện, “Tôi đã sớm biết bang chủ thích Phi Sát mà, cậu ta còn mất tự nhiên không thèm thừa nhận, hai người đó lúc nào thì tốt lên vậy? Mới lần trước chúng tôi cùng nhau chém quái ở Bạch Cốt Sơn cậu ta tự nhiên hờn dỗi rời khỏi tổ đội, sao mới đó mà liền đem con người ta kéo lên giường được rồi? Phi Sát thì như thế nào? Cậu ta cũng thích bang chủ chúng tôi à?”

Hạ Ải trên máy bay cứ ấp a ấp úng, bộ dáng cố tình lảng tránh khiến cho mọi người đoán được kế hoạch phản công của anh chắc chắn đã thất bại, mấy món đồ kia xem ra đều toàn bị xài trên người anh rồi. Mọi người khinh bỉ anh, đúng là tiểu thụ không hơn không kém mà!

Nhắc tới chuyện này, Tất Sát liền giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Còn không phải lần trước nháo nhào lên rồi tự nhiên hai tên đó làm hòa với nhau, cái tên Phi Sát trọng sắc khinh bạn lúc đầu còn xí gạt bọn tui, bị Tiến Sĩ đè cho đáng đời! Cả đời không lật ngược lại được!”

Phụ nữ mà đã lên cơn độc ác rồi thì đúng là kinh khủng a! Tất Sát hung tợn nguyền rủa Phi Sát một trận, nguyền rủa xong thì lại bắt đầu nhiều chuyện, quay qua kể cho Tuyệt Thế Tiểu Tiểu nghe toàn bộ khúc mắc của Phi Sát với Tiến Sĩ. Nhiều chuyện quả nhiên là thứ khiến cho phụ nữ thích thú nhất, hai người này tụ lại một chỗ cười cười nói nói, thân thiết vô cùng, hết buôn dưa chuyện này lại tám sang chuyện khác, giống như hai bà dì kì quặc, rất đáng khinh.


Mọi người nghe thấy đầu liền tóe mồ hôi, sợ mình sẽ trở thành đối tượng buôn dưa tiếp theo của hai cô, lặng lẽ đứng dậy chuồn đi chỗ khác, tránh các cô thật là xa, sau đó nhìn lại, chỉ còn hai tên ngốc Trần Vũ Khả với Tả Khê là ngồi ở đó hóng chuyện, không khỏi cảm thấy hai đứa bé này đúng là quá mức ngây thơ trong sáng đi.

Đàm Lỗi mỉm cười đi đến bên cạnh Tả Khê, cúi đầu thầm thì vài câu bên tai cậu ta, Tả Khê hoan hô một tiếng liền bám theo người này rời đi.

Mà Phương Thư Dương thì không giống như Đàm Lỗi, không dùng phương pháp dụ dỗ, liền đem khuôn mặt đen sì đi qua bắt người.

Hiện tại chỉ còn lại có một mình Trần Vũ Khả ngồi nghe hai bà cô nhiều chuyện kể cổ tích, hai người thấy mọi người đều trốn đi hết, mà Trần Vũ Khả lại nể mặt như thế, trước sau đều cười nhẹ ngồi đó, cũng không lắm miệng, thật sự là một người biết nghe lời, liền đem cậu trở thành đối tượng quan trọng cần phải che chở, ngay cả Phương Thư Dương đến bắt người, hai cô cũng không cho.

Tất Sát ôm cánh tay của Trần Vũ Khả, giống như là sợ báu vật mình thích nhất bị người khác cướp đi, sống chết không chịu buông ra, hét lên nho nhỏ với Phương Thư Dương, “Anh đem cậu ấy đi thì lấy ai nghe bọn này kể chuyện cổ tích hả? Đây là thính giả duy nhất của bọn này nha! Anh không thấy cậu ấy  nghe thôi mà cũng rất vui sao!”

Dục vọng chiếm giữ của Phương Thư Dương đối với Trần Vũ Khả thuộc dạng vô cùng mãnh liệt đến mức không cho phép cậu có bất kì va chạm nào với người khác, Tất Sát lại ôm Trần Vũ Khả như thế, chắc chắn là khiến cho Phương Thư Dương mất hứng, mặt anh lại càng đen hơn, kéo tay kia của Trần Vũ Khả đi thẳng.

Mà Tất Sát thì tuyệt không biết sợ là gì, vẫn không thả tay ra, hai người cứ vậy kéo qua kéo lại.


Trần Vũ Khả bị hai người kéo qua kéo lại, cánh tay bị kéo tới đau, ai cũng là bạn, cậu không hi vọng bởi vì mình mà mọi người xích mích với nhau, nhìn qua Phương Thư Dương, biểu tình có chút khó xử, “Anh kéo tay em đau quá… Để em ở đây đi, nghe mấy chị nói tán gẫu cũng rất vui mà.”

Phương Thư Dương hiện giờ rất sợ Trần Vũ Khả bị tổn thương, nhanh chóng thả tay cậu ra, nhưng lại sợ cậu bị hai người phụ nữ kia trêu chọc, liền ngồi ngay xuống bên cạnh, trở thành thính giả giống như cậu, nhưng ở trong lòng vô cùng phẫn hận, sau này nhất định phải làm cho cậu cách đám quái nhân này càng xa càng tốt, khỏi để bị nhuộm đen!

Thời gian lại trôi qua thêm nửa tiếng, Sở Mộ cùng Hạ Ải cuối cùng cũng đến đây. Mọi người đoán quả không sai, vừa đến phòng Sở Mộ liền đè Hạ Ải xuống giường áp đảo. Sau khi bóc sạch quần áo, phát hiện phân thân anh đã sớm thẳng tắp, còn trái bóng rung thì đang không ngừng chấn động trong hậu huyệt, toàn thân đỏ ửng, bé nhỏ kia vừa cứng vừa nóng, cả người không ngừng run rẩy, giống như là đang kiệt lực nhẫn nại.

Sở Mộ thật sự rất thích nhìn bộ dạng bị *** dày vò của Hạ Ải, rõ ràng là chẳng còn nhịn được bao lâu mà lại gắng sức kềm chế, anh như vậy đúng là vô cùng hấp dẫn người khác.

Khuôn mặt Hạ Ải thường ngày bình thản, cũng rất dễ nhìn, giống như thần tiên không dính bụi trần, xinh đẹp trong sáng, mà tính cách của anh lại ôn hòa tao nhã, làm cho người ta vừa thấy liền biết anh là một người rất tự chủ, giống như là người theo chủ nghĩa cấm dục, khiến cho người ta chẳng cách nào quấn quanh ve vãn. Chỉ có Sở Mộ mới biết được, một người như vậy khi rơi vào *** thì liền giống như là nghiện ma túy, hoàn toàn đắm chìm không thể tự kiềm chế.

Dục vọng bị châm ngòi lên rất nhanh, Sở Mộ kéo trái bóng rung ra, thay vào bằng phân thân đã sớm hưng phấn của mình trực tiếp tiến thẳng vào trong người Hạ Ải, căn bản không cho anh một chút xíu thời gian nào để thích ứng, hung hăng chuyển động.

Hậu huyệt thoáng cái bị nhồi chật cứng làm cho Hạ Ải không khỏi rên rỉ thành tiếng, lúc này cảm xúc của anh rất mâu thuẫn, vừa hưởng thụ cảm giác vui thích này, lại vừa sợ mọi người bên ngoài đang đợi mình, như vậy thì sau này chẳng thể ngẩng đầu lên được trước mặt bạn bè, nhẹ đẩy người đang chặn trên người mình ra nói: “Đủ rồi anh… Coi chừng mọi người đang ở bên ngoài đợi mình, đợi, đợi lát nữa đã…”

Sở Mộ lật người Hạ Ải lại, đổi thành chuyển động từ sau lưng, anh ta bất mãn bộ dạng không yên lòng này của anh, rút phân thân ra, chỉ chừa lại một chút trước huyện khẩu, di chuyển thật ngắn, rồi lại thình lình đâm vào thật sâu, tốc độ vừa nhanh lại vừa mạnh.


Va chạm quá mạnh mẽ làm cho Hạ Ải có chút khó thừa nhận, trong lòng cũng hiểu ra, nhịn không được lại mở miệng xin tha, “Đừng anh, đừng vậy mà… Mọi người mà thật sự ở bên ngoài chờ thì mình biết làm sao…”

Sở Mộ cúi đầu cắn nhẹ lên lưng anh, lưu lại thật nhiều dấu hôn. Vừa hôn vừa nói: “Mọi người đã đi từ lâu rồi, không cần phải lo, nếu em còn sức để nói chuyện nhảm với anh vậy thì không bằng rên mấy tiếng cho anh nghe đi.”

Sở Mộ rất quen thuộc với cơ thể này, biết rõ từng điểm nhạy cảm ở trên đó, cũng biết cần phải dùng sức mạnh nhẹ thế nào để âu yếm ai kia, người dưới thân kềm lòng không được liền phát ra tiếng rên rỉ mê người.

Dưới khiêu khích của Sở Mộ, cơ thể căng cứng của Hạ Ải cũng dần thả lỏng, miệng phát ra tiếng rên đứt quãng.

Sở Mộ thấy anh đã rơi vào tình huống này liền quay người anh lại, chỉ cần nhìn thấy bộ dạng động tình của anh thì anh ta liền cảm thấy càng thêm hưng phấn.

Sở Mộ cắn cắn xuống xương quai xanh của Hạ Ải, muốn để lại dấu răng của mình, một chút cũng không kềm chế sức lực cắn xuống rất mạnh, khiến cho Hạ Ải phải hét lên thành tiến, hậu huyệt cũng thình lình siết chặt làm cho Sở Mộ vui sướng cực điểm, cảm thấy rất thú vị, cũng rất thoải mái, vì thế liền cắn anh cái thứ hai, cái thứ ba…

Thế cho nên khi mọi người thấy hai người này đi vào, điều đầu tiên là phát hiện ra trên cổ Hạ Ải phủ đầy dấu hôn cùng dấu răng, càng khoa trương hơn là trên mặt Hạ Ải cũng có một dấu răng thật sâu.

Tác giả tâm sự: 囧 tại sao mỗi lần viết về Tiến Sĩ với Phi Sát, trong đầu tui chỉ có thịt vậy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.