Kẻ Chi Phối Tâm Lý II

Chương 24: Quý ông ăn thịt người [5]


Đọc truyện Kẻ Chi Phối Tâm Lý II – Chương 24: Quý ông ăn thịt người [5]

Sắp xếp xong phương hướng điều tra cho từng người, liên lạc với nhân chứng Viên Đình năm đó, Tần Uyên mới lái xe đưa Mộc Cửu đến nhà Viên Đình, trên xe, Mộc Cửu mang theo bánh pudding sáng sớm Tần Uyên mua cho cô, với bánh ngọt trà xanh của Lam Tiểu Nhã. Vừa lên xe, cô đã bốc vỏ ra ăn.

Ai cũng nói sau khi mang thai, sức ăn của phụ nữ sẽ tăng lên, nhưng Tần Uyên thấy tựa hồ cũng không có gì thay đổi vì bình thường Mộc Cửu cũng rất tham ăn.

Chén xong hai cánh bánh pudding và cái bánh ngọt, xe của Tần Uyên đã đến dưới tiểu khu nhà của Viên Đình, xe dừng ở dưới lầu, Mộc Cửu cảm thấy thỏa mãn ném giấy gói vào thùng rác, rồi mới cùng Tần Uyên lên lầu tìm nhà của Viên Đình.

Đi đến cửa lầu ba, phòng 301. Tần Uyên nhấn chuông cửa, lát sau phía trong nhà truyền đến tiếng bước chân, sau đó giọng phụ nữ vang lên: “Ai đấy?”

Tần Uyên mở miệng nói: “Cô Viên, chúng tôi bên SCIT đây, trước đó đã liên lạc với cô.”

Thoáng do dự giây lát, nhưng lát sau cô ta đã mở cửa, lộ ra một người phụ nữ có gương mặt bình thường, Viên Đình cột tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồ ở nhà, cô ta nhìn Tần Uyên với Mộc Cửu rồi hơi ngượng ngùng vì cách ăn mặc tùy ý của mình, cô ta thò tay cột lại mái tóc rối bời và sửa sang lại quần áo một chút.

Cô ấy mở miệng nói: “Mời vào.” Rồi xoay người lấy ra hai đôi dép lê trong tủ giày.

“Làm phiền rồi.” Mộc Cửu với Tần Uyên cùng thay dép rồi theo Viên Đình vào trong nhà.

Trong căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách ở khu tiểu khu kiểu cũ này là nhà của Viên Đình, đồng thời cũng là hiện trường vụ án xảy ra vào mười năm trước. Năm đó, Viên Đình với người bị hại Tống Hiểu Dư cùng thuê chung, về sau, Viên Đình mua lại căn nhà rồi vẫn sống một mình ở đây.


Viên Đình mời bọn họ ngồi trên ghế salon trong phòng khách, còn cô ta đi vào bếp rót nước cho họ.

Mộc Cửu từ khi vào nhà vẫn chưa nói câu nào, cô chỉ âm thầm quan sát căn nhà này, sau đó trong đầu cô xuất hiện ảnh chụp về hiện trường năm đó, căn nhà này chắc từng sửa sang lắp đặt lại, nhưng màu sắc sàn nhà với giấy dán tường vẫn không thay đổi, chỉ nhìn phòng khách với nhà bếp thôi, thì vị trí đồ dùng trong nhà không khác với năm đó. Có thể thấy, dù được sửa chữa nhưng căn nhà vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc trước.

Chỉ thiếu chiếc ghế sopha bên cạnh giá sách năm đó. Khi Mộc Cửu đang quan sát giá sách thì Viên Đình đã trở lại, đặt hai ly nước lên bàn trà.

“Cảm ơn.” Tần Uyên nói, nhưng không định uống nước, Mộc Cửu liếc mắt nhìn ly thủy tinh sau đó cầm lên uống một hớp.

Viên Đình vẫn chưa ngồi, mà hơi áy náy nói: “Hai người chờ một chút.” Cô ta nói xong rồi đi vào phòng, sau khi trở ra trên người đã thay bộ quần áo khác

Mộc Cửu chú ý, cô ta không những thay bộ quần áo khác mà còn cầm thêm một cây bút máy.

Viên Đình ngồi xuống ghế salon đối diện hai người họ, hơi khó hiểu hỏi: “Trong điện thoại anh nói muốn nghe tôi kể lại chuyện của Hiểu Dư năm đó, sao mười năm rồi, bây giờ lại nhắc lại?”

Tần Uyên chỉ nói: “Chúng tôi chỉ muốn tra lại vụ án năm đó.”


“Có phải…” Cô hơi do dự, ngước mắt nhìn Tần Uyên: “Hắn lại gây án không?” Khi cô ta nói chuyện, tay vuốt ve cây bút máy, hình như đây là động tác theo bản năng của cô ta.

“Chỉ xem xét vụ án bình thường thôi.” Tần Uyên không nói nhiều về việc này cũng không để lộ những vụ án xảy ra gần đây: “Bởi vì cô là người duy nhất chứng kiến tất cả những chuyện năm đó nên chúng tôi muốn hỏi thăm một chút.”

“À, là vậy à.” Động tác vuốt ve bút máy hơi ngừng lại, sau đó cô ta nhìn xuống dưới, rồi im lặng.

Tần Uyên bắt đầu hỏi: “Cô Viên, cô còn nhớ khi đó hung thủ đã vào nhà bằng cách nào không?”

Câu hỏi của Tần Uyên khiến cô ta ngẩng đầu lên, cô ta nhấp miệng, mở miệng nói: “Là Hiểu Dư để hắn vào nhà, hôm ấy đường cống toilet nhà tôi bị tắc, vì thế mời người đến sửa, khi đó tôi vẫn đang ở trong phòng.”

Tần Uyên tiếp tục hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Cô đã nghe thấy tiếng động gì?”

Ánh mắt Viên Đình nhìn về phía trước, hình như đang nhớ lại hồi ức đã trải qua: “Tiếng kêu của Hiểu Dư sau đó là tiếng người ngã xuống đất, tôi cảm thấy kì lạ nên nhanh chóng đi ra ngoài xem, đi đến phòng khách thì nhìn thấy Hiểu Dư ngã trên mặt đất, trên đầu có vết máu, tôi sợ quá thét lên, sau đó bị đánh bất tỉnh.”

“Sau khi cô tỉnh lại thì sao?”


Viên Đình rũ mắt xuống, ánh mắt nhìn bàn trà, giọng cô từ từ: “Tôi bị trói ở trên ghế, miệng bị dán lại, không giãy giụa được, tôi nhìn thấy Hiểu Dư nằm ở trên mặt bàn, cô ấy bị thương nặng hơn tôi nên vẫn chưa tỉnh.”

Tần Uyên đợi cô ta nói xong, hỏi tiếp: “Vậy hung thủ thì sao? Hắn ở đâu?”

“Toàn thân hắn mặc bộ âu phục màu đen, hắn phát hiện tôi đã tỉnh thì đi tới, cười với tôi.” Nói đoạn, cô ta vuốt ve cây bút máy trên tay.

“Sau đó hắn đứng bên cạnh Hiểu Dư, trên tay hắn có đeo găng tay, hắn móc từ trong túi ra một cái hộp, từ trong hộp lấy ra ống tiêm, hắn nói với tôi hắn sẽ tiêm thuốc mê cho Hiểu Dư nhưng chỉ gây tê cục bộ thôi, vì thế đầu óc cô ấy vẫn còn tỉnh táo, khi hắn cởi quần áo của cô ấy, lúc đó cô ấy mặc chiếc váy mới mua, hắn nhìn thân thể cô ấy rất lâu, hắn nói đó là một việc rất kì diệu.”

Giọng nói của cô càng thấp, tay Viên Đình hơi nắm chặt chiếc bút máy, người khẽ run: “Sau đó hắn lấy dao trong hộp ra rồi cắt ở trước mặt tôi, cắt xuống thân thể của cô ấy, tôi nhìn thấy Hiểu Dư mở mắt, nhưng hắn vẫn nở nụ cười.” Viên Đình nhắm mắt lại, cô ta tựa hồ có thể thấy lại cảnh tượng đó

Tần Uyên không nói gì, chờ cô ta nói tiếp.

Cô ta hòa hoãn, hít sâu một hơi: “Sau đấy tôi không dám nhìn nữa, tôi thật sự không dám nhìn, nhưng hắn lại liên tục nói những việc mà hắn làm, mỗi một bước đều nói cho tôi biết, hắn nói hắn lấy nội tạng của cô ấy ra, mặc dù tôi chưa nhìn thấy, nhưng tôi có thể nghe được thanh âm kinh khủng đó, một lát sau, hắn nói mình đã khâu thân thể của cô ấy xong rồi, kế tiếp, có thể, có thể ăn chung rồi.”

Cô ta cúi đầu, thân thể hơi run rẩy, như nhìn thấy lại cảnh tượng máu tanh khi ấy: “Tôi mở mắt ra nhìn thấy hắn đang cười.”

Tần Uyên chú ý Viên Đình nói về nụ cười những ba lần, anh hơi nhíu mày: “Từ đầu đến cuối hung thủ đều đeo khăn trùm đầu sao?”


Viên Đình gật đầu, tiếp tục vuốt ve bút máy trong tay: “Đúng, tôi chỉ nhìn thấy mắt và miệng của hắn, ánh mắt hắn rất sáng, bờ môi rất mỏng, còn giọng nói thì trầm thấp, tôi có thể cảm giác được hắn khoảng 30 mấy tuổi.”

Tần Uyên tiếp tục: “Tiếp đó hắn đã làm gì?”

“Hắn đi vào nhà bếp, sau đó lấy vài bát đĩa ra, tôi biết đó không phải bát đĩa nhà chúng tôi, có lẽ do hắn tự mang đến, hắn còn đem theo rượu đỏ và cái ly, trong ly rượu đỏ sóng sánh có chứa đôi mắt của Hiểu Dư, hắn lấy ăn cho tôi xem… Những thứ hắn để trong khay đều là…của Hiểu Dư đấy.” Hốc mắt Viên Đình chứa nước mắt, cô ta hơi nhíu mày, không nói nữa.

“Hắn đã nói gì với cô sao?”

“Hắn vẽ một đóa hoa hồng ở dưới lòng bàn chân của Hiểu Dư rồi hắn quay lại hỏi tôi có nhìn thấy không?” Ánh mắt Viên Đình nhìn ly nước trên bàn, lát sau cô phục hồi tinh thần lại: “Hắn dọn dẹp rồi rời khỏi, lúc hắn đi không có đóng cửa, hắn nói lát nữa sẽ có người đến cởi trói cho tôi.”

Giống như lời khai trong ghi chép mười năm trước, nhưng Tần Uyên cảm thấy hơi khác chỗ nào đấy, anh nhìn Mộc Cửu không nói gì ở bên cạnh, anh phát hiện cô vẫn nhìn Viên Đình đăm đăm, Tần Uyên có thể khẳng định cô ấy đã phát hiện ra vấn đề.

Quả nhiên một giây sau, Mộc Cửu đã nghiêng đầu nhìn anh, mở miệng nói: “Em đói bụng rồi.”

Mộc Cửu ra hiệu, Tần Uyên dĩ nhiên hiểu được, Mộc Cửu muốn một mình hỏi cô ta, nên anh bèn đứng dậy: “Anh ra ngoài mua cho em, anh sẽ trở lại nhanh thôi.”

Viên Đình ừ một tiếng, sau khi nghe tiếng cửa đóng lại, cô mới nhìn về phía Mộc Cửu vẫn chưa lên tiếng, người cảnh sát lúc nãy đặt câu hỏi nên cô không để ý đến cô, bây giờ mới phát hiện, tuổi cô cũng không lớn, cắt mái ngang, ánh mắt đen thẫm, Viên Đình do dự một chút, mở miệng hỏi: “Có ít bánh quy, cô có muốn ăn không?”

“Không cần đâu.” Mộc Cửu lắc đầu, cô nhìn nét mặt Viên Đình, ánh mắt đen thẫm mang theo cảm giác có thể nhìn thấu lòng người, giọng nói cô lạnh như băng: “Những lời nói dối trước đó tôi nghe chán rồi, bây giờ hãy để tôi nghe những lời nói thật.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.