Đọc truyện Kẻ cắp tia chớp – Chương 13
12. Lời Khuyên Của Chó Xù
Đêm ấy thật khốn khổ.
Chúng tôi ngủ trong rừng, cách đường chính chừng ba mươi mét, tại một bãi đất trống lầy lội. Thoạt nhìn, ta biết ngay bọn trẻ quanh vùng hay đàn đúm ở đây: mặt đất đầy vỏ lon nước ngọt bẹp dúm và giấy gói đồ ăn nhanh.
Chúng tôi mang theo đồ ăn và mấy tấm mền lấy từ nhà “cô Em” nhưng không dám đốt lửa trại hong quần áo ướt. Một ngày đối phó với cả Nữ thần Báo Thù và Medusa khiến chúng tôi mệt lử nên không muốn mời gọi thêm rắc rối.
Ba đứa dự định thay nhau ngủ. Tôi tình nguyện thức ca đầu.
Vừa đặt mình xuống, Annabeth đã cuộn tròn trong chăn ngáy pho pho. Grover đi giày có cánh bay lên chạc ba thấp nhất của cái cây gần đó, ngồi dựa lưng ngắm bầu trời đêm.
Tôi giục nó:
– Cứ yên tâm ngủ đi. Có chuyện gì tớ sẽ gọi.
Nó gật đầu nhưng không nhắm mắt.
– Tôi buồn quá đi mất.
– Sao… hối hận vì đi chuyến này rồi ư?
Nó chỉ xuống vào đống rác ở dưới đất:
– Không phải. Dưới kia kìa. Cả trên trời nữa. Đâu còn ngắm sao được nữa. Cả bầu trời cũng bị ô nhiễm. Thời này làm thần rừng khổ nhất.
– Ra thế. Bạn tôi là người bảo vệ môi trường cơ đấy.
Nó lườm tôi:
– Trên đời chỉ mỗi con người không bảo vệ môi trường. Chẳng mấy lúc giống loài nhà cậu làm thế giới chết ngạt… Thôi, tớ chẳng buồn nói nữa đâu. Nói phải nói quấy với loài người phỏng ích gì chứ. Cứ đà này, tớ hết tìm nổi thần Pan.
– Pan là gì? Có phải kem xịt bánh không?
Grover hét toáng lên:
– Pan cũng không biết à? Là thần đồng quê đó. Thế theo cậu, tớ cần giấy phép truy tìm làm gì?
Một cơn gió lạnh xào xạc thổi qua bãi trống, làm át mùi hôi thối của rác rến và bùn lầy. Gió mang theo hương dâu chín trộn lẫn hương hoa đồng nội và mùi nước mưa ngọt mát… những thứ trước đây từng có trong rừng. Thốt nhiên, cảm giác tiếc nuối man mác dâng ngập lòng tôi, nhưng nếu có ai hỏi tôi tôi không biết trả lời sao.
– Kể tớ nghe vụ truy tìm đi.
Grover nhìn tôi cảnh giác như thể sợ tôi chế giễu:
– Hai ngàn năm trước, Thần Cả Chốn Hoang Sơ biến mất. Một thủy thủ dong buồm ngoài khơi Ephesos nghe tiếng kêu bí ẩn từ bờ biển vọng tới: “Hãy loan tin thần Pan vĩ đại đã qua đời!” Hung tin lan nhanh trong loài người và họ tin ngay. Kể từ đó, họ tàn phá xứ sở của thần Pan. Đối với thần rừng, thần Pan là vua, là chúa tể. Thần bảo vệ chúng tớ và thế giới hoang dã còn sót lại trên trái đất. Thế hệ nào cũng có thần rừng thề tìm cho được thần Pan, dù chết cũng cam lòng. Họ tìm kiếm khắp nơi, lùng sục những miền hoang sơ, hy vọng tìm nơi thần ở ẩn và đánh thức thần từ giấc ngủ dài.
– Có phải cậu cũng muốn đi tìm?
– Suốt đời tớ chỉ ấp ủ giấc mơ ấy. Trước đây, cha tớ cũng đi tìm. Cậu Ferdinand noi gương cha… giờ thành bức tượng cậu thấy đằng kia…
– Tớ nhớ rồi. Xin chia buồn với cậu.
Grover lắc đầu:
– Cậu Ferdinand biết trước việc mình làm rất mạo hiểm. Cha tớ cũng thế. Nhưng tớ sẽ thành công. Tớ sẽ là thần rừng đầu tiên còn sống trở về.
– Gượm đã… cậu nói đầu tiên còn sống là sao?
Nó rút cây sáo sậy trong túi:
– Người đi tìm thần Pan chưa ai trở về. Hễ đi là mất luôn. Không ai còn nhìn thấy họ sống sót ở bất cứ đâu.
– Từ hai ngàn năm trước đến giờ ư?
– Ừ.
– Nói riêng về cha cậu, cậu không biết ông ấy gặp chuyện gì ư?
– Không.
Tôi kinh ngạc:
– Sao cậu vẫn muốn đi? Chẳng lẽ cậu tin chắc sẽ tìm được thần Pan?
– Tớ bắt buộc phải tin. Ai đi tìm thần cũng vậy. Chỉ có cách đó thần rừng mới không tuyệt vọng khi hàng ngày chứng kiến con người hủy hoại trái đất này. Tớ phải tin thần Pan còn thức tỉnh.
Tôi đăm đăm nhìn không trung phủ lớp sương màu da cam.
Không thể hiểu tại sao Grover lại theo đuổi giấc mơ khó thành hiện thực đến vậy.
Ngẫm lại mình, tôi có khác gì nó đâu.
Tôi hỏi:
– Ta vào cửa địa ngục bằng cách nào đây? Tớ muốn hỏi khi đấu tranh với thần thánh, liệu ta có cơ hội thắng không?
Grover thú nhận:
– Tớ không biết. Nhưng khi nãy ở nhà Medusa, lúc cậu đi tìm văn phòng của Medusa, Annabeth bảo…
– À phải, mình quên. Annabeth nhìn xa trông rộng mà.
– Đừng khắt khe với bạn ấy quá. Dù từ nhỏ đến lớn phải vật lộn với nghịch cảnh, nhưng Annabeth là người tốt. Với lại bạn ấy tha thứ cho tớ chuyện…
Grover nghẹn lại:
– Sao cơ? Annabeth tha thứ chuyện gì?
Grover thốt nhiên quá chăm chú đến cây sáo. Tôi nhớ lại:
– Khoan nhé. Cách đây năm năm, cậu nhận nhiệm vụ trông nom lần đầu. Annabeth ở trại hè vừa đúng năm năm. Bạn ấy không… tớ nhớ là nhiệm vụ lần đầu của cậu không thành…
Môi Grover run run. Nếu tôi gặng hỏi, chắc chắn nó sẽ òa lên khóc:
– Tớ không nói chuyện ấy được đâu. Quay lại vụ ở nhà Medusa khi nãy, Annabeth và tớ đều cho rằng vụ điều tra này rất lạ. Nhất định có uẩn khúc gì đây.
– Còn gì lạ hơn việc tớ bị chụp mũ tội ăn cắp tia chớp trong khi thủ phạm là Hades.
– Tớ không nói chuyện đó. Thực tế là ba Nữ thần Báo Thù… ba “Người Tử Tế” không thẳng tay với cậu. Nhớ cô Doods hôm ở bảo tàng không? Sao cô ta phải chờ đến lúc ấy mới giết cậu? Lúc trên xe buýt cũng thế. Ba người họ không hung hăng như mọi khi.
– Vậy thế nào mới gọi là “hung hăng”? Tớ còn ớn đến tận xương tủy đây này.
Grover lắc đầu:
– Họ cứ gào mãi: “Thứ đó đâu? Ở chỗ nào?
– Họ hỏi tớ mà.
– Có thể cậu đúng… nhưng Annabeth và tớ đều cho rằng họ không tìm cá nhân nào. “Thứ đó đâu?” có nghĩa họ đòi một món đồ gì mà mình không biết.
– Vô lý.
– Ừ. Nhưng nếu quả thực ta hiểu sai mục đích nhiệm vụ trong khi chỉ có chín ngày tìm tia chớp thì…
Nó nhìn tôi hy vọng có lời giải nhưng tôi mù tịt.
Tôi nhớ Medusa bảo: Tôi bị các thần lợi dụng. Tôi đang dấn thân vào chốn kinh hoàng đến độ so với nó, bị hóa đá là hồng phúc. Tôi thành thật:
– Tớ chưa nói hết với cậu. Tia chớp ra sao, tớ cũng mặc. Tớ xuống địa ngục cốt để cứu mẹ mà thôi.
Grover vi vu thổi sáo:
– Tớ biết chứ. Nhưng cậu có chắc đó là lý do duy nhất.
– Dù gì cũng không phải giúp cha tớ. Ông không đếm xỉa gì đến tớ. Vậy việc gì tớ phải nghĩ đến cha.
Từ cành cây cao, Grover nhìn xuống tôi:
– Percy này, tớ không thông minh, sắc sảo bằng Annabeth, cũng không can đảm bằng cậu. Nhưng về mặt nhận diện cảm xúc, tớ có biết đôi chút. Cậu mừng vì cha mình còn sống. Cậu sung sướng vì ông công khai nhận con. Có phần nào cậu muốn làm ông tự hào vì mình. Chính vì thế cậu gửi thủ cấp Medusa lên đỉnh Olympia. Cậu muốn trình làng bằng chứng cho thấy con trai ông cũng giỏi như ai.
– Không có đâu. Rõ là cảm xúc của thần rừng khác người phàm nên cậu đoán sai bét. Ông ấy nghĩ gì tớ cũng mặc.
Grover gác chân lên:
– Thôi được rồi, Percy. Sao cũng được mà.
– Với lại, tớ có nên công nên trạng gì đâu mà khoe. Nhìn xem, mới đi khỏi New York ta đã kẹt ở đây. Không một xu dính túi, không biết đến hướng tây bằng đường nào.
Grover đăm đăm nhìn trời đêm như thể suy nghĩ rất lung về vấn đề tôi vừa nêu:
– Thôi để tớ gác lượt đầu cho. Cậu ngủ cho lại sức.
Tôi vừa định cãi, nó đã thổi sáo nhạc Mozart dìu dặt và ngọt ngào. Tôi trở mình, mắt cay xè. Mới nghe đoạn ngắn từ bản Concert số 12, tôi đã ngủ thiếp đi.
Tôi mơ thấy mình đứng trong hang tối, trước mặt là hố sâu thăm thẳm. Những sinh vật nhỏ xíu màu xám bay thành bức màn dày kín quanh tôi. Không hiểu sao tôi biết những mảng khói phát ra âm thanh rì rầm ấy là linh hồn của người chết.
Họ níu quần áo, cố lôi tôi lại nhưng tôi chỉ nóng lòng tiến lên sát mép vực sâu. Tôi chóng mặt khi nhìn xuống dưới.
Miệng vực rông hoác, tối đen, rõ là không đáy. Thế nhưng tôi cảm giác có con gì cố trèo lên miệng vực. Nó to lớn và rất độc ác. Một giọng nói vang lên từ bóng đêm sâu thẳm bên dưới.
– Anh hùng bé nhỏ, cậu quá yếu ớt, quá trẻ, nhưng có thể cậu sẽ làm được.
Giọng nói nghe xa xôi, lạnh lùng và chở nặng hận thù. Tiếng nói ấy vây lấy tôi như bức tượng dày bằng chì, xám xịt và nặng trĩu.
– Thằng nhóc kia, bọn chúng làm ngươi mê mụ rồi. Hãy bỏ chúng, theo ta. Ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn.
Một hình bóng mờ ảo bay lơ lửng giữa lòng vực trống trải: mẹ tôi đứng sững trong tư thế lúc bị biến thành cơn mưa vàng. Mặt mẹ nhăn nhó vì đau như thể quỷ đầu bò vẫn còn siết cổ mẹ. Mắt mẹ nhìn tôi như van lơn: “Chạy đi con!”.
Tôi cố kêu nhưng không thành tiếng.
Tiếng cười lạnh lẽo từ dưới lòng vực.
Có một lực vô hình đẩy tôi lên trước. Nếu tôi không bấu chặt chân xuống đất, nó đã lôi tôi xuống dưới.
Giọng nói càng thống thiết hơn:
– Đưa tia chớp cho ta. Tấn công bọn thần bất trung bất nghĩa.
Linh hồn người chết vây quanh thì thào:
– Đừng! Tỉnh lại đi!
Hình ảnh mẹ tôi mờ dần. Quái vật dưới vực siết chặt lực vô hình quanh người tôi. Đến lúc này tôi mới biết nó không định lôi tôi xuống. Nó muốn tôi níu lấy tôi mà leo lên.
Nó lào khào:
– Tốt! Tốt lắm!
Linh hồn khe khẽ giục:
– Dậy đi! Thức tỉnh đi.
Có người lay tôi dậy. Tôi choàng tỉnh. Trời sáng bảnh mắt từ lúc nào. Annabeth trêu chọc:
– Rồi, thây ma sống lại kìa.
Giấc mơ làm tôi run khắp người. Tôi như thấy quái thú dưới vực còn siết chặt ngực mình:
– Tớ ngủ bao lâu rồi?
Annabeth ném sang bịch bánh khoai chiên giòn lấy từ nhà “cô Em” đêm qua:
– Lâu. Tớ chuẩn bị xong bữa sáng rồi đây. Còn Grover thăm thú xung quanh xong. Nhìn này, cậu ấy tìm được bạn.
Mắt tôi cay xè, chưa tập trung được.
Grover ngồi xếp bằng trên tấm mền. Có con gì lông xù nằm gọn trong lòng nó: Một con thú nhồi bông màu hồng kỳ dị bẩn lem nhem. Không, không phải thú nhồi bông. Nó là chó xù màu hồng. Thấy tôi, nó cảnh giác sủa ăng ẳng. Grover thản nhiên:
– Không, cậu ấy không thế.
Tôi chớp mắt lia lịa:
– Cậu… nói chuyện với chó à?
Chú khuyển gầm gừ. Grover đe:
– Cậu nói nghe có vẻ coi thường. Nói cho biết nhé: Chú cún này là tấm vé giúp chúng ta đi về hướng tây đấy. Lịch sự với người ta một tí.
– Cậu biết nói tiếng thú à?
Grover giả điếc:
– Giới thiệu với Percy, đây là Gladiola. Gladiola này, đây là Percy.
Tôi trợn mắt nhìn Annabeth, hy vọng bạn ấy quát Grover thôi đùa dai với tôi. Nhưng Annabeth cực kỳ nghiêm túc. Tôi nguây nguẩy:
– Ai lại chào chó! Quên đi, tớ không chào.
Annabeth khăng khăng:
– Percy này. Tớ vừa chào Glodiola xong. Giờ đến lượt cậu.
Gladiola lại gầm gừ. Tôi đành miễn cưỡng chào nó.
Grover kể nó gặp Glodiola trong rừng, bèn bắt chuyện làm quen. Chú cún lông xù này chạy trốn gia đình chủ giàu có. Họ treo giải thưởng hai trăm đô la cho ai bắt được nó. Dù không muốn quay lại nhà đó, nhưng muốn giúp Grover, nó xin sẵn lòng. Tôi hỏi:
– Sao Glodiola biết có giải thưởng?
– Thì đọc tờ rơi. Có thế cũng hỏi.
– Ờ nhỉ! Tớ ngốc thật. Ra chó cũng biết đọc cơ đấy.
Annabeth ôn tồn trình bày kế hoạch:
– Vậy ta sẽ trả Gladiola về nhà, lấy tiền mua vé đi Los Angeles. Thế là xong.
Tôi nhớ giấc mơ hồi tối: Những linh hồn thì thầm, quái thú dưới vực, khuôn mặt mẹ đúng lúc bị biến thành cơn mưa vàng. Có thể tất cả đều đang ở hướng Tây chờ tôi.
Tôi nói trước:
– Không đi xe buýt đâu đấy.
Annabeth đồng tình:
– Ừ, quên vụ xe buýt đi.
Bạn ấy chỉ tay xuống chân đồi, nơi có đường ray xe lửa chạy qua. Đêm qua tôi không nhìn thấy trời tối.
– Ga xe lửa Amtrak cách đây một cây số. Gladiola bảo trưa nay tàu đi hướng tây sẽ khởi hành.