Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 99


Đọc truyện Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài – Chương 99


Sáng sớm hôm sau, người cả nhà đều tỉnh dậy, thay quần áo mới tựa như hôm nay chính là ăn tết, mấy đứa bé cầm pháo đốt vang khắp nơi.


Trong làng đã có người bắt đầu đốt pháo, khắp nơi tràn ngập bầu không khí sắp sang năm mới.


Giang Hiểu Hiện còn tại trong phòng cách ăn mặc, chị cả và chị hai muốn thay cô ta chuẩn bị đàng hoàng một chút, Giang Hiểu Nghi từ lúc rời giường đã bận bịu, đồ ăn đã sẵn sàng để được bưng lên bàn bất kì lúc nào.


Giang Đông Việt và Giang Đông Cường hai người lấy lòng pháo đặt ở ven đường chờ đợi.


“Lục Phong, lát nữa cậu giúp anh một chút.” Giang Đông Việt đi tới, nhìn Lục Phong nói: “Là như thế này, anh có người anh em ở ngay gần đây thôi, người đó có chút ít việc, cậu giúp đỡ xử lý một chút, giữa trưa chúng ta ăn ở đó luôn.”

“Chuyện này hình như hơi không phù hợp lắm?” Lục Phong cau mày nói.


Giang Đông Cường nhìn thấy anh cả muốn dẫn Lục Phong đi, vội vàng nói: “Có gì đâu mà không thích hợp, người ở đó rất tốt, cũng có nhiều người biết cậu, hôm nay cũng không phải ngày ba mươi, có ở nhà ăn hay không cũng không quan trọng.”

Lục Phong thấy hai người quyết tâm không để cho mình ở nhà, cũng lười nói qua nói lại với bọn họ, gật đầu đồng ý.
Khoảng hơn mười giờ sáng, điện thoại của Lục Phong vang lên tiếng tin nhắn.


Lấy ra nhìn thoáng qua, trên đó viết: Tổng giám đốc Lục đấy à, tôi là bạn học của bí thư Lý, anh gọi lại nhé, đằng sau là số điện thoại.


Lục Phong dựa theo số điện thoại gọi sang, mở miệng nói: “A lô, tôi là Lục Phong.”

“Xin chào ông chủ Lục, không quấy rầy anh đúng không.” Thanh âm bên đầu điện thoại bên kia rất nhiệt tình.


“Không, anh vẫn chưa nói cho tôi biết phải gọi anh như thế nào đâu?”

“Tôi họ Chu, hiện tại là trong Phó chủ nhiệm văn phòng huyện, anh cứ gọi tôi là anh Chu là được, ngày mai sẽ là đêm ba mươi, tôi có tổ chức một bữa tiệc, anh có thể nể mặt đến tham gia một lát không?” Giọng nói ở bên đầu điện thoại bên kia có thể nói là vô cùng khách sáo.

Nếu Lục Phong không đồng ý thì cũng thấy hơi ngại với người ta, mở miệng nói: “Anh nói địa chỉ đi, có những ai thế?”

“Có Chủ tịch huyện Vương, còn có một số lãnh đạo, địa điểm tổ chức ở khách sạn lớn Vĩnh Yên trên đường Nam trong huyện, đến cao ốc ngân hàng thì nhìn sang bên cạnh là thấy.”

“Được được được!” Lục Phong cúp điện thoại.


“Chồng Hiểu Nghi gọi điện cho ai thế? Trông dáng vẻ có vẻ bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều có người gọi điện.” Bà dì trong nhà hiếu kỳ nói.


“Chính là một số người ở trong huyện có một bữa tiệc, không chối được, không có cách nào khác.”

“Ôi chà, phải xem sự nghiệp của mấy người này chứ, không phải hôm nay con rể của Hiểu Hiện đến nhà à, ông chủ lớn mà cậu không lo chăm sóc à?”

“Nhiều người như vậy thiếu mình con thì đâu có sao, con bỏ tiền ở đây nhé.”

Lục Phong nói xong thì đi ra cửa, dì già đứng ở đó nhìn theo bóng lưng của Lục Phong, bà ta luôn có cảm giác Lục Phong không phải giả vờ, bà ta đã từng gặp vài người thuê xe, mượn xe trở về, bọn họ giả tạo hơn nhiều!

Không giống như Lục Phong, vôi cùng hài hòa nước chảy mây trôi với cái xe đó.


Lục Phong lái xe về đến cửa nhà, không xuống xe mà chỉ hạ cửa sổ xe xuống nói với Giang Đông Việt: “Em bận chút việc ở trong huyện, không giúp các anh được.”

“Trong huyện có chuyện gì thế?”

“Có một bữa tiệc, không từ chối được!”

“Nói đúng ra là giữa trưa sẽ không quay về đúng không?”

“Đúng!”

“Vậy được, cậu đi đi!”


Lục Phong khoát khoát tay, vừa mới chuẩn bị đi, bỗng nhiên nghĩ đến có khi đến giữa trưa Giang Hiểu Nghi sẽ rất bận rộn không ngơi tay, Như Lan thì không có ai trông, anh bèn xuống xe bế Như Lan lên, đi thẳng về hướng huyện.


Đây chỉ là một huyện nhỏ, không có cao ốc gì nhiều, chỉ có những cửa hàng hàng quán đơn giản, cho nên cao ốc ngân hàng cao ngất rất dễ nhìn thấy, Lục Phong nhìn thấy khách sạn lớn Vĩnh Yên ở bên cạnh, đang có ba mươi bảy, ba mươi tám người đàn ông đứng ở cửa.


“Anh chính là ông chủ Phong à?” Chu Hạo Nhiên đánh giá Lục Phong, có chút khó tin, người này quá trẻ, anh ta nghĩ dù gì cũng phải là một người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi.


“Đúng, là tôi đây!” Lục Phong nói, ôm Như Lan xuống xe, cười nói: “Ngại quá, không có ai trông con nên tôi dẫn theo ra ngoài, mọi người không ngại chứ?”

“Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu.” Chu Hạo Nhiên giải thích: “Chúng ta lên lầu trước đi, lát nữa lãnh đạo sẽ đến.”

Trong gian phòng trên lầu, Như Lan ngồi chơi một mình ở trong góc, Lục Phong nhìn về phía Chu Hạo Nhiên nói: “Như đã nói từ trước, tôi chỉ đến để góp mặt thôi, sang năm tôi có phi vụ đầu tư rất lớn, về phần đầu tư ở trong huyện, tôi chưa từng nghĩ tới, cũng sẽ không đầu tư, anh hiểu chứ?”

“Tôi biết rồi, chỉ cần tới góp vui thôi, còn lại tôi sẽ tự làm, gần đây tôi đang điều tra, qua Tết thì sẽ triển khai cuộc họp, nếu thành công thì có khi tôi sẽ trở thành cục trưởng hay phó cục trưởng gì đó.
Đương nhiên, chắc chắn là làm ăn đàng hoàng, lĩnh vực như thủy lợi, tôi có muốn đục nước béo cò cũng không được.” Chu Hạo Nhiên nói chuyện rất thẳng thắn: “Về sau có gì cần tôi giúp thì cứ mở miệng.”

Mấy câu như thế này chỉ là nói chuyện khách sáo, lấy giá trị bản thân hiện tại của Lục Phong thì rất hiếm khi phải nhờ anh ta giúp đỡ, chỉ là mọi người cho nhau thể diện mà thôi.


“Được thôi!”

Hơn mười một giờ, mấy chiếc xe đỗ ở dưới lầu, mấy người đàn ông mặc vest màu xám bước xuống, còn có một người mặc áo khoác da có lông, vừa nói vừa cười bước lên lầu.


Chu Hạo Nhiên nhìn thấy mấy người lên lầu, vội vàng nghênh đón tiếp bạn họ, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lục đã đến, người ta là người làm ăn lớn, làm thực phẩm, cũng đã gần đến Tết rồi, quấy rầy anh ấy quá.”

Lục Phong đánh giá một chút bốn năm người đàn ông này, dáng vẻ không khác nhau lắm, cầm đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi người, vóc dáng không cao, có chút béo, đeo một cái kính đen.


“Hoan nghênh ông chủ Lục, hi vọng anh sẽ đầu tư thêm cho chúng tôi, đây cũng là quê hương của anh, uống nước không quên người đào giếng mà ha ha ha.” Đối phương nắm lấy tay của Lục Phong lắc lắc.

“Tôi không phải là người ở đây, vợ của tôi mới là người ở đây.” Lục Phong lúng túng nói.


“Vậy thì chúng tôi là người nhà bên vợ của anh rồi!”

“Vị này là Chủ tịch huyện Vương của chúng tôi, Vương Thông Đạt!” Chu Hạo Nhiên lại giới thiệu những người khác, hoặc là trưởng cục này, hoặc là phó cục trưởng này, Lục Phong cũng lười nhớ, dù sao Chu Hạo Nhiên nói anh chỉ cần ăn cho qua loa bữa cơm này, còn anh ta phụ trách mảng nói chuyện.


Đám người dừng lại, khách sáo ngồi vào bàn, phát hiện có thêm một bé gái đáng yêu thì bầu không khí trên bàn cơm trở nên hòa hợp hơn không ít, còn thi nhau lì xì cô bé.


“Nhân viên phục vụ, mang thức ăn lên đi.” Chu Hạo Nhiên kêu xong thì mở miệng nói: “Nhà máy của tổng giám đốc Lục phát triển rất nhanh, đã hình thành đến mức quy mô sản nghiệp, tại thành phố Bạch Nhiên chỉ có anh ấy là có nhà máy gia công nguyên liệu, là một con rồng, cho nên thật ra anh ấy cũng không có hứng thú với việc đầu tư bên này lắm.”

Lục Phong ở một bên gật gật đầu phụ họa, trên tay cũng không nhàn rỗi, gắp thức ăn cho Như Lan, càng nhìn càng thấy ba con hai người giống như đến ăn chùa.


Đã là giữa trưa, Giang Đông Việt và Giang Đông Cường đứng ở cửa trấn trông mòn con mắt, cũng may hôm nay mặt trời còn nắng chói chang, nếu không đã lạnh chết cóng rồi.


“Có nhìn thấy xe không?”

“Hình như là có, đợi nó đi vào thêm chút nữa đã, nhỡ đâu là sai, nếu là biển số xe bản địa thì không phải đâu.”

Xe càng đến gần càng gần, biển số xe cũng không phải là bản địa, Giang Đông Việt vui mừng nói: “Đốt pháo!”

Pháo, pháo kép trong nháy mắt vang vọng nửa cái thị trấn, xe đứng ở ngay trước pháo, dính rất nhiều vụn pháo ở bên trên, vô cùng dễ thấy, cửa sổ xe hạ, lộ ra một gương mặt đeo kính râm, hỏi: ” Mọi người là người nhà của Giang Hiểu Hiên à?”

“Đúng đúng đúng, tôi là anh trai cả của nó, cậu là bạn trai của nó à? Lại đây, hút thuốc nè!” Giang Đông Việt với vàng móc thuốc lá ra.


Đối phương vừa nhét thuốc lá vào trong miệng, Giang Đông Cường đã đốt cho.


“Đi thẳng về phía trước dẫn đường đi!” Đối phương nói xong thì kéo cửa sổ xe lên.


Hai anh em chạy chậm trở về nhà.

“Người đến!” Giang Đông Cường đã hơn ba mươi tuổi rồi mà lại kích động chạy về cổng như một đứa trẻ.


Chỉ chưa đến mười giây đồng hồ, tin tức đã truyền vào trong phòng, Giang Hiểu Hiện đã sửa soạn xong xuôi, đổi lại quần áo mới, nhìn qua diễm lệ mấy phần, tóc cũng bàn.


Giang Nhị Cẩu, Tống Tuyết Ly, chị dâu cả, chị dâu hai đều chạy ra một mạch, hàng xóm ở sát vách cũng bưng chén bát ra xem náo nhiệt, ai không biết có khi còn tưởng hôm nay là ngày đỉnh hôn.


“Mệt muốn chết rồi đúng không?”

“Nhanh vào nhà đi!”

“Vẫn là chiếc xe của người ta sang trọng hơn nhiều, vừa nhìn đã thấy quý hiểm!”

Trên mặt mỗi người đều mang nụ cười lấy lòng, đứng thành một hàng, so sánh với thời điểm Lục Phong lái xe đi tới thì lộ ra vẻ khác biệt kì lạ.


Cửa xe mở ra, người đàn ông đi xuống, thân mang áo khoác lông chồn, đưa tay lấy kính râm xuống, nếu như Lục Phong ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra người này.


Tạ Thành Kiên!

Đó chính là sinh viên nghệ thuật học hát múa ở Thành phố Bạch Nhiên, cũng chính là người đã lái xe xung quanh Lục Phong, làm cho mọi người ở toàn bộ thành phố Bạch Nhiên phải chấn động.


Tống Tuyết Ly nhìn anh ta, càng nhìn càng thấy thích, nhìn khí thế là thấy hai chữ, có tiền, rồi lại hai chữ, ngang tàng.


Giang Hiểu Hiện hơi đỏ mặt nhìn hắn, mở miệng nói: “Đây là bố mẹ của em.”

Tạ Thành Kiên đánh giá một chút, nói: “Được, biết rồi, mẹ nó, mọi người chen chúc ở đây làm gì thế?”

“Nhanh lên nào! Vào nhà!” Tống Tuyết Ly bị mắng mà không dám đáp lại một chữ nào.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.