Đọc truyện Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài – Chương 667: Phùng Chính Anh Sẽ Đến
Đối mặt với hai phóng viên sắc mặt Lục Tam Phong lộ vẻ u ám trực diện tổ cáo họ vô liêm sỉ, cả người tức giận không sao tả xiết.
“Làm doanh nghiệp không dễ dàng, hãy lấy điện tử Thủy Hoàn làm ví dụ.
Công ty chúng tôi có gần năm mươi nghìn nhân viên.
Đằng sau mỗi công nhân là một tổ ấm.
Họ làm việc chăm chỉ để giúp đỡ bản thân và gia đình.
Công ty chúng tôi sản xuất và bán chúng đi.
Khi có tiền chúng tôi mới có thể trả lương cho công nhân nhưng còn lợi nhuận thì sao?” Lục Tam Phong nói với hai người: “Bọn chúng đã lấy hết tiền lời thì làm sao công ty có thể phát triển được? Công nhân mãi mãi phải nhận mức lương ít ỏi như vậy?”
“Bây giờ ở Điện tử Thủy Hoàn, nhân viên bình thường có thể nhận được lương hơn chín trăm nghìn một tháng.
Công ty của chúng tôi cần phát triển, nhưng bên kia chèn ép lợi nhuận của chúng tôi theo cách như vậy và nói chuyện với chúng tôi một cách trịch thượng.
Chúng tôi không thể chấp nhận điều đó.
Tôi có thể làm gì đây? Cắt lương của nhân viên và tăng giờ làm việc của họ để đổi lấy một số lợi nhuận nhỏ chăng”
“Họ nói tôi là nhà tư bản, ai mới là nhà tư bản đây, ai thu được lợi nhuận cao nhất thì bị mắng mới đúng.
Nếu việc xuất khẩu đồ điện gia dụng của chúng tôi cũng bắt đầu một mô hình như vậy, sau đó chắc chắn sẽ có là một làn sóng doanh nghiệp đóng cửa.
Tôi muốn cảnh báo các công ty đại lý ngoại thương đừng đánh lừa tai mắt quần chúng ở đây nữa, chúng tôi sẽ không khuất phục.”
Trong cuộc phỏng vấn hơn một tiếng đồng hồ, Lục Tam Phong đã bị tố cáo trong suốt bài báo.
Anh không hề đề cập đến vấn đề giữa hai công ty mà luôn nói về mối quan hệ giữa nhà sản xuất và đại lý xuất khẩu.
Quay trở lại văn phòng, Lục Tam Phong sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân và hỏi: “Cao ốc văn phòng thấy thế nào? Thời gian gần đây quyết định vậy đi gọi Ngụy Nhiễm Đan và Chu Hoài Đông chuyển qua đi, mỗi ngày phải gọi điện cũng rất phiền phức.”
“Hiện tại có một chỗ khá tốt chỉ là nó hơi đắt có ba tầng, tổng cộng hai nghìn bốn trăm mét vuông và giá thuê là sáu trăm triệu một năm” Liễu Ngoạn cũng hy vọng rằng họ sẽ chuyển đến sớm, nếu không ngày tối Lục Tam Phong gặp chuyện gì đều hỏi anh ta vì không phải do anh ta phụ trách nên đành phải đi hỏi người khác.
“Giá cả không tệ, hơn hai nghìn mét vuông có đủ không?” Lục Tam Phong cân nhắc.
Hai nghìn mét vuông quả thực là đủ cho một doanh nghiệp bình thường nhưng điện tử Thủy Hoàn lại khác với nhiều công ty con.
Những người chịu trách nhiệm của các công ty này phải tập trung tại trụ sở chính.
Một khi ngoại thương hình thành, các bộ phận ở nước ngoài cũng sẽ được thành lập và một lượng lớn số người sẽ đóng chân tại đó.
“Hôm qua tôi đã gọi điện cho sếp Ngụy rồi.
Số người ở mỗi bộ phận ước tính khoảng tám trăm người, mỗi người ba mét vuông dường như không đủ tôi sẽ tìm cái khác vậy” Liễu Ngoạn nói.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
“Tốt nhất là có không gian rộng rãi, nếu chúng ta xây mới thì ước chừng năm năm cũng chưa chắc hoàn thành.
Các phòng ban của trụ sở chính phân tán quá cũng không tốt.
Trước tiên, cậu cứ tìm cao ốc ba bốn ngàn mét vuông” Lục Tam Phong nói rồi liếc nhìn đồng hồ, giờ đã sáu giờ rưỡi tối rồi.
Bên ngoài sắc trời đã tối đen Lục Tam Phong đứng dậy đi về khách sạn, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên Liễu Ngoạn nghe điện thoại nói: “Ai vậy?” “Tôi muốn gặp anh Phong!” Từ điện thoại truyền đến giọng của Phùng Chính Anh.
“Tổng giám đốc Lục có người tìm a!” Liễu Ngoạn vội vàng nói to.
Lục Tam Phong vừa đi tới cửa đã quay lại nghe điện thoại nói: “Xin cho hỏi ai?” “Anh Phong là em!” Phùng Chính Anh mừng rỡ nói: “Em đã mua vé bay đi Bình Châu vào ngày mai, anh ở Bình Châu phải không?”
“Tôi ở Thành Minh.” Lục Tam Phong trả lời.
“Cũng may là em gọi điện thoại trước nếu không em lại đến nhầm chỗ rồi.
Vậy ngày mai em sẽ đến sớm hơn, Anh Phong ngày mai gặp lại!”
“Được rồi, mà cậu đến đây chơi? Hay là?” Lục Tam Phong hỏi.
“Em đến tìm anh nha, chúng ta đã lâu không gặp rồi.” Phùng Chính Anh đáp.
“Ờ ờ, anh tưởng chính là ba cậu kêu cậu tới.
Tới lúc đó cậu muốn xem tài vụ nào anh sẽ kêu người chuẩn bị sổ sách.” Lục Tam Phong nói với cậu ta: “Mấy giờ cậu đến, anh sẽ cho người đến đón.”
“Chắc là chuyến bay sáng sớm anh Phong mai gặp lại!” Sau khi cúp điện thoại Phùng Chính Anh vẫn rất vui vẻ, lúc trước ngài Phùng có yêu cầu cậu ta đến kiểm tra tình hình công ty của Lục Tam Phong, đặc biệt là sau khi ly hôn tình trạng của anh và kinh doanh của công ty.
Phùng Chính Anh cũng khá hiểu rõ con người Lục Tam Phong, không thích bàn đến công việc khi nói chuyện.
Ngài Phùng cũng nhận thấy rằng anh có chút khó gần nên ông cũng không quản nữa và yêu cầu cậu ta đến chỗ Lục Tam Phong.
Ngài Phùng cảm thấy nếu để Phùng Chính Anh quá trang trọng hỏi thẳng vấn đề cũng không dò la được gì, ngược lại cứ nói chuyện bình thường biết đâu lộ ra thông tin gì đó.
Trong khách sạn, cả ngày Tô Ái Linh đều xem báo, TV cũng nghe ngóng được chút tin tức bên ngoài.
Cô ta cho rằng tình hình hiện tại của Lục Tam Phong rất khó ứng phó.
Quyền chủ động nằm trong tay các đại lý ngoại thương Tấn Phát, dù dư luận có lớn đến đâu cũng vô ích.
Ngay khi Lục Tam Phong trở về khách sạn Tô Ái Linh đã đi ra khỏi phòng đến gõ cửa phòng anh.
Lúc mở cửa Lục Tam Phong nhìn cô ta nhớ đến chuyện gì rồi hỏi: “Ăn cơm chưa?” “Chờ anh hỏi câu này chắc tôi đói chết rồi.” Tô Ái Linh đảo mắt rồi hỏi: “Tôi ăn rồi, vào trong kể tôi nghe chuyện của đại lý ngoại thương hôm nay đi.”
Lục Tam Phong quan sát thấy cô ta mặc một bộ đồ ngủ của khách sạn rồi nói: “Cứ đứng đây nói đi.” “Anh có ý gì?” Tô Ái Linh cảm thấy thích thú với cách anh phòng bị mình cười nói: “Anh nghĩ bản thân mình là bánh thơm trái ngọt lắm sao? Tôi đi điều tra anh với tư cách là nhà đầu tư, lại hỏi anh thêm một câu anh muốn kiếm tiền không hả?”
Lục Tam Phong dịch người qua một bên còn Tô Ái Linh mang dép lê vào trong ngồi lên ghế sô pha rồi nói: “Tôi thấy anh cứ gây náo như vậy cũng vô ích.
Nếu anh muốn đi trên con đường xuất khẩu ra nước ngoài cuối cùng anh cũng phải dựa vào người khác, hai bên đối đầu với nhau cũng chả có tác dụng gì.”
“Vậy cô nghĩ tôi nên làm gì?” Lục Tam Phong ngồi xuống sẵn đốt một điếu thuốc nhìn chằm chằm cô ta rồi hỏi: “Cô nghĩ giải quyết như thế nào?”
Tô Ái Linh duỗi tay cầm lấy điều thuốc của Lục Tam Phong hít một hơi nói: “Làm ăn không phải như thế, không phải hai bên tranh đấu quyết liệt.
Đối phương nằm trong tay quyền sinh tử khi anh ra trận, muốn anh gật đầu liền gật đầu.
Trước tiên nên vực dậy thị trường đã, không phải trước đây anh từng nói với tôi làm việc gì cũng cần nộp học phí sao.”
“Bây giờ tôi không muốn trả học phí, tôi nghĩ tôi có thể tự làm được” Lục Tam Phong lấy ra một điều thuốc khác.
Tô Ái Linh có chút không hài lòng với cách làm của Lục Tam Phong.
Cô ta dựa vào ghế sô pha nâng chân lên, xốc một gốc áo ngủ lên khoe ra cặp đùi trắng như tuyết với tư thế vô cùng gợi cảm.
Lục Tam Phong ngồi đối diện ảm đạm nhìn cô ta.
“Đối mặt với cục diện như vậy, anh không thể cứng nhắc mà làm.
Nếu chia chín mươi-mười không được thì cứ đàm phản lại, lấy mức tám mươi-hai mươi làm khởi điểm để kéo quan hệ với Lý Tấn Phát rồi từ từ tìm kiếm đầu ra.” Tô Ái Linh khi nói mang chút tức giận, làm ăn buôn bán có ai lại nghĩ như thế.
Giống như con người của Lý Tấn Phát nếu cô ta là Lục Tam Phong nhất định sẽ chọn bước đi mềm dẻo, đi dỗ một doanh nhân lạm phát cũng chẳng dễ dàng gì.
Cách làm của Tô Ái Linh quá tầm thường, người bình thường khi đối diện với cục diện này sẽ chọn cách như vậy nhưng Lục Tam Phong không phải người bình thường.
“Nếu anh kiên quyết làm như vậy, hội đồng quản trị của tập đoàn tư bản Trần thị phải suy xét lại khoản đầu tư.
Mức định giá bốn mươi lăm nghìn tỷ trước đó cũng được thêm vào định giá thị trường nước ngoài trong tương lai.
Tô Ái Linh vẫn muốn thuyết phục Lục Tam Phong, cũng muốn đầu tư vào điện tử Thủy Hoàn hơn nữa cô ta còn muốn ăn được tiền chiết khấu.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
“Công ty của tôi tôi nói mới tính, lấy đầu tư ra hù dọa tôi cũng chẳng nghĩa lý gì.
Giờ cũng không còn sớm nữa cô nên trở về đi.” Tô Ái Linh thấy bản thân không thể thuyết phục được anh, cô ta lập tức đứng dậy dập tàn thuốc trong gạt rồi nở nụ cười đứng bên cạnh Lục Tam Phong, hơi thở mang theo chút kích động rồi nói: “Sao lại nổi giận rồi? Tôi làm như vậy cũng vì anh mà giờ lòng anh nghĩ gì có thể nói với tôi không?”
“Tôi không nghĩ cái gì hết chuyện này tự tôi có dự tính, lúc trước không phải nhờ cô liên lạc với mấy công ty đó sao? Liên hệ được không?” Lục Tam Phong hỏi.
“Những công ty đó liên hệ rất dễ dàng.
Với vị trí hiện tại tôi gọi điện cho ai mà bên kia không trả lời chứ?” Tô Ái Linh nhẹ nhàng kéo cánh tay Lục Tam Phong khẽ nói: “Sau khi liên hệ với họ thì sao? Không phải tự nhiên người ta tin tưởng anh mà hợp tác với anh đâu!”
Lục Tam Phong quay mặt lại nhìn cô ta, hơi nhíu mày: “Tôi tin cô có thể làm tốt? Thôi đừng nói nữa cô cũng nên trở về phòng ngủ đi.” Tô Ái Linh thấy sức lực làm việc của anh mặc dù không biết từ đầu có nhưng cách Lục Tam Phong làm việc người bình thường không dễ đoán ra.
Việc này mà để hội đồng quản trị biết được nhất định sẽ không đầu tư ba trăm tỷ nhiều như vậy nữa..
“Trước mắt ký hợp đồng trước đi, kẻo sau này rắc rối sẽ lan đến sông Hương” Tô Ái Linh đề nghị.
“Cái này có thể, vậy mấy ngày này cô ký hợp đồng với đoàn đội bên đó đi.” Lục Tam Phong nói xong đột nhiên nhớ tới ngày mai Phùng Chính Anh sẽ đến liền nói: “Đúng rồi ngày mai Phùng Chính Anh sẽ tới đây, cô có thể gặp cậu ấy không?” “Anh ấy đến à?” Tô Ái Linh ngạc nhiên đứng dậy nói: “ Tôi không thể gặp anh ấy.
Tôi đã nói với công ty là xin nghỉ ốm để đi châu Âu điều dưỡng nhan sắc và nghỉ ngơi.
Nếu anh Phùng biết tôi ở đây thì toi rồi, anh ấy nhất định không tha cho tôi mất.” Lục Tam Phong biết hiện tại cô ta sợ nhất là ngài Phùng, anh ta cứ mở miệng là như thể cô rớt từ trên tế đàn xuống vậy.
“Anh ấy ở lại lâu không? Anh ấy muốn đi theo anh không?” Tô Ái Linh hỏi.
“Đúng vậy, ngài Phùng kêu cậu ấy qua đây.
Tôi đoán chắc ông ấy muốn biết tình hình của tôi.
Con người Phùng Chính Anh chắc cô cũng rõ cậu ấy không thích nối nghiệp gia đình, ở bên cạnh tôi vẫn khá thoải mái cụ thể ở lại bao lâu tôi cũng không biết.” Lục Tam Phong nhìn cô ta nói.
Tô Ái Linh cảm thấy thời gian không kịp nữa nếu Phùng Chính Anh cứ ở lại đây cô ta sẽ không thể xuất hiện bên cạnh Lục Tam Phong được huống chi là mang theo một đám người đến ký hợp đồng.
“Sao cô không về sông Hương trước liên lạc với người phụ trách của công ty đó.
Về phần đầu tư, cuối năm cũng được bây giờ mới là tháng mười thôi.” Lục Tam Phong xoa mặt có chút buồn ngủ nói: “Thế là xong, được rồi cô về nghỉ ngơi đi.”
Cuối năm? Nếu như trước cuối năm Lục Tam Phong thật sự tự tin nắm chắc thương mại trong tay, lúc đó ba trăm tỷ cũng không có khả năng có được cổ phần nhiều như vậy.
Tô Ái Linh đã rất nỗ lực đầu tư vào điện tử Thủy Hoàn chính là muốn lập công trước mặt hội đồng quản trị.
Ngay khi cô ta trở thành cổ đông công ty liền đạt được thành tựu mới.
Đây chắc chắn là một khoản đầu tư hiệu quả và vị trí của cô ta trong công ty sẽ ổn định hơn nữa.
Nghĩ đến đây Tô Ái Linh nghĩ thầm nhất định không được rời đi trước tiên phải ký hợp đồng!.