Bạn đang đọc Kafka bên bờ biển: Chương 29-30
Chương 29
Tôi gọ Sakura từ máy công cộng của thư viện. Tôi chợt nhận ra là mình đã bỏ bẵng không liên lạc từ cái đêm tạm trú ở chỗ cô – chỉ mấy dòng thư ngắn ngủi để lại, có thế thôi. Tôi hơi ngượng về cái cách tạm biệt ấy. Sau khi rời căn hộ của cô, tôi đi thẳng tới thư viện, Oshima lái xe đưa tôi đến ở căn nhà gỗ mấy ngày, cách xa mọi trạm điện thoại. Rồi tôi đến ở và làm việc tại thư viện, đêm nào cũng gặp linh hồn sống của Miss Saeki, đâm ra yêu say đắm cô gái mười lăm tuổi ấy. Hàng tấn sự việc đã nối tiếp nhau xảy ra, đủ khiến bất kỳ ai cũng bù đầu. Tuy nhiên, không thể viện lý do đó để bao biện.
Tôi gọi vào khoảng chín giờ tối. Sau sáu hồi chuông reo, cô nhấc máy.
“Cậu đã đi những đâu vậy?” Sakura hỏi, giọng cộc cằn.
“Em vẫn ở Takamatsu.”
Cô không nói gì một lúc. Tôi nghe thấy tiếng nhạc nền – một chương trình ca nhạc truyền hình.
“Cách nào đó, em đã sống sót,” tôi nói thêm.
Im lặng, rồi một tiếng thở dài cam chịu.
“Cậu biến mất tăm mất tích như thế là nghĩa làm sao? Hôm ấy, mình lo cho cậu nên về nhà sớm. Trên đường về còn mua sắm vài thứ cho cậu.”
“Em biết thế là không phải. Thật vậy. Nhưng em phải đi. Đầu óc em rối tung lên và em phải đi để suy ngẫm sự việc, trấn tĩnh lại. Ở với chị thì… em không biết… em không diễn tả bằng lời được.”
“Kích thích quá mức?”
“Vâng. Trước đây, em chưa bao giờ gần một cô gái đến
“Thật ư?”
“Chị biết đấy, cái mùi thơm con gái và còn bao nhiêu thứ khác nữa…”
“Trai tơ mà, kể cũng gay nhỉ?”
“Em nghĩ thế,” tôi nói. “Vậy công việc của chị ra sao?”
“Bí bét lắm. Nhưng tôi muốn làm việc kiếm ít tiền để dành, thì không nên phàn nàn.”
Ngừng một lát, tôi quay sang kể cô nghe về việc cảnh sát truy tìm tôi.
Sau một lát im lặng, cô thận trọng hỏi “Có dính dáng gì đến… chỗ máu trên người cậu không?”
Tôi quyết định chưa nói hết sự thật ngay bây giờ. “Không, không phải thế, không liên quan gì đến máu. Họ truy tìm em vì em trốn nhà. Họ muốn bắt em, tống lên tàu trả về Tokyo, có thế thôi. Vậy có thể cảnh sát sẽ tiếp xúc với chị. Chả là cái hôm ấy, cái đêm em đến chỗ chị, em có gọi máy di động của chị bằng máy của em, và họ kiểm tra nhật ký điện thoại và truy ra em đang ở Takamatsu.”
“Đừng lo,” cô nói. “Đây là điện thoại dùng thẻ trả trước, nên không cách nào truy ra chủ sở hữu đâu.”
“Em nhẹ cả người,” tôi nói. “Em không muốn gây thêm phiền phức cho chị.”
“Cậu thật tình cảm, cậu làm mình khóc đến nơi bây giờ.”
“Không, em thực sự cảm thấy như thế mà.”
“Mình biết,” cô nói, hơi bối rối. “Vậy những ngàậu bé trốn nhà của chúng ta tá túc ở đâu?”
“Một người quen cho em ở nhờ.”
“Cậu bắt quen với ai ở đây từ khi nào?”
Làm sao tôi có thể tóm tắt mọi chuyện đã xảy đến với tôi trong những ngày qua? “Đó là một câu chuyện dài,” tôi nói.
“Với cậu thì bao giờ cũng là những câu chuyện dài.”
“Em không biết tại sao sự việc bao giờ cũng xoay ra như thế.”
“Kiểu như một thiên hướng tự nhiên?”
“Có lẽ vậy,” tôi đáp. “Một hôm nào đó có thì giờ em sẽ kể hết với chị. Không phải em muốn giấu chị điều gì đâu, chỉ là em không thể giải thích rõ qua điện thoại.”
“Thôi được. Mình chỉ hy vọng cậu không mắc vào chuyện gì không nên thôi.”
“Không đâu, không có gì như thế cả. Em ổn thôi, chị đừng lo.”
Cô lại thở dài. “Mình có thể hiểu cậu muốn tự lập, nhưng chớ có dây vào bất cứ chuyện gì phi pháp nhé. Chả bõ bèn đâu. Mình không muốn thấy cậu chết khốn khổ ở tuổi vị thành niên như Billy the Kid[27].”
“Billy the Kid không chết ở tuổi vị thành niên,” tôi đính chính. “Anh ta giết hăm mốt người và chết ở tuổi hăm mốt.”
“Ờ thế à… Rốt cuộc, cậu gọi mình có việc gì
“Em chỉ muốn cảm ơn chị thôi. Em cảm thấy ân hận đã lẳng lặng bỏ đi sau khi được chị đối đãi tốt như thế.”
“Cám ơn, nhưng sao ta không quên chuyện ấy đi nhỉ?”
“Em cũng muốn nghe giọng chị nữa.”
“Nghe mà sướng, nhưng tại sao cậu lại muốn nghe giọng mình?”
“Em không biết nói thế nào cho chính xác… Nói thế này nghe cũng kỳ, nhưng quả thực là chị đang sống trong thế giới thực, hít thở không khí thực, nói những từ đích thực. Nói chuyện với chị khiến em cảm thấy được nối kết với thực tại. Và điều đó lúc này là thực sự quan trọng đối với em.”
“Những người cậu đang ở cùng không thực sao?”
“Em không dám chắc,” tôi đáp.
“Vậy cậu muốn nói là cậu đang ở một nơi không thực cùng những người tách rời khỏi thực tại sao?”
Tôi nghĩ một lúc rồi đáp, “Cách nào đó, có thể nói thế.”
“Kafka này,” Sakura nói, “đây là cuộc đời của cậu, mình biết mình không nên can thiệp, nhưng mình nghĩ tốt hơn là cậu nên ra khỏi đó. Mình không biết nơi cậu đang ở thuộc loại gì, nhưng mình có cảm giác đó là ứng xử thông minh. Có thể gọi đây là linh cảm. Tại sao cậu không đến chỗ mình? Cậu muốn ở bao lâu tùy thích.”
“Tại sao chị tốt với em thế?”
“Cậu đúng là thằng đần”
“Tại sao?”
“Tại vì mình thích cậu – cậu không hình dung ra ư? Về cơ bản, mình thuộc loại tò mò, nhưng không phải với ai mình cũng làm thế. Mình đối với cậu như thế vì mình thích cậu. Mình không biết diễn đạt như thế nào, nhưng mình cứ cảm thấy cậu như là em trai mình vậy.”
Tôi nắm chặt ống nghe không nói gì. Trong khoảng một giây, tôi hoàn toàn bối rối, thậm chí bàng hoàng. Chưa ai từng nói với tôi những điều như vậy. Chưa từng.
“Cậu vẫn nghe đấy chứ?” Sakura hỏi.
“Vâng,” tôi thốt lên được một tiếng.
“Vậy thì nói điều gì đi chứ.”
Tôi đứng thẳng lên và hít một hơi thật sâu. “Chị Sakura, em ước gì em có thể làm thế. Em thực sự muốn thế. Nhưng ngay bây giờ thì chưa được. Như em đã nói với chị, em không thể rời nơi này. Em đang yêu.”
“Yêu một con người phức tạp, không thực sự tồn tại?”
“Có thể nói thế.”
Tôi nghe thấy cô lại thở dài – một tiếng thở dài sâu thăm thẳm. “Cậu biết không, khi bọn choai choai tuổi cậu tập tọng yêu, chúng thường có khuynh hướng hơi mênh mông, vậy nên nếu người cậu yêu là kẻ tách rời thực tế thì quả là một vấn đề rắc rối đấy. Cậu vẫn nghe đấy chứ?”
“Vâng, em nghe rõ.”
“Kafka?”
“Dạ.”
“Nếu xảy ra chuyện gì, nhớ gọi tôi, nghe không? Đừng có ngần ngại gì hết.”
Tôi tắt máy, về phòng, đặt chiếc đĩa nhựa Kafka bên bờ biển lên bàn xoay và hạ cần kim xuống. Và một lần nữa, muốn hay không muốn, tôi lại bị cuốn về nơi ấy. Về thời ấy.
Tôi cảm thấy một sự hiện diện và mở mắt. Tối mịt. Kim đồng hồ báo thức dạ quang bên cạnh giường tôi chỉ ba giờ hơn. Chắc tôi đã ngủ thiếp đi. Trong ánh sáng yếu ớt của cột đèn ngoài vườn lọt vào, tôi nhìn thấy cô ngồi đó. Như mọi khi, cô vẫn ngồi bất động tại bàn, tay chống cằm, đăm đăm nhìn bức tranh trên tường. Và cũng như mọi khi, tôi nằm trên giường, ráng nhịn thở, he hé mắt[13], ngắm hình bóng cô. Ngoài cửa sổ, gió từ biển thổi vào khua xào xạc những cành sơn thù du…
Tuy nhiên sau một lúc, tôi cảm thấy có gì khang khác. Một cái gì đó trong không khí làm khuấy động sự hài hòa hoàn hảo của thế giới nhỏ bé này của chúng tôi. Tôi căng mắt nhìn qua bóng tối. Đó là cái gì nhỉ? Gió thổi mạnh hơn và tôi bắt đầu cảm thấy máu trong huyết quản chạy rần rật, nặng và đặc một cách kỳ lạ. Những cành sơn thù du in bóng trên ô kính cửa sổ thành một thứ trận ma khắc khoải. Cuối cùng, tôi vỡ nhẽ ra. Bóng đen ngồi đó không phải là cô gái. Nom rất giống cô, gần như cùng một khuôn đúc, nhưng không đích thị là cô. Như kiểu bản can một hình vẽ, chỉ sai sót vài chi tiết. Thí dụ, kiểu tóc của cô không phải thế. Và quần áo của cô cũng khác. Sự hiện diện của cô khác về tổng thể. Bất giác, tôi lắc đầu. Không phải cô đang ngồi đấy, mà là một ai khác. Đã xảy ra một điều gì, một điều rất quan trọng. Tôi riết chặt tay dưới tấm chăn và tim tôi hết chịu nổi, bắt đầu đập dữ dội theo một nhịp loạn xạ
Như thể tiếng tim đập đó là một hiệu lệnh, bóng đen trên ghế bắt đầu cử động, từ từ xoay mình tựa như một con tàu chuyển hướng đi. Bóng đen nhấc đầu khỏi tay đỡ và quay về phía tôi. Và tôi giật mình nhận ra đó là Miss Saeki. Bà nhìn tôi một lúc, lặng lẽ tập trung nhãn lực như khi ngắm bức tranh và tôi chợt nghĩ đến cái gọi là trục thời gian. Ở đâu đó tôi không biết, một điều gì dị thường đang xảy đến với thời gian. Thực tại và mộng mơ trộn lẫn như nước biển và nước sông hòa vào nhau. Tôi vắt óc cố tìm ra ý nghĩa ẩn đằng sau đó, vô hiệu.
Cuối cùng, Miss Saeki đứng dậy và chậm rãi đi về phía tôi, người rất thẳng như bao giờ cũng vậy. Bà để chân trần và ván sàn khẽ cọt kẹt dưới bước đi của bà. Bà lẳng lặng ngồi xuống mép giường và cứ giữ nguyên tư thế đó một lúc. Rành là thân thể bà có độ đậm đặc và trọng lượng thực sự. Bà mặc áo lụa trắng và máy vào xanh nước biển chấm đầu gối. Bà đưa tay ra sờ đầu tôi, những ngón tay lùa qua mái tóc cắt ngắn của tôi. Bàn tay ấy, những ngón tay ấy rành là thật. Bà lại đứng lên và trong ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài rọi vào, bắt đầu cởi quần áo, tựa như đó là việc tự nhiên nhất trên đời. Không vội vàng mà cũng không do dự. Bằng những cử chỉ nhẹ nhàng, tự nhiên, bà cởi khuy áo, trút bỏ váy rồi quần lót. Từng chiếc một, y phục bằng tơ lụa mềm của bà rơi xuống sàn, hồ như không một tiếng động. Tôi nhận ra là bà đang buồn ngủ. Mắt bà mở nhưng dường như bà đang mộng du.
Khi không còn gì trên người, bà buông mình xuống chiếc giường hẹp và quàng đôi cánh tay trắng muốt ôm lấy tôi. Hơi thở ấm của bà phả vào cổ tôi, nạm lông mu của bà cọ vào đùi tôi. Chắc hẳn bà ngỡ tôi là người bạn tình quá cố của mình và tưởng mình đang làm cái điều họ vẫn thường làm hồi xa xưa tại đây, ngay trong căn phòng này. Trong giấc ngủ mê mệt, trong cơn mơ, bà lặp lại những động tác thuở xư
Tôi nghĩ mình nên đánh thức bà dậy thì hơn. Bà đang lầm to và tôi cần nói cho bà biết. Đây không phải là một giấc mơ – đây là đời thực. Nhưng mọi sự diễn ra quá nhanh và tôi không đủ sức để cưỡng lại. Hoàn toàn mất thăng bằng, tôi cảm thấy như mình đang bị hút thỏm vào một đoạn cong vênh của thời gian.
Và mày bị hút thỏm vào một đoạn cong vênh của thời gian.
Trước khi mày kịp nhận ra, giấc mơ của bà ấy đã quấn quanh tâm trí mày. Êm dịu, nồng ấm như một thứ nước ối. Miss Saeki sẽ cởi áo phông và quần lót của mày ra. Bà sẽ hôn hít cổ mày, rồi nắm lấy chim mày lúc đó đã rắn như sành. Tay bà nhẹ nhàng mơn quanh tinh hoàn của mày, và lặng lẽ kéo tay mày đặt lên mu bà. m đạo bà ấm nóng và ướt. Bà hôn ngực mày, bú đầu vú mày. Ngón tay mày, như bị hút, từ từ luồn vào bên trong bà.
Trách nhiệm của mày bắt đầu từ đâu? Gạt lớp sương mù che mắt mày, mày ráng sức níu lấy thực tại. Mày cố xác định hướng của dòng chảy ấy để bám trụ vào trục thời gian. Nhưng mày không thể định vị được ranh giới phân cách thực với mộng, hoặc thậm chí ranh giới giữa cái gì là thực và cái gì là khả thể. Điều duy nhất mày biết chắc là mày đang ở một thế khó xử. Khó xử và nguy hiểm. Mày bị cuốn đi thành một bộ phận của nó, không thể nắm chắc những nguyên lý của tiên tri hoặc của lô gích. Như khi một dòng sông tràn bờ, làm ngập lụt một thành phố, tất cả các biển báo giao thông đều chìm dưới những con sóng. Và ta chỉ còn trông thấy phần mái vô danh của những ngôi nhà bị lấp chìm.
Mày nằm ngửa và Miss Saeki cưỡi lên mày. Bà cầm con cu rắn như đá của mày ấn vào cửa mình bà. Mày không làm gì được – bà là người chủ động. Bà uốn mình vặn người như thể phác những hình vẽ trong không khí. Tóc bà xõa thẳng xuống vai mày và run ẩy không một tiếng động như những nhành liễu. Từng tí một, mày bị hút xuống lớp bùn ấm. Cả thế giới trở nên nồng ấm, ướt át, mờ mịt và chỉ còn tồn tại con cu cứng đơ, bóng nhẫy của mày. Mày nhắm mắt lại và giấc mơ của chính mày bắt đầu. Mày mất hết ý thức về thời gian. Triều dâng và trăng lên. Và chẳng mấy chốc mày xuất tinh. Mày không cách nào hãm lại được. Mày xuất lấy xuất để trong bà. m đạo bà co thắt, đón nhận hạt giống của mày. Suốt thời gian đó, bà vẫn ngủ mở mắt. Bà đang ở một thế giới khác biệt và đó là nơi dòng tinh trùng của mày chảy đến để bị hút vào một nơi riêng biệt.
Một quãng thời gian dài trôi qua. Tôi không sao cử động được. Toàn thân tôi tê liệt. Liệt hẳn hay có thể là tôi không muốn cố cử động. Miss Saeki đã rời khỏi tôi và giờ đang nằm cạnh tôi. Một lúc sau, bà đứng dậy, mặc quần lót và váy vào, và cài khuy áo. Một lần nữa, bà đưa tay dịu dàng vuốt tóc tôi. Tất cả diễn ra từ đầu đến cuối không một lời trao đổi giữa chúng tôi. Bà không hé răng từ khi bước vào phòng. m thanh duy nhất là tiếng cọt kẹt của ván sàn, tiêng gió không ngừng thổi bên ngoài. Căn phòng thở, ô kính nhẹ rung. Đó là dàn đồng ca đằng sau tôi.
Vẫn ngái ngủ, bà đi ngang phòng và bỏ đi. Cửa chỉ mở hé nhưng bà lách qua như một con cá tinh tế và mộng mơ. Cửa đóng lại không một tiếng động. Từ giường, tôi nhìn theo bà đi ra, vẫn không sao cử động được. Thậm chí tôi không nhấc nổi một ngón tay. Môi tôi như bị gắn xi. Ngôn từ ngủ lịm trong một góc khuất của thời gian.
Không động đậy được một cơ bắp, tôi nằm đó dỏng tai lên nghe. Tôi chờ đợi tiếng chiếc Golf của bà nổ máy trong bãi đậu xe nhưng mãi chẳng thấy gì. Gió xua mây tan tác trên bầu trời. Những cành sơn thủ du run rẩy và vô số lưỡi dao lóe lên trong đêm tối. Cửa sổ căn phòng này là cửa sổ lòng tôi, cửa phòng là cửa vào hồn tôi. Tôi nằm đó thức chong chóng cho đến bình minh, trân trân nhìn vào chiếc ghế trống.
Chương 30
Hai người len lách qua những hàng rào thấp vào cánh rừng đằng sau miếu đường. Đại tá Sanders rút trong túi ra một chiếc đèn pin nhỏ soi đường. Rừng không sâu lắm nhưng toàn cây cổ thụ với những cành chằng chịt kết thành tán sẫm tối trên đầu. Một mùi cỏ nồng đượm xông lên từ mặt đất.
Đại tá Sanders dẫn đường, lần này đi thong thả. Rọi đèn cho chắc chỗ đặt chân, ông thận trọng lần từng bước một.
Hoshino bám theo gót ông. “Này, ông già, ông định thử thách tôi hay sao vậy?” gã nói với cái lưng áo trắng. “Úi, ma!”
“Cậu có kéo phéc-mơ-tuya mồm lại được không?” Đại tá Sanders không ngoái lại, nói.
“Thôi được.” Đột nhiên, Hoshino tự hỏi không biết giờ này Nakata đang làm gì. Có lẽ đang ngủ say như chết. Dường như cụm từ ngủ say như chết được đặt ra cốt để mô tả lão – đã ngủ không còn biết trời đất gì nữa. Mà chẳng biết lão mơ những gì trong những đợt ngủ phá mọi kỷ lục ấy nhỉ? Hoshino không thể hình dung ra. “Đến nơi chưa?”
“Sắp,” Đại tá Sanders đáp.
“Tôi hỏi cái này nhé,” Hoshino mào đầu.
“Cái gì?”
“Có thật ông là Đại tá Sanders không?”
Đại tá Sanders đằng hắng. “Thật ra thì không. Ta chỉ mượn tạm cái vẻ bề ngoài của ông ta thôi.”
“Tôi cũng đoán thế,” Hoshino nói. “Vậy thật ra ông là ai?”
“Ta không có tên.”
“Thế thì cũng rắc rối đấy nhỉ.”
“Chẳng sao cả. Ta vốn chẳng bao giờ có tên hay hình hài gì.”
“Vậy là giống như một phát rắm ấy à?”
“Cậu muốn nói thế cũng được. Vì ta không có hình hài, ta có thể trở thành bất kỳ cái gì ta muốn.”
“Hừm…”
“Lần này, ta quyết định chọn một hình dáng quen thuộc, hình dáng của một thánh thượng tư bản chủ nghĩa. Ta đã toan lấy hình tượng Chuột Mickey, nhưng Hãng Disney rất khắt khe về chuyện bản quyền đối với những ai mô phỏng nhân vật của họ.”
“Dù sao đi nữa, tôi cũng không muốn Chuột Mickey dắt gái cho.”
“Ta hiểu quan điểm của cậu.”
“Cải trang như Đại tá Sanders cũng hợp với tính cách của ông nữa.”
“Nhưng ta làm gì có tính cách hay tình cảm. Ta có thể mượn hình hài, ta có thể trò chuyện, nhưng ta không phải là trời phật, mà là một sinh vật vô cảm có trái tim khác với tim người.”
“Ông nói gì vậy…?”
“Một câu trong Những chuyện ánh trăng và mưa của Ueda Akinari. Ta chắc cậu chưa đọc?”
“Ông nói trúng phó
“Ta đang hiển hiện trong hình hài con người, nhưng ta không phải là trời cũng chẳng phải là phật. Tim ta không vận hành giống tim người vì ta hoàn toàn vô cảm. Đó là ý nghĩa của câu đó.”
“Hừm,” Hoshino nói. “Tôi không dám chắc là mình đã hiểu, nhưng phải chăng ông muốn nói ông không phải là người mà cũng chẳng phải là trời phật gì cả?”
“Trời, phật chẳng phải, ta chỉ là kẻ vô cảm nên ta bất cần thiện, ác, không nghi vấn mà cũng chẳng theo đằng nào.”
“Có nghĩa là…?”
“Vì ta không phải là trời cũng chẳng phải là phật, nên ta chẳng cần phải phán xét ai tốt ai xấu. Tương tự như thế, ta không cần phải hành động theo những tiêu chuẩn của thiện/ác.”
“Nói cách khác, ông đứng ngoài thiện và ác.”
“Cậu quá đôn hậu đấy. Chính xác ra, ta không đứng ngoài thiện và ác – có điều những cái đó đối với ta không quan trọng. Ta không biết thế nào là thiện, thế nào là ác. Ta là một kẻ rất thực dụng. Một khách thể trung lập, có thể nói thế, tất cả những gì ta quan tâm là hoàn mãn chức năng ta được giao phó.”
“Hoàn mãn chức năng của ông? Chức năng đó là gì?”
“Trước cậu có đi học không?”
“Có, tôi học đến trung học, nhưng đó là một trường dạy nghề. Tôi dành tất cả thời gian vào những cuộc đi chơi nhổng bằng xe máy.”
“Ta giống như một tay giám sát đôn đốc công việc, bảo đảm ọi khâu hoàn tất đến nơi đến chốn. Kiểm tra tương quan giữa các thế giới khác nhau sao ọi thứ diễn ra đ trình tự. Sao cho hậu quả đến sau nguyên nhân và các ý nghĩa không lẫn lộn. Quá khứ đến trước hiện tại, tương lai đến sau hiện tại. Sự vật có thể hơi lệch lạc tí chút, nhưng không sao. Không có gì là hoàn hảo cả. Với ta, miễn sao về cơ bản, trong sổ quyết toán, thu chi thăng bằng, thế là tốt rồi. Nói thật với cậu, ta không phải là người chi ly lắm. Thuật ngữ kỹ thuật gọi đó là ‘lược gọn quy trình giác quan của thông tin liên tục’, nhưng ta không muốn đi sâu vào cái đó, giải thích lằng nhằng mất thì giờ lắm, ta biết cậu chả hiểu được đâu. Vậy hãy để ta tóm tắt. Điều ta muốn nói là: ta không xét nét từng việc nhỏ một. Dĩ nhiên, nếu chung cuộc thu chi không thăng bằng thì đó là vấn đề. Ta phải có trách nhiệm xem xét.”
“Tôi muốn hỏi ông một câu. Nếu ông là một người quan trọng như thế, tại sao ông lại phải làm công việc dắt gái trong những ngõ ngách này của Takamatsu?”
“Ta không phải là người, hiểu chưa? Ta phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây?”
“Dù là gì…”
“Dắt gái chỉ là một cách để dụ cậu đến đây. Có một chuyện ta cần cậu giúp một tay, nên ta nghĩ nên cho cậu thư giãn vui vẻ trước đã, coi như một phần thưởng. Một thứ thủ tục ấy mà.”
“Giúp ông một tay?”
“Như ta đã giải thích, ta chẳng có hình dạng gì. Ta là một vật thể khái niệm, siêu hình. Ta có thể khoác bất kỳ hình dạng gì, nhưng ta thiếu thực chất. Và muốn làm một hành động thật, ta cần sự giúp đỡ của ai đó có thực chất.”
“Và trong trường hợp cụ thể này, cái thực chất ấy là tôi.”
“Chính thế,” Đại tá Sanders đáp
Họ thận trọng men theo con đường nhỏ và đến một cái miếu nhỏ hơn dưới bóng một cây sồi lớn. Ngôi miếu già nua và hư nát không có đồ cúng tế hay trang trí gì cả.
Đại tá Sanders rọi đèn lên mặt tiền của miếu. “Phiến đá ở trong này. Mở cửa ra đi.”
“Không được,” Hoshino nói. Cửa miếu đường shinto không phải là thứ muốn mở lúc nào thì mở. Không khéo bị thánh vật đấy. Rụng tai, mất mũi chứ chẳng chơi.”
“Đừng lo. Ta bảo không sao đâu. Cứ mở ra. Cậu sẽ không bị vật vã gì đâu, tai mũi cậu sẽ nguyên vẹn. Chà, cái cậu này cổ hủ thật!”
“Thế thì tại sao bác không mở? Tôi không muốn dây vào những trò này đâu.”
“Ta phải giải thích điều này cho cậu bao nhiêu lần nữa? Ta đã bảo cậu là ta không có thực chất. Ta là một khái niệm trừu tượng. Ta không thể tự làm bất cứ cái gì. Chính vì thế ta mới cất công lôi kéo cậu đến đây. Và cho cậu làm tới ba phát với mức đại hạ giá.”
“Ờ, con bé quả là ác chiến… Nhưng phạm vào miếu đường thì tôi chịu thôi! Từ nhỏ, ông nội vẫn dặn tôi chớ có làm uế tạp chốn thánh đường. Về điểm này, ông tôi rất nghiêm ngặt.”
“Quên ông cậu đi. Đừng có lên lớp ta bằng thói đạo đức nhà quê của cái tỉnh Gifu ấy, được không? chúng ta đâu có thì giờ dành cho chuyện ấy.”
Làu bàu luôn miệng, Hoshino ngập ngừng mở cửa ngôi miếu và Đại tá Sanders rọi đèn vào trong. Quả là có một phiến đá tròn cũ kỹ trong đó. Đúng như Nakata nói, đó là một phiến đá trắng nhẵn bóng, kích cỡ bằng cái bánh đa lớn.
“Nó đây à
“Phải,” Đại tá Sanders đáp. “Mang nó ra đi.”
“Khoan đã. Thế là ăn trộm đấy.”
“Không sao. Thiếu đi một viên đá như thế này, chẳng ai nhận thấy đâu. Và cũng chẳng ai hơi đâu mà quan tâm.”
“Nhưng phiến đá là của giời, ngài sẽ nổi giận nếu ta mang nó ra ngoài.”
Đại tá Sanders khoanh tay, nhìn thẳng vào mặt Hoshino. “Giời là gì?”
Câu hỏi làm Hoshino ngớ ra một lúc.
Đại tá Sanders dồn thêm. “Mặt mũi giời như thế nào và ông ta làm cái thá gì?”
“Đừng có truy tôi. Giời là giời. Ngài có mặt ở khắp nơi, quan sát xem chúng ta làm gì, phán xét những điều ta làm là tốt hay xấu.”
“Như trọng tài bóng đá ấy à?”
“Có lẽ đại loại như thế.”
“Vậy giời mặc quần soọc, miệng ngậm còi, mắt nhìn đồng hồ?”
“Bác thừa biết tôi không định nói thế,” Hoshino nói.
“Giời của Nhật Bản và giời của Tây có bà con họ hàng với nhau hay không, hay là kẻ thù của nhau?”
“Làm sao tôi biết được?”
“Nghe này – giời chỉ tồn tại trong tâm trí con người thôi. Đặc biệt, ở Nhật Bản, giời bao giờ cũng là một khái niệm rất biến động. Này nhé, trước kia, ở đây, hoàng đế là giời, thế mà sau chiến tranh, uglas Arthur ra lệnh cho ông ta thôi không làm giời, thế là ông ta tuân theo, đọc ngay một bài diễn văn tuyên bố mình chỉ là một người bình thường. Vậy sau 1946, ông ta không còn là giời nữa. Đấy, giời của Nhật Bản là thế đó: có thể vặn vẹo, điều chỉnh dễ dàng. Một tên tướng Mỹ ngậm một cái tẩu rẻ tiền vừa ra lệnh một cái là a-lê-hấp giời nghỉ là giời. Một quan niệm rất chi là hậu hiện đại. Nếu anh nghĩ có giời thì là có giời. Nếu anh nghĩ không thì là không. Và nếu giời là thế thì có gì phải lo?”
“Thôi được…”
“Vậy cậu chịu mang phiến đá ra chứ? Ta sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn. Tuy ta không phải là trời hay phật, nhưng ta cũng có một số quan hệ. Ta sẽ bảo đảm để cậu không bị thánh vật.”
“Ông chắc chứ?”
“Ta đã nói là giữ lời.”
Hoshino đưa tay ra nhấc phiến đá một cách hết sức thận trọng như thể đó là một quả mìn sát thương vậy. “Nặng ra trò.”
“Đây đâu phải đậu phụ. Đá thì phải nặng chứ.”
“Nhưng ngay cả đối với đá, thế này vẫn là nặng,” Hoshino nói. “Vậy ông muốn tôi làm gì với nó?”
“Mang nó về nhà và đặt cạnh giường, sau đó sự việc phải đến sẽ đến.”
“Bác muốn tôi mang nó về nhà trọ?”
“Cậu có thể đi taxi nếu nó nặng quá,” Đại tá Sanders đáp.
“Vâng, nhưng mang nó đi quá xa như vậy có được không?”
“Nghe này, mọi sự vật đều luôn vận động. Tr đất, thời gian, các khái niệm, tình yêu, cuộc đời, lòng tin, cái ác… tất cả đều vận động và chuyển đổi, không giữ nguyên một hình thái hay ở nguyên một chỗ mãi mãi. Cả vũ trụ giống như một dịch vụ bưu điện khổng lồ vậy.”
“Hừm.”
“Phiến đá này tạm thời ở đây dưới dạng đá. Di chuyển nó sẽ không thay đổi gì cả.”
“Thôi được, nhưng phiến đá này có gì đặc biệt thế? Nom nó chẳng có vẻ gì là khác thường.”
“Bản thân nó chẳng có nghĩa gì. Hoàn cảnh đòi hỏi sự tham gia của một vật nào đó và vào thời điểm cụ thể này, vật đó ngẫu nhiên là phiến đá này. Anton Chekhov đã diễn đạt ý này rất hay khi ông nói: “Nếu một khẩu súng lục xuất hiện trong một câu chuyện, cuối cùng nó tất phải nhả đạn.” Cậu có hiểu thế nghĩa là gì không?”
“Không.”
Đại tá Sanders thở dài. “Ta cũng chắc thế, nhưng ta cứ phải hỏi cho lịch sự.”
“Đa tạ.”
“Điều Chekhov muốn nói là: sự cần thiết là một khái niệm độc lập. Nó có cấu trúc khác với lô-gích, đạo lý hay ý nghĩa. Chức năng của nó hoàn toàn nằm trong vai trò nó đóng. Cái gì không có vai trò gì thì không cần tồn tại. Nghệ thuật soạn kịch là thế. Nó chẳng cần đến lô-gích, đạo lý hay ý nghĩa. Tất cả chỉ là vấn đề tương quan. Chekhov hiểu rất tường tận nghệ thuật soạn kịch.”
“Chao… ông nói cao siêu quá, tôi chả hiểu gì cả.”
“Phiến đá cậu đang mang là cây súng lục của Chekhov. Nó sẽ phải được dùng để bắn. Theo nghĩa đó, nó là một vật quan trọng. Nhưng nó chẳng có gì là thiêng liêng h thần thánh cả. Cho nên cậu đừng lo bị thánh vật.”
Hoshino cau mày. Phiến đá này là một khẩu súng lục ư?”
“Theo nghĩa ẩn dụ thôi. Đừng lo, không có đạn gì trong đó đâu.” Đại tá Sanders rút trong túi ra một tấm vải rộng, đưa cho Hoshino. “Bọc nó vào, tốt nhất là đừng để ọi người trông thấy.”
“Tôi đã bảo bác thế này là ăn trộm mà!”
“Cậu điếc à? Đây không phải là ăn trộm. Chúng ta cần nó ột việc quan trọng, cho nên chúng ta chỉ mượn tạm trong một thời gian thôi.”
“Thôi được, thôi được. Tôi nghe ra rồi. Theo quy tắc của nghệ thuật soạn kịch, chúng ta đang di chuyển vật chất do sự cần thiết.”
“Chính xác,” Đại tá Sanders gật đầu nói. “Thấy không, quả là cậu đã hiểu những điều ta nói.”
Bê phiến đá bọc trong tấm vải màu xanh nước biển, Hoshino lộn lại theo con đường nhỏ, ra khỏi cánh rừng. Đại tá Sanders cầm đèn pin soi đường cho gã. Phiến đá nặng hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của nó và Hoshino phải dừng lại mấy lần để lấy hơi. Họ nhanh chóng đi tắt qua mặt sân được chiếu sáng của miếu đường để khỏi bị trông thấy, rồi ra đến một phố chính. Đại tá Sanders gọi một chiếc taxi và chờ cho Hoshino vào xe cùng với phiến đá.
“Vậy là tôi phải đặt nó cạnh gối hả?” Hoshino hỏi.
“Phải,” Đại tá Sanders nói. “Cậu chỉ cần làm thế thôi. Đừng làm gì khác cả. Điều chủ yếu là có được nó ở đấy.”
“Tôi phải cảm ơn ông đã chỉ chỗ phiến đá cho tôi.
Đại tá Sanders cười toét miệng. “Không cần phải cảm ơn, ta chỉ làm việc của mình thôi. Chỉ là hoàn tất sứ mạng của mình. Nhưng này… con bé thế nào, Hoshino?”
“Tuyệt.”
“Ta hài lòng nghe cậu nói thế.”
“Con bé ấy là thật đấy chứ? Không phải là ma cáo hay một cái gì trừu tượng hay đại loại thế chứ?”
“Không phải ma, không phải trừu tượng. Mà là một cỗ máy tình dục đích thực. Cơn dâm dục chính hiệu hóa thân thành xe địa hình. Không dễ gì tìm được đứa như nó đâu. Yên trí đí.”
“Úi chà!” Hoshino thở hắt ra.
Khi Hoshino đặt phiến đá bọc trong tấm vải xuống cạnh gối Nakata thì đã hơn một giờ sáng. Gã nghĩ đặt nó cạnh gối Nakata thay vì gối của chính mình sẽ có thể giảm thiểu nguy cơ bị thánh vật. Như gã đã đoán, Nakata vẫn ngủ như một khúc gỗ. Hoshino cởi tấm khăn bọc cho phiến đã lộ ra. Gã thay đồ ngủ, vào giường nằm và ngủ ngay lập tức, chìm vào một giấc mơ ngắn: một vị thần mặc quần đùi, đôi chân lông lá, chạy quanh một cánh đồng, vừa chạy vừa thổi sáo.
Năm giờ sáng hôm ấy, Nakata thức giấc và thấy phiến đá ngay cạnh gối mình.