Juliet Thành Bạch Vân

Chương 5: Tranh Mệnh cốc_ quoái dị Đoạt thần y


Đọc truyện Juliet Thành Bạch Vân – Chương 5: Tranh Mệnh cốc_ quoái dị Đoạt thần y

Chập tối hôm ấy cuối cùng cũng tiến được vào trong Cốc, Thuỷ Linh ngay
cả lúc bị hắn ôm xuống xe, vào trong Tranh Mệnh gia trang của vị thần y
kia cũng vẫn chưa tỉnh. Đợi bọn họ trong y viện là một vị trung niên nam tử, tóc hoa râm dùng một sợi dây thừng buộc túm lại sau đầu, gương mặt
nhẵn nhụi không thể đoán được hắn bao nhiêu tuổi! Đôi mắt lúc nào cũng
trong tình trạng híp lại cong cong hình nguyệt nha, miệng treo nụ cười
như không bao giờ tắt. Dù trong ngày gió tuyết cũng không quên phe phẩy
chiếc quạt lông cầm nơi tay, trường bào xám tro khẽ lay động trong làn
gió, nhìn hắn chỉ có thể dùng từ thân thiện để miêu tả. Ai không biết
cũng sẽ dễ dàng rơi vào chiếc bẫy thân thiện do hắn bầy ra để mà vui vẻ
ký giấy hiến thân phục vụ cho công cuộc nghiên cứu y học cao cả của hắn. Con người này là điển hình cho loại hồ ly vừa cười vừa cầm dao chọc
chọc vào lưng ngươi! Nhưng khắp thiên hạ ai cũng phải giơ ngón cái lên
công nhận, Đoạt thần y quả là có thể đoạt lại mệnh của ngươi khỏi tay
của Diêm lão gia! Bước vào được Tranh Mệnh cốc là ngươi có thể tranh
được mệnh với Hắc Bạch Vô Thường. Thù lao hắn đòi cũng hết sức quái dị,
hắn có thể đòi ngươi cả gia sản, có thể đòi ngươi kỳ trân dị bảo. Như
thế còn là may, hắn cũng có thể chữa khỏi cho ngươi rồi đòi tiền công là cái mạng ngươi để cho vào bình bảo quản làm tiêu bản, mẫu vật của loại
bệnh, loại độc khó gặp mà ngươi trúng! Khi cao hứng hắn cũng chỉ để ng
làm vài việc cỏn con coi như song, mất hứng thì dù là long đảm hắn cũng
bắt ngươi phải đi móc về! Khất cái hắn cũng trị miễn là hắn thấy thú vị, hoàng đế lão tử mà làm hắn bực mình thì mất mạng còn nhanh hơn! Nên
giao thiệp được với hắn tuyệt cũng không phải loại người gì đơn giản, vị Diệp công tử này lại khiến hắn phải đợi thì càng là thành phần khó dò.
Nhận được bổ câu đưa thư từ trước, nhưng thấy vị khách quý của mình đích thân mang người đến, không những thế lại muôn phần cẩn thận hắn cũng
sửng sốt. Bàn tính trong đầu bắt đầu lách cách xem lần này kiếm được lợi ích gì đây! Gật gù hài lòng hắn đưa tay lên vuốt vuốt cái cằm nhẵn bóng không tí râu sau đó mới tiêu sái đến trước mặt Diệp công tử cười cười
chào hỏi.

– Thành….

– Thần y đừng khách sáo, cứu người quan trọng hơn!

Hắn không nể mặt lạnh giọng đánh gẫy lời y, Đoạt thần y khó hiểu xoa xoa
cằm nhìn hắn thực tự nhiên mang người vào bên trong không thèm liếc mình 1 cái. Nha hoàn Thanh Y đi đằng sau nhìn hắn như vậy thì bật cười khe

khẽ lên tiếng nhắc nhở.

– Thần y vào đi thôi, xin hãy gọi chủ nhân là Diệp công tử! Người chưa muốn vị tiểu thư kia biết…

– Vẫn là Thanh Y tốt nhất!

Hắn ha ha dùng quạt lông che miệng cười nhìn Thanh Y đỏ mặt rồi mới đi vào
trong! Hắn cũng không muốn làm vị đại thần trong kia khó chịu, khó khăn
lắm hắn mới xây dựng được nơi thế ngoại đào nguyên này! Vị kia không hài lòng dỡ đi thì hắn đau lòng lắm a. Hắn vòng qua bình phong đi vào nội
đường, nhìn thấy vị cô nương mà Diệp công tử mang đến đã tỉnh dậy, đau
đớn nhíu mi cắn cắn cánh môi trắng bệch. Dù thần sắc không có điểm nào
tốt nhưng cũng nhìn ra được đây là 1 vị tuyệt sắc giai nhân, khoé mắt
liếc nhìn Diệp công tử thấy vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt âm
trầm lại hơi loé lên. Người này cũng biết để ý đến người khác ngoài kiếm sao? Y chậc chậc lấy làm kỳ, cô nương này đẹp thật nhưng với người
thanh lãnh cuồng ngạo như hắn, xa lánh tửu sắc như hắn thì dù có là tiên tử trên trời cũng không thể nhận được 1 ánh mắt chứ đừng nói là quan
tâm!

– Sao vẫn chưa chuẩn mạch.

Diệp công tử lạnh lùng liếc Đoạt thần y đang nhìn nàng chằm chằm, hắn không thích vậy!

Đoạt thần y hắc hắc che miệng cười 2 tiếng rồi mới bắt đầu kéo ghế ngồi
xuống, Thanh Y lúc này cũng đã tiến vào tiểu tâm dực dực lót gối gấm nho nhỏ dưới tay Thuỷ Linh cho thần y bắt mạch, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên
cổ tay mảnh khảnh, ngay lập tức hắn nhíu mày không nhìn Diệp công tử
nói.

– Công tử, “Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan” của ta không phải
đường! Mệnh của vị cô nương này quá lớn mới không đứt toàn thân kinh
mạch mà chết, người cho nàng ăn liền một lúc cả 3 viên tuy nói là bảo
trì sinh mạng của nàng lúc đấy nhưng nàng không có nửa điểm nội lực sao

có thể tiếp nhận nổi? Do đó cũng làm đại thương đến nguyên khí của nàng! Ta có thể dùng “Cửu cửu chín mươi mốt thần thức trâm” để trị nhưng
nguyên khí của nàng cần phải dưỡng thương trong nửa năm.

Lãnh mi nhíu lại, hắn nhìn nàng chằm chằm nửa ngày sau mới nói được một chữ .

– Tốt!

– Vậy mời công tử di giá, ta bắt đầu muốn thi trâm!

Không nể mặt hạ lệnh trục khách, Đoạt thần y cay cú nghĩ “hừ người khác tranh nhau chết đi sống lại, ngàn vàng khó cầu một tiểu cục cưng của ta mà
hắn cư nhiên dám cho nàng 3 “đứa” liền một lúc, hắn muốn cứu người hay
muốn người ta đi nhanh hơn đây? Bảo ta ngoan tuyệt ta phải xếp sau hắn
đi! Hừ hừ…Đau lòng chết ta”

Người hầu trong y viện nhanh chóng
lục tục mang hộp ngân trâm, hộp thuốc, dục bồn cuối cùng từng thùng
thuốc nghi ngút khói vào! Thanh Y vẫn ở bên trong bên cạnh nàng, Diệp
công tử đứng ngoài hành lang, ngửa đầu ngắm trăng. Nhàn nhã, thanh tao
hoàn toàn không có bất kỳ chút liên quan nào đến những người đang đi lại tấp nập đằng sau. Chỉ có vầng nguyệt nha trên cao kia là thấy trong đôi mắt của hắn đã mất đi sự lãnh đạm nghiêm khắc thường ngày, hai tay chắp đằng sau lưng, trong ống tay áo khớp ngón tay bị hắn nắm đến trắng
bệch! Sao hắn có thể không nghĩ đến nàng hoàn toàn không có chút võ công nào cơ chứ, linh đan diệu dược cũng là con dao hai lưỡi! May mắn nàng
lớn mệnh nếu không… Hắn cũng không dám nghĩ tiếp!

Đằng sau người hầu bê từng chậu nước ấm trong veo đi vào rồi lại bê từng chậu nước đỏ
tươi đi ra, dù ồn ào nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng rên đau mỏng
manh của nàng giữa những âm thanh nói chuyện hay di chuyển của người
khác. Tuấn mâu từ lúc Đoạt thần y bắt mạch cho nàng song vẫn chua hề
giãn ra, nay lại càng nhíu chặt hơn! Hắn khẽ động thân, rút nhuyễn kiếm
phòng thân nơi đai lưng ra nhún mình một cái lao vào màn đêm.


Bên trong phòng là hơi nước, hơi thuốc, từng giọt mồ hôi của nàng rơi xuống nóng hổi. Ngoài hoa viên là một mảnh lạnh lẽo đủ đông cứng bất kỳ kẻ
nào đến gần, kiếm phong cuốn theo những bông tuyết quay cuồng như lòng
hắn. Phiêu hốt…

Thuỷ Linh sau khi được uống một chén thuốc nho
nhỏ đỏ tươi của Đoạt thần y thì thanh tỉnh hơn rất nhiều, nàng nghi ngờ
trong vị thuốc đấy có thành phần doping =.=!!

Thấy Thanh Y sau
khi lau sạch vết thương của nàng định bôi thuốc cao nàng đè tay cô ta
lại, ngước nhìn Đoạt thần y đang khử độc cho ngân trâm gần đấy lại nhỏ
giọng hỏi.

– Đoạt thần y, có thể…có thể khâu miệng vết thương sao?

Đoạt thần y ngẩng phắt lên nhìn nàng mắt toả ra ánh sáng quái dị làm nàng
chột dạ không hiểu mình nói sai cái gì! Vết thương dài thế này không
khâu đến bao giờ nó mới lành? Lại ngay ngực nha, bảo nàng sau này làm
sao mặc được bikini đi bơi đây!

– Cô nương, làm sao có thể khâu?

– A, gây tê tại chỗ, đè miệng vết thương gần lại rồi dùng kim hình móc xâu chỉ qua khâu thôi!

– Là dùng kim hình móc ư? Gây tê tại chỗ là sao? Còn chỉ, chỉ sẽ dính vào vết khâu, lúc lấy ra sẽ dính thịt rất đau.

– Dùng thuốc làm mất cảm giác ở xung quang miệng vết thương để khâu a.
Chỉ thì dùng chỉ tơ, không thì dùng sợi tóc cũng được nha!

Địch
thần y lộ vẻ mặt kinh hỉ, đôi mắt cong cong híp lại cũng mở bừng cả ra
nhanh chóng sai người chuẩn bị kim bẻ cong lại và chỉ tơ. Đem tất cả khử độc rồi đem đến trước giường ngồi xuống.


– Cô nương xin thất
lễ, trước ta sẽ dùng “Cửu cửu chín mươi mốt thần thức trâm” đã rồi sẽ
khâu miệng vết thương sau. Ta không có thuốc để làm mất cảm giác nơi
miệng vết thương nhưng có thể dùng trâm thay thế!

Nàng nhìn thấy một khay ngân trâm dài có ngắn có trước mắt mà muốn ngất xỉu luôn, run run gật gật đầu.

– Có một số trâm sẽ rất đau, cô nương nếu chịu không được ta sẽ dùng dược để giảm bớt nhưng hiệu quả thi trâm không được tốt, sẽ phải làm thêm
vài lần nữa. Cô nương….

Vài lần! Một lần đủ chết, vài lần nàng trực tiếp phi thăng luôn cho song. Nàng lắc đầu như trống lắc.

– Không… Không cần dược, một lần là được! Please…à làm ơn cho ta một chiếc khăn là được!

Thanh Y bên cạnh nhanh nhẹn cởi áo ngủ lụa trắng của nàng ra, bên trong nàng
mặc một chiếc yếm phớt hồng thêu hoa đào đỏ tươi còn kín hơn bikini!
Nhưng nàng dù sao cũng là hoàng hoa khuê nữ, trước mặt là vị thần y,
tương đương bác sỹ thôi nàng cũng hết sức xấu hổ. Thanh Y đỡ nàng úp sấp lại, cẩn thận kê một chiếc gối mềm trước ngực nàng để tránh động mạnh
vết thương. Nàng cũng đau đến nhíu mày, cầm lấy chiếc khăn bông trắng
người hầu đưa lên, nàng nhẹ nhàng cắn rồi gật gật đầu cho Đoạt thần y
biết có thể bắt đầu….

2 canh giờ sau….

Nàng vô lực nằm
trong dục bồn tràn đầy nước thuốc, vết thương sau lưng, trước ngực đã
được khâu lại. Dù không cần thi trâm gây tê nàng cũng sẽ không cảm thấy
đau bởi uy lực của tám mươi mốt thần thức trâm kia nàng đã lĩnh đủ,
trong lòng ai oán nghĩ làm gì chỉ có một vài trâm là đau như hắn ta nói, con mẹ nó là toàn bộ tám mươi mốt trâm đều muốn lấy mạng ta mà! Ta thật xui xẻo, ta thật đen đủi, ta thật là…số con cún mà huhuhu. Đang thương
tâm muốn chết thì Thanh Y bước vào, nhẹ nhàng giúp nàng ra khỏi dục bồn, lau tóc lau người giúp nàng rồi phủ thêm cho nàng một thân lụa trắng.
Nửa dìu nửa bế nàng lên giường, giúp nàng đắp chăn, đặt thêm ấm lô lúc
đấy người hầu khác mới vào dọn dục bồn đi. Nàng mệt mỏi chìm vào giấc
ngủ ngay lập tức, không hay biết có bàn tay giá lạnh khẽ buốt ve khuôn
mặt tái nhợt của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.