JQ Thiêu Đốt Năm Tháng

Chương 36: JQ hôn trộm


Đọc truyện JQ Thiêu Đốt Năm Tháng – Chương 36: JQ hôn trộm

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, cả người hỗn loạn, nhưng không buồn phiền mà lại cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái.

Tôi vừa tỉnh lại đã cảm thấy ánh mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu vào, ánh sáng ấm áp vô cùng, vài tia nắng còn nghịch ngợm dừng ở trên chăn, tôi vươn tay ra tiếp, cảm giác như có một cái gì đó ấm áp đang chảy trong lòng……..

Bạch Thần đã không thấy
bóng dáng, những người khác cũng không thấy, trong phòng yên tĩnh cực
kì, không có một tiếng động nào cả, tôi cơ hồ nghe được cả tiếng hít thở của mình.

Bây giờ là mấy giờ, và Bạch Thần đi nơi nào rồi?

Tôi từ trên giường nhảy xuống, để
chân trần bước đi trên thảm trải sản, cảm giác thật là thoải mái, tôi đi đến bên cạnh cửa sổ, đẩy kính thủy tinh ra, một luồn không khí trong
lành tràn vào, phong cảnh xinh đẹp ở dưới đập vào mắt.

Thật sự là rất đẹp, vườn hoa rất
lớn, hoa tươi nở rộ, người làm vườn ở trong bụi hoa bận rộn giống như
một con ong mật chăm chỉ, ánh sáng mặt trời chói mắt xuyên qua lá cây
chiếu lại đây, đẹp vô cùng.

Tất cả thật giống như một giấc mộng, mà tôi giống như cô bé lọ lem đi lạc vào tiên cảnh, tôi nhìn tất cả mà
cảm thấy vô cùng khó hiểu, hay là từ trên trời bỗng nhiên rơi xuống một
thỏi vàng mà thẳng tắp rơi trúng đầu tôi rồi?!

Tuy rằng tôi tung hoành ở tiểu
thuyết mười năm có thừa, mỗi thời mỗi khắc đều mơ là mình có ngày biến
thành nữ chính trong tiểu thuyết, gặp được một nam chính vừa đẹp trai
lại nhiều tiền, sau đó yêu tôi tôi nói chết là chết sống là sống, coi
tôi giống như là công chúa chiều chuộng tôi, yêu không được chỉ có thể
chết!

Nhưng mà thật sự số tôi may mắn như
thế sao? Bạch mã hoàng tử quả thật có tồn tại sao? Cho dù có tồn tại thì tôi có vận may mà gặp được sao? Giả sử tôi có thể gặp được tôi đoán
tôi đi mua vé số là trúng thưởng ngay!

Tôi nắm chặt nắm tay để móng tay đâm vào trong da, cảm giác đau đớn một lần nữa truyền đến nói cho tôi biết
đây là sự thật, tất cả không phải là mơ.

Mà lúc móng tay đâm vào trong da, cảm giác đau đớn làm trong lòng tôi cả kinh, tôi đột nhiên nhóe tới một người — Diệp Tử Ninh!

Chết rồi, ngày hôm qua anh ta dường
như muốn tôi xuống bếp làm bữa tối có ánh nến, nhưng tôi không chỉ không trở về mà lại còn tắt điện thoại! Phỏng chừng lúc này anh ta đã tức
muốn điên rồi, vừa mới tưởng tượng phải đi về đối mặt với Diệp Tử Ninh
là thân thể tôi phản xạ có điều kiện run lên, nhưng nếu không liên lạc
với anh ta phỏng chừng chết còn thảm hại hơn! >

Nghĩ vậy tôi lập tức nhào lại tìm
túi xách cùng di động của mình, nhưng tìm khắp phòng một lần cũng đều
không thấy bóng dáng của túi xách dùng di động của tôi đâu cả.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng hoạt động của máy hút bụi, tôi lập tức chạy ra ngoài.

“Tiêu tiểu thư, cô đã tỉnh?” Dì cầm
máy hút bụi đang dọn dẹp lại vệ sinh nhìn thấy tôi lập tức buông máy hút bụi đi tới hướng tôi.

“Vâng, tôi…….” Tôi nhìn chung quanh tìm túi xách của mình.

“Tôi gọi là mẹ Lâm, là người hầu nơi này, có thể giúp gì cho cô không?” Dì mỉm cười nhìn tôi, thái độ thật kính cẩn.


“Vâng, xin chào, tôi muốn tìm túi
xách của mình, tôi muốn gọi điện thoại!” Tuy rằng trong phòng có điện
thoại nhưng tôi quả là một đứa ngốc, nếu không tìm được di động của
mình, tôi căn bản là không nhớ được số điện thoại cũng là đồng nghĩa với không thể liên hệ được với Diệp Tử Ninh.

“Vâng, túi xách của Tiêu tiểu thư
đặt trong ngăn tủ, để tôi lấy cho cô!” Nói xong mẹ Lâm lập tức đi vào
một căn phòng khác, động tác vô cùng lưu loát và nhuần nhuyễn.

Chỉ chốc lát sau, bà đã trở lại,
trong tay cầm theo túi xách của tôi, nhưng túi giống như bị chà xát, so
với trước kia càng thêm thê thảm vô cùng, nhưng tôi không cần so đo điều đó, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng gọi điện thoại giải thích với Diệp Tử Ninh, bằng không hậu quả càng thêm không thể tưởng tượng nổi!

Nhưng mà tôi tìm khắp cái túi cả chục lần mà vẫn không thấy di động của tôi ở đâu?!

“Tiêu tiểu thư muốn tìm gì thế ạ?

“Di động, di động của tôi đâu? Tôi nhớ lúc ấy mình để di động trong túi cơ mà?”

“A, thì ra là tìm di động, tôi nghe
Bạch thiếu gia nói lúc ấy Tiêu tiểu thư bị đung xe, túi xách bay ra
ngoài nên di động bị rớt nên hư, cho nên Bạch thiếu gia gọi người đem di động của cô đi sửa chữa, khoảng ngày mai là có thể cầm lại rồi!”

Đầu óc choáng váng, ách……… nên làm
cái gì bây giờ? Không có di động tôi sẽ không thể gọi được điện thoại,
không thể gọi được điện thoại sẽ không thể liên lạc được với Diệp Tử
Ninh, nhưng vậy……….. anh ta sẽ giết tôi!!!!!!!!!

“Sắc mặt Tiêu tiểu thư tái nhợt như
vậy, vẫn là trở về trên giường nghỉ ngơi đi, nếu cô đói bụng tôi có thể
đi chuẩn bị cơm trưa cho cô!”

“Vâng, nhưng tôi muốn gọi điện thoại cho bạn tôi biết!”

“Điều này Tiêu tiểu thư có thể yên tâm, nghe Bạch thiếu gia nói, cậu ấy đã thông báo cho bạn cô biết rồi!”

“Thật không?” Tôi kinh hỉ nhìn mẹ Lâm, “Là thông báo cho đứa bạn này của tôi, còn anh ta nói như thế nào?”

“Cái này tôi cũng không biết, nếu
không Tiêu tiểu thư đi nghỉ ngơi trước đi, chờ Bạch thiếu gia trở lại,
tự mình hỏi cậu ấy là được rồi.”

“Vậy được rồi!” Chuyện tới nước này
chỉ có cách như vậy thôi, hơn nữa không biết vì cái gì, thân thể luôn có chút mệt mỏi, vì thế tôi nghe lời mẹ Lâm trở về phòng, rửa mặt, sau đó
chờ bà ấy mang đồ ăn lại đây, cơm nước xong không lâu, tôi ở trong phòng xem TV nhàm chán quá nên lên mạng.

Vừa lên QQ, hình của Tư Đồ đã láo liên không ngừng.

Tôi vừa mở ra, đập vào mắt đều là
câu hỏi của Tư Đồ, cậu ta nói nếu tôi không liên lạc với cậu ta trước
năm giờ chiều thì sẽ đến cục cảnh sát tìm anh tôi báo án.

Má ơi, tìm ai cũng được nhưng không thể tìm anh tớ đâu, mọi chuyện mà gặp phải con hồ ly kia là chết ngắt.

Tôi: “Tư Đồ, đưa tin, tớ còn sống.”

Qua mạng, hình của Tư Đồ lại sáng lên.


Tư Đồ: “Cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu!!!!!”

Tôi ngắt đuôi an ủi Tư Đồ, “Yên tâm đi, tớ còn ở trên Địa Cầu!”

Tư Đồ: “Không sợ kẻ thù dữ như hổ mà chỉ sợ bạn hữu ngu như heo!”

Tôi: “…………”

Tư Đồ: “Cậu chạy đi chết ở đâu thế
hả? Vì sao gọi điện thoại không được, gửi tin nhắn không trả lời, rời đi cũng không nói một tiếng với tớ? Phải biết rằng cậu chết không phải là
vấn đề mà là tớ có thể vì cậu chết mà phải chịu trách nhiệm cúng bái
hành lễ!”

Tôi: “Tư Đồ, bình tĩnh bình tĩnh, tớ biết cậu rất lo lắng nhưng không phải bây giờ tớ ổn rồi sao? Tớ ngủ một ngày, bây giờ tỉnh lại là thông báo cho cậu!”

Tư Đồ: “Tớ mới không thèm để ý tới
sự sống chết của cậu, cậu chết đi rất tốt, ít nhất là đỡ phiền toái tới
tớ, hồng nhan là kẻ gây tai họa, không đúng, kể cả kẻ gây tai họa cũng
không phải là hồng nhan!”

Tôi >_

Tư Đồ: “Cậu bao giờ là người đó? Nói, cậu chạy đi đâu hại người?”

Tôi: “Người trong giang hồ, ai có
thể không mang theo đao nào, tớ ngày hôm qua bị một bà dì đuổi theo mấy
con phố, sao đó đụng trúng phải một chiếc xe, sau đó được một anh chàng
đẹp trai đưa về nhà, bây giờ tớ đang ở trong nhà anh ấy!”

Tư Đồ: “Cậu đang nằm mơ à? Vẫn khi
tớ là ngốc sao, cậu nói cái lí do này có chỗ nào tin được không, cậu nói cứ như bóng đá nam của Trung Quốc đoạt được quán quân của World Cup
đấy!”

Tôi = =#: “…………. Tớ nói chính là sự thật mà!”

Tư Đồ: “Cuộc sống giống như giấy vệ sinh đấy, không có việc gì thì tận lực kéo ít thôi!”

Tôi 囧: “………… Tớ thật sự không lừa
cậu mà, mặc kệ luôn, dù sao hiện tại tớ cũng không có việc gì, di động
của tớ bị hỏng rồi, tạm thời không gọi được.”

Tư Đồ: “Từ nhỏ cậu đã không hiểu xã
giao gì hết, mắt thì thiếu tầm nhìn, mà cái này là tính trời ban rồi,
không thể trách ba mẹ cậu, cũng không thể trách cậu được, nhưng cậu cái
dạng này mà cũng còn muốn đi ra ngoài phá đời à, mà đi ra ngoài phá đời
cũng không có việc gì, cậu còn nghĩ mình thật thông minh, bị người ta
lừa mà còn tưởng người ta coi trọng mình, cậu nặng bao nhiêu kí tớ
không biết nhưng bộ dạng cậu thế nào, xin cậu hãy lập tức đến trước
gương nhìn một cái cho rõ ràng đi, cậu không có mệnh công chúa Bạch
Tuyết đâu! Cậu cũng không phải nhân dân tệ, thử nghĩ xem người nào có
thể thích cậu được đây?” [nhân dân tệ là tiền Trung Quốc]

Tôi giận: “…… (#‵′) cậu đi chết đi Tư Đồ!”


Tư Đồ: “Bị đụng anh ta phải đưa cậu
đến bệnh viện chứ làm chi mà chở cậu về nhà anh ta, chẳng lẽ cậu không
thể dùng não heo của cậu suy nghĩ một chút sao? Chuyện này rất không hợp lí!”

Tôi cũng bắt đầu thấy được điểm
không ổn, nhưng mà lúc trước Bạch Thần có giải thích với tôi, tôi cảm
thấy anh ta hoàn toàn có thể tin tưởng được, hơn nữa hơn nữa bộ dạng anh ta đẹp như vậy, có tiền như vậy, cho dù anh ta nghĩ muốn bắt cóc tôi
thì có thể được cái gì chứ?

Tôi: “Anh ấy rất đẹp trai, hơn nữa rất có tiền!”

Tư Đồ: “So what? Tất cả hiển nhiên là một âm mưu, tớ nhắc nhở cậu bao nhiêu lần rồi, cậu bị mắc mưu rồi biết không?”

Tôi: “Anh ấy rất đẹp trai cho nên
anh ấy không cần ham bề ngoài của tớ, anh ấy có tiền cho nên không cần
ham tiền của tớ, cho nên tổng kết lại, nếu anh ấy có mưu đến quấy rối tớ thì đã sớm nên xuống tay rồi, làm gì mà gọi bác sĩ đến cho tớ?”

Tư Đồ: “Muốn xem giáo dục của một
quốc gia thì đến xem nhà vệ sinh công cộng của nước đó, muốn xem rắp tâm một người thì phải xem ánh mắt của anh ta, muốn xem giá trị của một
con người thì phải xem đối thủ của anh ta, người con trai này cậu hiểu
biết được bao nhiêu hả? Cậu làm thế nào mà biết anh ta sẽ không hại
cậu?”

Tư Đồ: “Thời điểm đàn ông đối phó
với phụ nữ thì chỉ số thông minh cao như cỡ Einstien đó cậu có biết
không? Nói cậu ý nghĩ đơn thuần là nhẹ nhàng lắm rồi, nói chính xác ra
là ngu xuẩn đấy! Nhanh nói cho tớ biết bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ qua
đón cậu!”

Tôi: “Tớ ở trong nhà anh ấy?”

Tư Đồ: “…………. ở đường nào số mấy?”

Tôi: “Không biết…………..”

Ngay sau đó Bạch Thần trở lại.

Tôi lập tức tạm biệt Tư Đồ, nói buổi tối lại liên lạc.

“Ở trên mạng?” Bạch Thần đi đến,
trên mặt vẫn là nụ cười như có như không. “Vâng, em nói với bạn một
tiếng, ngày đó em cùng một người bạn đi dạo phố, em bỗng nhiên không
thấy, cậu ta rất lo lắng!”

“À, thật xin lỗi, tôi không biết em đi với bạn bè cho nên không thông báo cho cậu ta, tôi chỉ thông báo với thủ trưởng của em!”

“Thủ trưởng của em? Anh đang nói là Diệp Tử Ninh sao?”

Bạch Thần gật đầu: “Tối hôm qua sau khi trở về tôi liền thông báo cho anh ta!”

Tôi nuốt nuốt nước miếng: “Anh ta có nói cái gì hay không?”

Nghe thấy vấn đề của tôi, Bạch Thần hơi hơi nhíu mày.

Tôi hỏi han thật cẩn thận: “Anh ta có phải tức lắm không?”

Bạch Thần muốn nói lại thôi!

“Anh ta nói cái gì ah? Không sao đâu, anh nói cho em biết đi!”

“Anh ta nói, từ nay về sau, sống chết của em không quan hệ với anh ta nữa!”

Tôi…… (╯﹏╰)

Tôi cười gượng hai tiếng để che dấu
sự xấu hổ của mình, không biết vì sao nghe nói như thế tự nhiên tâm

trạng của tôi lại dâng lên một chút khó chịu, tuy rằng tôi rất sợ Diệp
Tử Ninh nhưng đêm đó anh ta đoạt đi trinh tiết của tôi, sau đó buổi sáng hôm sau còn lời ngon tiếng ngọt muốn tôi làm bạn gái của anh ta, kêu
tôi chuẩn bị cái gì mà bữa tối có ánh nến gì gì đấy, làm sao vừa quay
đầu lại liền vô tình như vậy?

Tôi không thích anh ta, nhưng trong
lòng vẫn cảm thấy một sự chênh lệch giống như lòng sông so với mặt biển, một cảm giác phức tạp nói không nên lời.

“Em nghĩ em cần phải trở về!” Tuy rằng Diệp Tử Ninh không quan tâm nhưng tôi còn phải đi về hoàn thành nhiệm vụ của anh tôi.

“Nhưng tôi cảm thấy thân thể của
Tiểu Chu không phải thật Ok, tôi nghĩ em vẫn ở trong này nghỉ ngơi hai
ngày đi, nơi thủ trưởng của em tôi có thể thay em giải thích nguyên nhân cùng xin phép!”

Bạch Thần nhìn tôi, đáy mắt tràn đầy lo lắng làm cho tôi một trận cảm động cùng ấm áp, một người mới gặp vài lần mà còn có thể quan tâm tôi như thế, còn anh ta ta lại nói là sống
chết của tôi không quan hệ với anh ta!

“Làm sao vậy, không thoải mái ở đâu sao?”

Tôi lắc đầu đem suy nghĩ cổ quái kia ném văng ra ngoài: “Không ……. Không có việc gì, em vẫn là nghĩ về nhà
nghĩ ngơi, em không thể quấy rầy nhà anh mãi!”

“Sao có thể quấy rầy được? Thứ nhất, tài xế của tôi đụng ngã em, tôi có trách nhiệm chiếu cố em, thứ hai,
tôi rất thích cảm giác ở cùng một chỗ với em, cho nên em ở trong này
không phải là tôi cùng em mà kì thật là em theo giúp tôi, bình thường
khi tan sở tôi không muốn ở lại căn nhà lạnh như băng này, nhưng mà hôm
nay có em, nghĩ đến về nhà có thể nhìn thấy em………..Bỗng nhiên muốn vội
vàng trở về!” Ánh mắt của Bạch Thần hơi thâm thúy u buồn, toát ra làm
cho người ta mê ly tim đập thình thịch, trùng hợp tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, vô ý trôi vào trong sóng nước ánh mắt của anh ta, trong lòng
bỗng nhiên thấy có gì đó rục rịch trong lòng……….

“Ở đây thêm vài ngày coi nhưng là theo giúp anh đi, được không?” Bạch Thần đi vào nhẹ nhàng ôn nhu cầm tay tôi.

Tôi say mất rồi…………… >”

Trong nháy mắt, tim của tôi đập loạn ‘bùm bùm bùm’giống như đi đánh trống, trên mặt phát sốt, cả người
choáng váng, trong ánh mắt mong đợi của Bạch Thần, tôi………… gật đầu.

Ngày kế tiếp, vì theo giúp tôi, Bạch Thần còn cố ý xin nghỉ phép, ở nhà cùng tôi lên mạng, chơi cờ, chơi
bóng, còn mang tôi đi xem phim, ăn kem, chơi trò chơi, đi dạo phố, chúng tôi thật giống như một đôi tình nhân, giống đến nỗi đi ngoài đường mà
tôi còn có thể cảm giác được ánh mắt ghen tị cùng hâm mộ của những cô
gái nhìn tôi cùng Bạch Thần.

Tôi nghĩ, tôi đã yêu rồi, mà cái tên Diệp Tử Ninh không có lương tâm cũng bị tôi đá đến Bắc Băng Dương mất rồi.

Tối hôm nay chúng tôi đi xem phim
trở về, Bạch Thần đưa tôi về phòng, lúc đi qua phòng khách Bạch Thần
bỗng nhiên giữ chặt cánh tay tôi làm tôi thiếu chút nữa té ngã.

Anh ta tay mắt nhanh lẹ, vươn tay ra tiếp được tôi, lúc này mới miễn đi số mệnh chó liếm phân của tôi.

“A, làm sợ muốn chết……..” Tôi vô
tình cười nói, vừa ngẩng mặt lên lại phát hiện khoảng cách của hai người rất gần, rất đen tối, gần đến nổi tôi có thể ngửi được hương thơm trên
quần áo của anh ta, một mùi hương giống như là cây cỏ, rất dễ chịu.

“Ha ha………. Anh có chuyện gì sao? Nếu không có, em nghĩ em đi nghỉ sớm đây, có chút mệt mỏi!”
Trái tim lại bắt đầu đập loạn rồi, mắt lại bắt đầu nóng lên, ý chí rối
loạn, tôi rất muốn thoát khỏi kiềm chế ngay bây giờ.

Bạch Thần tựa gần lại người tôi, tiếng nói của anh trầm thấp giống như đưa tôi vào mê trận: “Tiểu Chu……..”`

“Hơ………. Làm sao vậy……..” Hô hấp của tôi bắt đầu dồn dập, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

“Tiểu Chu………..” Bạch Thần lại gọi
tên tôi, sau đó khi tôi không kịp phản ứng, anh cúi đầu xuống………. môi
chạm môi với tôi. >”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.