Bạn đang đọc Interpol Phần 3- Đế Chế Bất Diệt: Chương 13
Nhìn vẻ mặt bơ phờ của Mars trước màn hình, Commet lo lắng hỏi:
-Cậu chắc là không sao đấy chứ? Sao dạo này ai trong đội cũng tỏ ra mỏi mệt hết vậy?
-Này, đừng có suy đoán lung tung.- Mars nhổm dậy gắt- Chỉ là tôi cần nghỉ chút xíu. Chứ không tìm ra chân tướng vụ này đừng hòng tôi đi khỏi đây.
-Có lẽ cậu nên đứng dậy ra sân bay đón Rose là vừa rồi đấy, cô ấy sắp đến nơi. Hai người nhanh chóng kết thúc vụ này cho tôi rồi trở lại Nhật.
-Rose? Anh không tin tưởng vào khả năng của tôi à?
-Không phải. Rose nhất thiết đòi đến đó tôi cũng không cản được. Tiến sĩ Fenton còn là cha của cô ấy, hơn nữa kẻ xuất hiện ở bệnh viện theo như anh miêu tả rất có thể giống với kẻ đã ám sát cô ấy ở Nhật. Anh hiểu chứ?
-Ừm…- Mars hậm hực gật đầu, vẫn còn có chút không đồng tình.
-Thôi cậu đi mau đi.
Mars tắt vụt màn hình rồi ra khỏi trụ sở cảnh sát, bắt xe đi ra sân bay. Đón được Rose ở sân bay, anh chở cô đến khách sạn rồi hai người đến bệnh viện St. Paul. Sau vụ tấn công táo bạo ở bệnh viện ngày hôm qua, Mars vẫn chưa thể tiếp cận được với nữ y tá trợ lý của bác sĩ Dorrin, cô ta quá hoảng hốt và từ chối tiếp anh ngay lập tức.
Rose và Mars gặp nữ trợ lý đó tại một phòng điều trị tâm lý đặc biệt của bệnh viện. Chỉ có một ngày mà cô ta suy sụp kinh khủng, có lẽ cô ta không thể tin được là bác sĩ của mình lại chết như thế. Nhìn thấy Mars, cô ta vẫn hơi hoảng hốt, song Rose đã nhanh chóng trấn tĩnh được cô ta.
-Chị khẳng định là trước khi đồng nghiệp này của tôi đến vài phút thì đã có một người mạo danh đến gặp bác sĩ Dorrin rồi?
-Đúng… Anh ta mặc áo véc đen rất lịch sự.
Mars thoáng chấn động, nhưng rồi anh vẫn bình tĩnh không nói gì.
-Anh ta đi một mình hay còn có người đi theo?
-Một mình.
Rose đưa mắt nhìn Mars ý nói rằng cô gái không nói dối chút nào.
-Cô biết bệnh nhân ở phòng 443F chứ?
-Một chút. Bác sĩ Dorrin thường xuyên đến thăm cô ấy. Cô ấy mới trải qua một cuộc phẫu thuật nghiêm trọng.
-Phẫu thuật gì? Thẩm mĩ?
-Đúng. Cô ta bị tai nạn và gương mặt biến dạng trông khá nghiêm trọng.
Mars thì thầm với Rose:
-Ngày hôm qua hồ sơ bệnh án của cô ta đã biến mất.
Rose cau mày ngẫm nghĩ một lúc lại hỏi tiếp:
-Chị nhớ tên bệnh nhân đó chứ?
-Họ của cô ta là McHaw. Tôi chỉ biết có vậy.
-Người nhà của cô ta có hay đến đây chứ?
-Cái này tôi không rõ được vì tôi không phải là y tá trực tiếp chăm sóc cô ta. Y tá chăm sóc cô ta là Lucan Grant. Hình như hôm qua lúc xảy ra vụ án, anh ta cũng có mặt tại hiện trường.
Mars chợt nhớ ra nam y tá anh đã xốc cổ ngoài hành lang hôm qua, khi đó có lẽ chứng kiến tận mắt vụ án nên mặt anh ta tái mét.
-Tôi đã gặp anh ta.- Anh gật đầu.
-Chúng tôi có thể gặp Grant ở đâu, cô biết chứ?
-Tôi không chắc, có lẽ anh ta đã xin nghỉ phép rồi, tôi nghe nói anh ta đã ngất đi trong vụ hôm qua mà. Anh có thể lấy địa chỉ của anh ta ở chỗ quản lý nhân sự.- Nữ y tá tiếp bằng một vẻ kinh hãi.
-Cảm ơn chị, chị nghỉ đi…
Ra khỏi phòng bệnh, Rose nói với anh:
-Anh đến ban giám đốc bệnh viện xin phép được cung cấp hồ sơ của bác sĩ Dorrin, xem cô ta và McHaw có quan hệ gì không? Còn tôi đến xin số điện thoại và địa chỉ của Grant.
-Được. Hẹn 20 phút nữa gặp cô ở quán café trong nhà ăn của bệnh viện.
Rose gật đầu và tiến về phía phòng quản lý nhân sự, mọi việc phải nhanh chóng kết thúc trước khi không thể kiểm soát được.
Mars không khó khăn gì để xin được hồ sơ của Dorrin. Anh trở lại quán café sớm 10 phút và ngồi đợi Rose. Xem qua một lượt, anh chợt thấy có cả số điện thoại của các y tá trợ lý cho bác sĩ Dorrin, trong đó có cái tên Lucan Grant.
-Alo, đây là nhà Grant.- Giọng một phụ nữ đáp lại anh.
-Xin phép cho tôi gặp ông Grant.
-Anh chờ chút…
Khoảng 30 giây sau có giọng đàn ông đáp lại anh.
-Tôi là Mars, tôi đến từ Interpol, tôi muốn hẹn gặp anh để hỏi một số câu hỏi về vụ tấn công ngày hôm qua.
-Xin lỗi anh, nhưng tôi sắp ra ngoài vì có hẹn với bạn.- Giọng đáp lại anh khá ngập ngừng.
-Chừng nào anh về?
-Khoảng hai tiếng nữa. Nhưng nếu anh cần biết gì tôi có thể cung cấp cho anh qua điện thoại. Tôi không muốn lôi thôi quá nhiều với bên cảnh sát.
-Việc này khá là rắc rối. Tôi nghĩ chúng ta phải gặp trực tiếp để tao đổi thì hơn.
-Anh cứ hỏi đi, có gì tôi sẽ nói hết, có gặp hay không cũng chỉ có nhiêu đó thôi mà.
-Anh có chứng kiến hết cảnh ngày hôm qua chứ?
Hơn 10 giây lặng im sau câu hỏi đó của Mars, sau cùng, anh nghe người bên kia đầu dây hít một hơi dài như để lấy can đảm rồi mới nói:
-Có, khi đó tôi chuẩn bị vào tiêm cho nữ bệnh nhân của bác sĩ Dorrin. Tôi thấy bác sĩ Dorrin cùng một người đàn ông bước vào phòng đó. Tôi cũng định vào thì thấy người đàn ông đó gầm lên hỏi: “Ả đâu?” Sau đó hắn rút súng bắn ba nhát vào bác sĩ Dorrin.
-Anh nói chính gã là người đã bắn bác sĩ Dorrin? Kẻ vào cùng cô ấy sao?
-Đúng thế. Tôi hét lên thì hắn quay lại định bắn cả tôi. Nhưng đúng lúc đó, từ sau tấm rèm cạnh cửa sổ, có một người bước ra, gã đàn ông vừa quay lại liền bị cô ta bắn vào trán. Rồi cô ta đẩy chiếc xe lăn có bệnh nhân của bác sĩ Dorrin từ trong nhà tắm ra và đi về phía thang máy phía Đông. Sau đó một người đàn ông xuất hiện, hắn còn túm lấy tôi và hỏi hướng cô ta đã đi nhưng lúc đó tôi giả vờ ngất nên hắn buông tôi ra.
Mars biết người mà Grant đang miêu tả chính là anh. Thì ra gã láu cá đó đã giả vờ ngất. Mars nghe anh ta kể tiếp:
-Gã cầm súng đó vừa chạy theo thì có hai tên nữa, chắc là đồng bọn của hắn chạy theo cùng, trên tay còn có cả súng nữa.
-Cái xác trong phòng của gã đàn ông bị bắn gục đó sau đó có ai đưa đi?
-Hai gã nữa. Còn hắn bị đưa đi đâu tôi cũng không chắc.
-Cô gái mà anh nói đã đưa bệnh nhân của bác sĩ Dorrin đi, cô ta đội mũ phớt đen, mặc đồ đen, người châu Á, đúng chứ?- Mars vội hỏi.
-Đúng vậy.
-Anh nhớ rõ mặt cô ta không?
-Tôi nghĩ là có.
-Được, vậy tôi nhất định phải gặp anh để phác họa lại gương mặt cô ta.- Mars kiên quyết.
-Lúc đó ở đó có rất nhiều bệnh nhân, anh có thể hỏi họ.
-Nhưng anh là người nhìn kĩ cô ta nhất. Hai giờ nữa, chúng tôi sẽ đến nhà anh, được chứ?
Giọng đe dọa của Mars lập tức khiến anh ta sợ hãi, anh nghe anh ta vội đáp:
-Vâng, vâng… Chúng ta sẽ gặp nhau ở ngoài cũng được, tôi không muốn kinh động đến vợ tôi và bọn trẻ.
-Được. Vậy anh đến bệnh viện đi. Chúng tôi sẽ gặp anh trong quán café Rhythm.- Mars nói và chào anh ta.
Vừa lúc đó Rose trở lại, trên tay là một tờ giấy, cô hồ hởi nói:
-Đã có số điện thoại và địa chỉ của anh ta rồi. Còn anh?
-Tôi cũng lấy được hồ sơ của Dorrin, và vừa rồi tôi còn gọi cho Grant…
-Anh có số của anh ta sao?- Rose ngẩn ra hỏi lại.
-Trong hồ sơ của Dorrin có.
-Hóa ra vừa nãy anh gọi, thảo nào tôi gọi mà máy toàn báo bận.- Rose nghĩ ra bèn phá lên cười.
-Anh ta nói anh ta có nhìn thấy mặt cô gái đó, kẻ mà cô nghĩ đã ám sát cô ấy.
-Thật chứ?- Rose nghi hoặc hỏi.
-Ừm… hai giờ nữa anh ta sẽ đến đây gặp chúng ta. Tranh thủ tôi và cô cùng nghiên cứu hồ sơ của Dorrin.
-Vừa đi đến đây tôi vừa xem qua, không có ai tên McHaw liên quan đến cô ta cả. Dorrin còn độc thân, hiện đang hẹn hò cùng một kĩ sư máy tính.
-Còn theo như lời Grant kể qua điện thoại thì kẻ giả danh tôi đã bắn bác sĩ Dorrin, còn hắn thì bị cô gái kia giết. Hai gã bám theo tôi và bị cô gái hạ có lẽ cũng là đồng đảng của hắn ta. Như vậy có thể nói chúng ta đang đối đầu với hai thế lực khác nhau, và hai thế lực đó hoàn toàn đối nghịch nhau.
-Có lẽ vậy.- Rose gật gù, tay vẫn lật giở hồ sơ xem lại một lượt nữa.- Còn McHaw nữa, cô gái đó là ai? Có liên quan gì với cha tôi? Và cô ta liên quan gì trong vụ này mà hai phe phải bắt bằng được cô ta? Thật là càng ngày càng rắc rối. Còn nữa, thế lực của những kẻ định giả danh anh tấn công McHaw có lẽ đã có chuẩn bị sẵn nên chúng mới dọn dẹp cái xác nhanh đến như vậy. Có kẻ còn cố tình đánh cắp hồ sơ bệnh án -Vậy theo cô cả hai phe đó phe nào liên quan đến giáo phái Thiên Hà?- Mars băn khoăn nhìn cô.
-Tôi nghĩ là phe của ả đã ám sát tôi và bắt mất McHaw. Cũng có thể chính McHaw là đồng bọn của chúng. Dorrin có thể đã phát hiện ra và đến báo cho cha tôi. Nhưng tại sao lại là báo cho cha tôi nhỉ? Ở thị trấn Backfield thậm chí còn không có ai biết cha tôi làm gì cơ mà… Cái cách ả đưa McHaw đi chứng tỏ ả chỉ muốn bảo vệ cô ta chứ không phải muốn giết cô ta.
-Càng đi sâu càng rắc rối.- Mars ngả lưng ra ghế đầy căng thẳng.
Rose thì không nói mà trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.