Bạn đang đọc Interpol Phần 3- Đế Chế Bất Diệt: Chương 1
Nhà tù Capside- nỗi kinh hoàng của những tên tội phạm nguy hiểm nhất thế giới, nơi mà người bị đẩy vào không bao giờ mơ đến cơ hội thoát ra ngoài. Nơi đây giam giữ những kẻ đặc biệt nguy hiểm, và đa số trong chúng bị bắt bởi chính tay những nhân viên của G6.
Nhà tù Capside nằm trên một hòn đảo biệt lập ở giữa Thái Bình Dương, với những phòng giam bằng sắt trộn bê tông cứng. Bao quanh nhà giam này có đến ba vòng. Hai vòng ngoài cùng là một hệ thống báo động hiện đại, mạng lưới quét tia hồng ngoại hoạt động không ngừng nghỉ.Có đến hơn 100 nhân viên Interpol làm việc ở hai vòng ngoài này. Vòng trong cùng có đến hơn 100 nhân viên nữa, cùng 30 con chó săn lông cứng dữ tợn.
Điều đặc biệt nhất là không một ai được biết tên tuổi chính xác những kẻ tội phạm được giam ở đây, trừ Tổng tư lệnh Interpol và một vài quan chức cấp cao khác.
Nhập nhoạng tối một ngày giữa tháng 7, thời điểm giao ca của các nhân viên làm nhiệm vụ tại đây, thiếu úy Bob Henry mỉm cười chào người đồng đội của mình. Trông anh ta có vẻ mệt mỏi lắm. Henry xoa đầu ba con chó săn hung dữ- những con vật mà không ai có thể động vào ngoài người cho chúng ăn. Chúng ngoạm ngay lấy miếng thịt sống anh vừa vứt ra và bắt đầu gầm ghè giằng xé. Những con thú này vẫn còn tính dã thú của tổ tiên chúng- loài chó sói núi lớn nhất và khôn ngoan nhất thế giới.
Một trong những hậu duệ nổi tiếng nhất của loài sói quý hiếm này chính là Alex- chú chó được ưu ái nhất Interpol. N.R đã thuần dưỡng nó từ khi nó còn là một con sói con bị kẹt lại trong một khe đá nhỏ ngoài bìa rừng trong lúc trời mưa. Cô đã đưa nó về nuôi ở trại tập huấn Asel và huấn luyện nó như ngày nay. Alex được coi là chú chó thông minh nhất trên thế giới. Việc huấn luyện thành công Alex và Arrow- con chim đại bàng lông trắng cực kì quý hiếm đã làm cho N.R càng trở nên thành một nhân vật đầy khó hiểu trong mắt người khác.
Henry nhìn ba con chó tranh nhau ăn, vừa gầm ghè và lại ngẩng đầu nhìn ra phía biển. Phía xa chân trời, ráng chiều đỏ rực như máu khiến anh ghê ghê trong người. Chưa khi nào trông bầu trời lại dữ tợn đến thế. Có lẽ sắp có một cơn bão ngoài khơi xa nên thời tiết mới khó chịu thế này. Đêm nay anh trực ở vòng ngoài cùng phía bắc bờ biển có một mình vì người bạn cùng trực với anh lên tàu vào đất liền vận chuyển lương thực ra theo lệnh của cấp trên. Dạo này ở tổng hành dinh có gì đó bận rộn trầm trọng nên mới không có nhân viên đưa lương thực ra đảo như mọi khi nữa.
Bob Henry đã làm tại hòn đảo này được 2 năm. Chỉ còn một năm nữa là anh được về đất liền làm việc ở đó rồi. Cứ ba năm một lần người ta lại đổi nhân viên ra đảo, trừ phi có người tự nguyện ở lại đây thêm một chu kì nữa. Không đàn bà, không rượu bia, không quán bar, nhà hàng, mọi thứ thật nghiêm ngặt và làm người ta có cảm giác như đang ở những năm thế chiến thứ hai vậy. Hơn nữa, những kẻ mà anh đang phải canh giữ ở đây đều thực sự là những con quái vật. Nếu có một ngày tất cả chúng cùng bắt tay nhau thì thế giới này sẽ bát nháo vì chúng mất.
12h giờ đêm, mọi thứ vẫn bình thường, nhưng bầu trời không hề có một ánh sao nào, đen kịt như một lỗ đen khổng lồ vậy. Chú chim nhỏ trong lồng bay loạn xạ lên với một vẻ sợ hãi. Những con chó run rẩy nép mình chặt vào chân Henry, vẻ hung dữ điên cuồng của chúng chẳng còn nữa. Mọi thứ đều đang hoảng loạn một cách khó hiểu khiến Bob cũng phải căng mắt nhìn ra phía biển. Gió vẫn nhè nhẹ như mọi ngày, như thế nếu có bão thì cũng chắc còn xa lắm. Nhưng cái vẻ sợ hãi của những con vật này thì có vẻ như điều làm chúng sợ hãi đang ở gần đây lắm rồi.
5h sáng, tiếng ba con chó sủa điên cuồng làm Bob không sao ngủ được tiếp trong khi anh vừa mới chợp mắt không lâu. Điên tiết, anh lấy chân đá chúng một cái và đứng dậy, cầm lấy đèn pin, mở cửa bước ra khỏi phòng trực và khép cửa lại. Dù sao thì cũng nên đi tuần một vòng cho yên tâm.
Vừa mở cửa ra, một luồng không khí lạnh toát xộc đến, và sương mù trắng toát giăng dày đặc trước mắt anh. Sương mù vào mùa này ư, một điều vô cùng kì cục khiến anh chùn bước chân lại. Có cái gì đó thực sự không bình thường đang diễn ra quanh đây mà anh không nhận ra. Bật đèn pin lên, Henry bước vào màn sương mà anh linh cảm là chứa đầy sự nguy hiểm nào đó anh không thể diễn tả thành lời. Anh đi ra phía bãi biển, toàn mặt biển trắng một màu do sương mù gây nên. Thế này thì thật khó mà phát hiện ra phía trước có gì. Trong bán kính 2m là anh không thể nhận ra cái gì rồi.
Định quay lại phòng trực thì Henry chợt thấy trong màn sương mù dày đặc, ra xa một chút ngoài khơi, hình như có cái gì đó rất lớn đang dập dềnh trên sóng. Mất hai giây để anh nhận ra đó chính là một cái cột buồm. Với độ cao như thế thì con tàu đó phải rất lớn. Không phải tàu chở lương thực vì tàu chở lương thực là tàu ngầm. Tại sao có con tàu lạ neo đậu ở đây. Nếu có người lạ lên đảo, hệ thống báo động sẽ tự báo, nhưng anh có nghe thấy tín hiệu gì từ hệ thống đâu.
Chột dạ, Henry chạy về phía hệ thống báo động đặt gần chỗ anh đang đứng nhất. Anh giật mình nhận ra nó đã bị vô hiệu hóa bằng những thao tác thành thạo. Phải là người hiểu rõ về nó thì mới có thể vô hiệu hóa được nó nhanh và đơn giản như thế. Đây là hệ thống báo động liên kết, nếu như một cái bị vô hiệu hóa thì những cái khác sẽ lập tức bị vô hiệu hóa theo.
Toát mồ hôi hột giữa bầu không khí lạnh lẽo đến khác thường, Bob Henry sờ tay vào túi quần. Anh không mang theo súng cũng như bộ đàm, chết tiệt thật. Anh vội quáng quàng trở lại phòng gác của mình. Vừa mở cửa bước vào, anh chết sững ngay bậc thềm. Mọi thứ ở phía trước anh thật kinh khủng. Những con chó lúc anh đi còn tru lên đầy sợ hãi, thế mà bây giờ chúng đã nằm chết ngay trước mắt anh. Tất cả đều bị xé xác.
Có cái gì đó đang diễn ra quanh anh, nhanh và bí ẩn đến không thể giải thích được. Vội vàng lục lấy khẩu súng trong ngăn tủ, anh chạy như điên về phía nhà tù trung tâm, mà đáng lẽ việc anh cần làm nhất lúc ấy là báo động về trung tâm ở đất liền.
Qua khu gác thứ hai, cảnh tượng máu me cũng kinh hoàng y như thế. Hai đồng đội của anh nằm gục bên cạnh nhau, tay vẫn còn cầm nguyên trên báng súng, và họ thậm chí còn không có cơ hội rút súng ra khỏi bao. Trên ngực họ có những phi tiêu nhỏ, cắm lún đến tận chuôi. Đó đều là những nhát dao chí mạng. Còn bầy chó thì không thấy đâu.
Chạy thẳng về phía trung tâm, Bob đạp lên cái gì đó mềm mềm. Anh dừng lại, soi đèn nhìn cho kĩ, thì ra là xác một con chó nữa. Anh suýt nôn ọe vì nhìn thấy cái cách nó bị giết. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Bob kinh hoảng đến tột độ, chân anh dính chặt tại chỗ khi ngay từ phía cổng vào, anh thấy xác chết nằm la liệt. Toàn là đồng đội của anh ở đây, không có một dấu hiệu nào từ kẻ thù của mình. Những người này có vẻ như cũng không hiểu tại sao mình chết nữa. Ở đây sương mù có loãng hơn phía ngoài, nhưng Henry vẫn thận trọng bước vào bên trong nhà tù.
Một bóng đen xuất hiện trước mặt anh, Bob ngửi thấy một mùi hôi thối đến lợm giọng. Anh rút súng ra bắn liên hồi về phía cái dáng khổng lồ đó. Thân hình đó vẫn đứng nguyên, không hề hấn gì. Và khi nó hiện ra lù lù trước mắt anh, thì hai tay của nó đã túm chặt lấy anh. Hai đồng tử của Henry lồi ra đầy kinh hoàng khi nhận ra đích thị cái bóng đen đó. Nhưng anh cũng chẳng phải sống trong nỗi kinh hãi đó lâu, vì anh đã chết rồi, vì một cú xé rách lồng ngực từ đối phương.
Cái bóng khổng lồ đó vứt xác của kẻ xấu số cuối cùng xuống, máu đen rỉ ra từ những vết thương trên người nó, nhưng những vết đạn đó chỉ như những vết cắn của loài côn trùng vô hại. Con quái vật tiến về phía màn sương mù dày đặc với một vẻ phục tùng.
Hai người bước ra. Một kẻ ăn mặc giống các thầy tu thời xưa, nhưng trông hắn có vẻ uy quyền. Kẻ thứ hai trên tay ôm một khẩu súng máy, quanh người giắt đầy những băng đạn và cả một túi phi tiêu nữa. Hắn còn trẻ, chừng 25, 26 tuổi là cùng, gương mặt lạnh lùng và đầy tàn nhẫn.
– Bọn này yếu xì. Có vẻ như cái mục tiêu dẹp chúng đi cũng không khó khăn lắm nhỉ?- Gã thầy tu cười nhạt.
– Ngài đừng mừng vội. Nếu không có trợ thủ thì ngài chẳng làm gì nổi đâu.
– Thì chẳng phải chúng ta đang đi chiêu mộ đây sao? Mà sao anh cứ khăng khăng cho rằng chỉ có những kẻ này mới giúp được cho ta nhỉ?
– Vì họ là người hiểu rõ nhất kẻ thù của mình. Tin tôi đi, ngoài 6 kẻ này ra, không ai có thể giúp cho ngài tiêu diệt được chúng đâu.
– Anh đánh giá kẻ thù cao quá đấy.
– Nếu ông muốn thắng thì cứ nghe theo tôi. Không ai hiểu bọn đặc vụ G6 đó rõ hơn tôi đâu.
– Ừ, ta tin anh. Giờ đi chiêu mộ nhân tài nào…- Gã thầy tu nhếch mép cười và bước vào phía trong nhà tù