Bạn đang đọc Interpol Phần 1 – Biệt Thự Đen: Chương 32
Núi non ở đây hiểm trở quá! Toàn là núi đá.- Hiếu nhăn mặt nhìn xung quanh.
– Không có sóng điện thoại.- Trọng cáu kỉnh nhét lại cái điện thoại vào túi quần.
– Có phải anh đang hối hận dần với quyết định đi cùng tôi hôm nay không thế?- Quân Anh châm chọc.
– Còn lâu…- Trọng nói nhanh và lại rảo bước vượt qua cô.
Trong khi bốn người mải mê nói chuyện và tiến về phía trước thì Alex vẫn bám sát Quân Anh, nhưng nó không ngừng ngoái lại đằng sau. Arrow cũng liên tục đưa tín hiệu cho Quân Anh, nhưng cô chỉ mỉm cười không phản ứng lại với những gì cô nghe được từ hai trợ lý đặc biệt đó.
10h trưa cả đoàn mới đến được ngôi làng dưới chân núi. Quân Anh nhìn vẻ tiêu điều, đỏ nát của nó mà có phần hơi đau lòng. Đây là nơi sinh ra và lớn lên của cha cô sao? Đây là một phần gốc gác của cô ư? Những ngôi nhà xây cất tạm bợ, những người dân da đen sạm, nứt nẻ chân chim, những đứa trẻ nhem nhuốc, đầu tóc bù xù chơi lê la trên nền đất bẩn. Cả làng được khoảng ba chục nóc nhà. Có những chỗ ở không thể gọi là nhà nữa, mà giống như một cái lán được cất lên tạm bợ vậy.
– Làng em đây hả người đẹp?- Hiếu có vẻ không tin nổi cái cuộc sống mà cậu chưa hề trông thấy này.
– Đúng vậy. Nhưng có lẽ bây giờ những người sống ở đây là những người mới, đến để đào vàng. Ngay đằng sau ngọn núi này là một bãi khai thác vàng.- Quân Anh chỉ ngọn núi cao sau làng.
– Vậy em ở đây để làm gì?
– Cái này gọi là về nguồn mà.- Cô nháy mắt rồi rảo bước đi vào sâu trong làng.
Thấy bốn cô cậu học sinh ăn mặc sáng sủa đi vào làng nên người ta chỉ trỏ nhau, chả mấy chốc mà cả làng đã biết đến sự có mặt của cả bọn. Dừng chân bên một quán nước trông có vẻ nghèo nàn và xác xơ, Hiếu gọi:
– Chị ơi bật dùm em cái quạt cái. Cho em mấy chai Samurai lạnh nữa nhé!
Người bán hàng trố mắt nhìn cả bọn. Quân Anh mỉm cười:
– Anh nghĩ là ở đây có điện à?
– Hả?- Hiếu suýt ngã ngửa về đằng sau vì cái tin động trời ấy.
– Mày lại cái thói công tử bột rồi.- Trọng lườm đầy vẻ khinh bạc.- Ai bắt mày chết dí ở đây cả đời đâu mà lo.
– Vậy đêm nay chúng ta ngủ ở đâu, Quân Anh?- Hải lo lắng hỏi.- Những người sống ở đây đều là dân tứ xứ, không biết họ thế nào? Cẩn thận vẫn hơn.
– Nếu hên thì chúng ta sẽ rời khỏi đây trước khi trời tối. Còn không cũng sẽ có chỗ ngủ mà.
Cả bốn đang nói chuyện thì chị bán quán vẫn nhìn cả bọn đầy nghi ngờ.
– Mấy em là ai, đến đây làm gì? Ở đây đâu phải khu du lịch hay nơi các đoàn tình nguyện thường đến đâu?
– À không chị ơi. Bố em được sinh ra ở đây, nên nó là quê nội em mà.- Quân Anh giải thích.