Bạn đang đọc Interpol Phần 1 – Biệt Thự Đen: Chương 23
Ông ấy theo em cả chục năm nay rồi còn gì. Anh nghĩ ông ấy còn giỏi hơn cả trợ lý Magarret của em đấy.
Có tiếng thông báo từ sân bay. Quân Anh nhìn đồng hồ rồi giục :
– Thôi anh lên máy bay đi. Qua Thượng Hải rồi nhớ gọi điện cho em nhé!
– Ừ…- KyO đứng dậy, tay xách duy nhất một chiếc laptop, đồ đạc của anh đã được gửi đi từ trước.
Hôn nhẹ lên má Quân Anh rồi KyO xách đồ đi thẳng ra cửa kiểm tra. Đợi anh đi khuất, Quân Anh mới trở về.
***
16h. Cafe sách.
– Ủa, Quân Anh, em cũng đến đây à?- Mạnh Hải ngẩng đầu nhìn người đối diện vừa ngồi xuống và ngạc nhiên hỏi.
– Vâng…- Quân Anh mỉm cười, nhưng cô không ngạc nhiên. Cô biết thói quen của Hải mỗi chiều chủ nhật là đến cafe sách này.- Em đang tìm đọc mấy thứ nên rẽ vào đây.
– Gì thế?- Hải tò mò.
– Nghệ thuật xăm mình ạ.- Cô cười thật tươi, bắt đầu hướng Hải vào chủ đề đã được chuẩn bị.
– Thú vị nhỉ?- Hải cũng có vẻ hơi sửng sốt trước câu trả lời đó- Em định khắc cái gì lên người à?
– Ừm… Em thấy nhiều người xăm mình trông rất đẹp mà.
– Anh thấy da em rất đẹp, không nên làm nó bị tổn thương.
– Thế ạ?- Quân Anh cười trừ- Nhưng em thấy nó hay hay nên muốn thử.
– Nó không đẹp như em nghĩ đâu.
– Sao ạ?
Hơi lưỡng lự một chút rồi Hải vén tay áo lên, ở phần cánh tay sát vai anh có một hình xăm. Hải nhăn nhó:
– Em nhìn đi, nó đâu có đẹp đúng không?
– Ơ…- Quân Anh nhổm dậy để nhìn cho rõ, hình xăm một con rồng.- Anh cũng có này. Xăm nó có đau không anh? Mà sao anh lại xăm một con rồng?
– Anh không biết- Hải nhún vai.- Nó có trên vai anh từ lúc anh chưa biết gì.
– Thế ai xăm nó lên người anh.. .- Cô trố mắt làm ra vẻ ngây ngô nhất.
– Một người đàn ông đưa anh đến trại trẻ mồ côi. Nhưng sau đó ông ấy không bao giờ trở lại nữa.
– Hay nhỉ? Thế ra anh lớn lên ở trại trẻ mồ côi à?
– Ừm…
Câu chuyện sau đó được Quân Anh lái đi hướng khác và sau cùng, cô chào anh ra về bằng cái kết luận là sẽ không xăm mình nữa.
***
17h30. Võ quán Lâm Phong.
– Này, sao cô ở đây ?- Thiên Trọng hất hàm hỏi sau khi thấy Quân Anh mặc võ phục của Kate nhưng lại đi một bài quyền của Wushu làm nhiều võ sinh ở đó trố mắt thán phục.
– Thế sao anh ở đây?- Cô hỏi lại khi cả hai ngồi nghỉ ở một góc.
– Chả việc gì phải trả lời cô cả.- Thiên Trọng cười nhạt.
– Vậy thì anh đã hỏi vô ích rồi.- Quân Anh cười vang.
– Cô mặc võ phục của Kate, nhưng lại đi quyền của Wushu. Thế thực ra cô chơi món gì?
– Mỗi thứ một chút. Chẳng lẽ mỗi lần đổi qua bài võ của phái khác thì tôi phải thay võ phục à? Phiền phức.
Đuối lý, Thiên Trọng chuyển qua chủ đề khác.
– Cô cứ để bị bắt nạt như thế à? Sao không dạy cho chúng bài học. Mấy con bé đó mà biết cô cao thủ thế thì một sợi tóc của cô chúng cũng chả dám động vào.
– Cứ để vậy cho họ vui. Khi con người không được thỏa mãn thì họ dễ sinh nhiều chuyện lắm.
– Cô lạ nhỉ?
Im lặng một lúc để nhìn hai đồng môn khác thi đấu đối kháng, Trọng quay sang đề nghị:
– Tối nay đi đua xe với tôi không? Thích lắm. Tôi là người cầm cờ mà.
– Tôi thích công bằng. Nếu tôi đồng ý với anh chuyện gì đó thì anh cũng phải đồng ý với tôi chuyện gì đó chứ.
– Đồng ý chuyện gì?
– Chỉ cần trả lời tôi một câu hỏi, tôi sẽ nhận lời anh một việc.
– Một câu hỏi?- Trọng nhìn cô nghi ngờ.
– Ừ, nó không khó đâu.
– Tại sao tôi phải làm thế? Cô không đi thì vẫn có hàng trăm con nhỏ khác tình nguyện ngồi sau xe tôi cơ mà.- Trọng cười khinh khỉnh.
– Nhưng trong hàng trăm đó không có ai được anh đề nghị đi đua cùng đúng không? Anh biết là tôi khác họ.
– Cô tự tin vậy.