Bạn đang đọc Interpol Phần 1 – Biệt Thự Đen: Chương 15
Tiếng cười khanh khách của đứa trẻ làm người đàn ông ngoại quốc phải chăm chú nhìn mà quên cả đáp lại người bán hàng.
– Con gái anh xinh quá!- Ông khẽ cười.- Nhìn nó tôi lại nhớ đến con gái tôi.
Đôi mắt người đàn ông ngoại quốc hơi vẽ một ánh nhìn xa xăm.
– Nó không phải con gái tôi.- Lý Lâm lắc đầu- Nhưng nó còn quý hơn cả mạng sống của tôi nữa.
– Tôi tưởng nó là con gái anh chứ?- Người phụ nữ chen ngang- Tôi thấy anh quan tâm tới nó lắm mà. Thế ba mẹ nó đâu.
– Họ mất cả rồi. Họ nhờ tôi nuôi nấng nó.
– Sao anh không đưa nó vào trại trẻ mồ côi? Như thế có phải cả hai đều đỡ khổ không?- Chị ta chép miệng lắc đầu.
– Tôi ở đâu thì nó sẽ ở đó.- Lý Lâm nói rồi đứng phắt dậy.- Cảm ơn chị đã cho nó sữa và cho tôi ăn. Đây có lẽ là tô hủ tiếu đáng nhớ nhất cuộc đời tôi. Chúng tôi đi đây.
– Này anh…- Chị ta gọi giật lại- Tối mai giờ này cứ đưa con bé đến đây nhé!
Nhìn người phụ nữ nhân hậu bằng ánh mắt đầy biết ơn, Lý Lâm bế Quân Anh đi về phía cuối đường.
Hôm sau, anh mang Quân Anh đến chỗ người phụ nữ bán hủ tiếu. Trong khi cho Quân Anh bú, chị ta cũng làm cho anh một tô hủ tiếu và giục anh ăn. Vừa nhìn con bé, chị ta vừa lắc đầu thở dài:
– Tội nghiệp con bé.
Lý Lâm nghe tiếng thở dài xót lòng của chị ta mà thấy nghẹn đắng cổ. Anh lại nhớ đến hai vị ân nhân quá cố của mình.
– Ông Fenton giờ này còn chưa thấy ra nhỉ?- Chị ta lại chép miệng nói sang một câu chuyện khác.
– Cái ông khách Tây hôm qua đó à?
– Phải. Ông ta cũng đáng thương lắm. Vợ và con gái chết trong một vụ tai nạn máy bay, ông ta đâm chán đời bỏ đi du lịch nay đây mai đó. Ông ta ở khách sạn cuối phố kia nhưng hôm nào cũng ra đây ăn hủ tiếu. Ông ta ở đây cũng dễ chừng nửa năm rồi nên nói tiếng Việt cũng khá… A, vừa nhắc xong, ông ta kia rồi.
Bóng người khách Tây càng ngày càng rõ dưới ánh đèn đường. Lý Lâm đón Quân Anh cho người phụ nữ rảnh tay làm việc. Lại như hôm qua, ông ta ngồi kế anh và lại nhìn đứa bé đầy thích thú. Nhưng rồi ông ta đột ngột nói:
– Tôi muốn nhận đứa bé này làm con nuôi, anh đồng ý nhé!
Cái đề nghị đó làm cả người phụ nữ và Lý Lâm đều ngạc nhiên.
– Xin lỗi, tôi không nghĩ là tôi sẽ đem nó cho ai cả.- Lý Lâm trả lời đầy dứt khoát.