Interpol Phần 1 – Biệt Thự Đen

Chương 12


Bạn đang đọc Interpol Phần 1 – Biệt Thự Đen: Chương 12


Đáng lẽ chuyện đó tiểu thư cứ để tôi. Cô mới về đây làm sao biết đường đi lối lại.
– Bác cũng đâu có ở đây 15 năm nay đâu- Quân Anh cười.- Bác còn lo cho cháu thế à? Bác quên bấy lâu nay cháu sống thế nào và làm những gì sao?
– Có mấy câu tôi muốn hỏi tiểu thư.- Người quản gia ngập ngừng.
– Bác cứ nói đi.
– Cô sẽ làm gì nếu tìm ra được cả ba người họ? Cô có cho họ biết sự thật không?

– Cháu nghĩ là có chứ ạ.- Quân Anh nhún vai.- Một người là anh trai cháu, một người là vị hôn phu của cháu, mặc dù cái này là do bố cháu quyết định, và một người là con trai của kẻ thù đã hại gia đình cháu. Cháu nghĩ tất cả mọi chuyện nên nói ra.
– Liệu sự thật có làm ba người họ trở thành kẻ thù của nhau?
– Bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Em trai bác làm vậy là để họ lớn lên không vì thù hận mà làm hại lẫn nhau. Trong thâm tâm họ coi nhau như tình thân ruột thịt. Chúng cháu được sinh ra không phải là để tiếp diễn quá khứ, mà là để kết thúc mối ân oán tình thù ấy.
– Vậy mối lương duyên mà ông chủ quá cố đã định cho cô thì sao?- Quản gia Lý vẫn đặt những nghi vẫn đầy băn khoăn.
– Cái này cháu nghĩ là cháu không nghe theo lời bố cháu được. Bác biết đấy…- Quân Anh nhún vai.
– Tôi biết…- Người quản gia tủm tỉm cười- Chỉ có cái chết mới chia lìa được cô và thiếu gia KyO.

– Vẫn là quản gia Lý hiểu cháu nhất.- Quân Anh cười và nhổm dậy hôn nhẹ lên má ông đầy cảm kích.
Cái ngày mà Quân Anh lần đầu tiên gặp KyO ở học viện quân sự Washington, cô biết cuộc đời cô sẽ gắn chặt với anh. Và bên cạnh những câu chuyện ly kì xung quanh phong cách làm việc của Hoa Hồng Phương Bắc, người ta cũng không quên nhắc đến người luôn bên cạnh cô, chính là người đồng nghiệp, đồng thời là đại thiếu gia của tập đoàn xuyên quốc gia Uy Vũ. Hai người được coi là căp tiên đồng ngọc nữ của cơ quan chống tội phạm xuyên quốc gia Interpol.
6. Câu chuyện của Bella.
15 năm trước.
Tiếng hò hét đuổi nhau chém giết làm đứa nhỏ đang ngủ khóc thét lên. Người mẹ vội dỗ dành cho nó ngủ yên. Nhìn đứa con thơ lần cuối, bà đưa nó cho người quản gia trung thành, khóc ròng:
– Anh Lý… Vợ chồng em nhờ anh chăm sóc Quân Bảo và Quân Anh. Chúng nó không có tội gì cả. Anh hãy mang hai cháu rời khỏi đây trước khi chúng tìm ra chỗ này.
– Bà chủ. Bà hãy đi theo tôi. Tôi có thể đưa ba người rời khỏi đây an toàn mà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.