Im Miệng Và Hãy Hôn Em Đi!

Chương 11


Đọc truyện Im Miệng Và Hãy Hôn Em Đi! – Chương 11

Jose Darkwater chớp mắt, ép mắt mình mở to, và ước gì anh đã lấR thêm một cốc cà phê ở cửa hàng tiện lợi vài dặm trước.

Sau khi anh nói chuyện điện thoại với Sky, anh đã gọi lại cho công ty hàng không và biết được rằng họ có một chuyến bay muộn tới Houston. Anh có thể bay tới đó, thuê một chiếc xe, rồi lái tới Precious. Nhưng Jose quên mất một điều rằng cả tuần vừa rồi anh đã làm việc muộn ở văn phòng, và lái xe khi mệt lử không tốt cho sức khỏe. Khi anh thấy tấm biển báo số dân Precious là tám trăm chín mươi ba người, suýt nữa anh đã rẽ vào để chợp mắt.

Tám trăm chín mươi ba? Anh cá là ít hơn. Họ chắc không tính cái chết của vài ba bô lão mà anh được cha anh cho biết. Jose chỉ hy vọng là con số ấy không giảm xuống nữa. Cách sống và niềm tin cổ hủ của ông Redfoot khiến Jose phát điên, nhưng ngoài khuyết điểm đó ra, Jose không thể có một người cha tuyệt vời hơn. Vấn đề là, anh không chắc ông Redfoot cũng tự hào như thế về anh.

Không nghi ngờ gì, anh đã làm cha anh thất vọng. Để khắc phục điều ấy, anh sẽ phải thay đổi mọi thứ anh muốn trong đời và trở thành một bản sao của Sky. Và dù anh rất tôn trọng em nuôi của mình, anh cũng biết mình không bao giờ có thể trở thành nó. Thực ra thì, anh hết sức bực bội aới nó – bực bội với mối quan hệ mà Sky có được với cha anh. Cùng lúc ấy, anh mừng vì ông Redfoot có người ở bên. Nếu không phải nhờ Sky và Maria, anh không bao giờ có thể rời đi. Bị mắc kẹt ở Precious cũng dễ chịu như bước chân vào một chiếc giường kiến lửa vậy.

Jose nhìn đồng hồ tốc độ. Bảy mươi. Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ. Anh về nhanh. Nhưng gần một giờ sáng rồi, anh tự hỏi mình nên đến thẳng bệnh viện hay tới nhà cha anh để ngủ một tí. Anh đã gọi đến bệnh viện sau khi hạ cánh, và một y tá đã bảo rằng cha anh khá ổn. Có lẽ chợp mắt và đi tắm là lựa chọn hay hơn.

Ý nghĩ của anh chuyển sang Maria. Cô đã tránh mặt anh suốt những chuyến về thăm trước đó, nên anh đã không gặp cô trong hai năm rồi. Điều ấy thật đau đớn, nhưng anh cũng thấy nhẹ nhõm. Tâm trí Jose lướt nhanh qua ký ức về Maria. Như mọi khi, nghĩ đến cô luôn mang lại những cảm xúc pha trộn giữa dục vọng, tình yêu, và một thứ khá giống sự xấu hổ. Chúa biết rằng cô không có quan hệ ruột thịt với anh, nên thấy cô hấp dẫn cũng không phải trọng tội, nhưng mẹ anh thì không thấy thế. Và cuộc nói chuyện cuối cùng mà anh nói cùng bà là aề Maria.

Không nghi ngờ là mẹ anh đã chú ý đến cách anh và Maria nhìn nhau. Con trai à, con bé là người trong gia đình. Và con lớn tuổi hơn nó. Hãy hứa với mẹ rằng con sẽ không làm gì lộn xộn.

Jose đã hứa, không hề nhận ra rằng đó sẽ là lời hứa cuối cùng anh đưa ra với bà. Và anh đã giữ lời hứa với mẹ mình cho tới hai năm trước, khi mà, bằng cách nào đó, anh thuyết phục bản thân rằng giờ họ đã lớn và mọi lời trước đó không còn ý nghĩa nữa. Nhưng họ vẫn chưa đủ lớn. Và chắc chắn là việc đó đã làm xáo trộn mọi chuyện.

Anh nhận được cuộc gọi mời làm việc ở New York chỉ một tháng sau khi aứt bỏ mọi cẩn trọng với Maria, và cái ngày cô thấy anh gói ghém đồ đạc và kể cho cô về việc ấy đã làm rõ hai điều. Đầu tiên là anh yêu Maria, yêu mọi thứ ở cô: nụ cười, cách nhìn lạc quan, bản tính ngọt ngào của cô – và chắc chắn là anh cũng rất yêu cơ thể bé nhỏ nóng bỏng của cô. Nhưng yêu Maria giống như bước chân vào bê tông, trói buộc anh với Precious cả cuộc đời còn lại. Với Maria, thị trấn nàR là nhà.

Anh ngờ ngợ rằng cô sẽ tới New York nếu anh bảo cô làm vậy, nhưng cô sẽ ghét bỏ nó vì chính những lý do anh yêu nó. Nên Jose đã làm điều đúng đắn. Chà, nó mang lại cảm giác là đúng đắn. Sau hai năm so sánh mọi phụ nữ anh hẹn hò với Maria và thấy tất cả bọn họ đều thiếu hụt đáng kể, thỉnh thoảng anh tự hỏi có phải mình đã sai lầm.

Một tiếng nổ lớn vang lên trong bóng đêm – chắc là lốp trước. Xe anh chệch hướng. Lê lên đường. Anh quay ngoắt bánh lái sang phải và nghĩ mình đã kiểm soát được tình hình, nhưng khi ngẩng lên, tất cả những gì anh thấy là một cái cây đang tiến thẳng về phía anh. Anh đạp mạnh phanh.

Quá muộn. Anh chuẩn bị tinh thần cho cú va chạm.

Shala, tim đập thình thịch, đi tới trước phòng cấp cứu.

Cửa sổ bằng kính mờ mở ra, “Tôi có thể giúp gì cô?” Một phụ nữ trung niên hỏi.

Shala mất một giây mới nói được. “Có tôi… tôi cần bác sĩ.”

Lông mày bà ta nhăn lại. “Cô bị thương à? Ốm?”

Shala không có vẻ đang gặp đau khổ, điều này có nghĩa là cô đã bỏ qua một cơ hội lớn trong đời: đáng lẽ cô phải làm diễn viên. Vì thật lòng mà nói, cô đang ở rất gần ranh giới khủng hoảng trầm trọng, loại đổ sụp xuống sàn, khóc đến khô cả mắt. Cô nhấc tay lên, kéo cái khăn đẫm máu, và giơ lòng bàn tay ra. Vài giọt máu rỉ xuống bệ cửa.


Người phụ nữ ngồi trên ghế bật ra sau như thể chưa từng thấy máu. “Ôi trời ơi! Cô đi vòng ra đằng sau đi rồi chúng ta sẽ xử lý nó.”

Shala cảm giác có người ở bên cạnh. Sky. Cô không nói gì, chỉ đi về hướng cửa.

Anh theo sát bước chân cô, nên cô quay lại. Trông anh rất nghiêm túc và hối tiếc. Một cục nghẹn cỡ con ếch nhỏ chiếm chỗ trong họng, nhưng cô vẫn cố nói, “Tôi có thể giải quyết được từ đây. Cảm ơn anh.”

“Nhưng tôi…”

“Tôi ổn.” Cô đẩy cửa ra để đi vào.

Nhân viên tiếp tân đứng ở cuối hành lang, đeo một đôi găng tay cao su như thể sợ sẽ bị dính máu chỉ với việc đưa bệnh nhân tới phòng khám. Shala đi về phía bà ta, nghe xem Sky có đi theo không. Anh không đi theo. Cảm giác nhẹ nhõm xôn xao khắp người cô. Cô không tức anh. Thật sự là không. Không may là, với một cơn bão cảm xúc chỉ chực chôn vùi sự sáng suốt của cô, cô cũng không có năng lực để đối phó với anh. Không phải khi cô còn phải đối phó với quá khứ.

Ôi, Chúa ơi, cái mùi này. Mùi thuốc khử trùng, có chút mùi Lysol – nó chỉ chực kéo cô về quá khứ. Cô hít vào một hơi thật sâu thứ không khí vừa bất chợt đặc quánh. Ép mình tiếp tục di chuRển, đưa một chân lên trước, cô vẫn dán mắt lên khuôn mặt người phụ nữ. Chỉ mặt bà ta thôi. Bởi vì nếu cô dám ngó nghiêng xung quanh, Shala biết cô sẽ tìm thấy gì. Mọi thứ vẫn như vậy. Căn phòng cấp cứu của thị trấn nhỏ này trông sẽ y hệt căn phòng mà cô ở năm tám tuổi.

“Đường này,” người tiếp tân nói.

Shala theo bà ta vào một không gian đầy màn che giống hệt chỗ cô đã ở năm đó, một mình. Nơi cha mẹ đang chết dần của cô nằm cách đó vài tấm màn.

“Tôi sẽ bảo nhân viên bảo hiểm của chúng tôi đến đây lấy thông tin của cô. Chúng tôi không muốn làm văn phòng cô ấy dính máu.”

Shala gật đầu.

Người phụ nữ ra dấu về chiếc giường. “Y tá và Kelly phòng bảo hiểm sẽ vào ngay.” Bà ta nhìn tay Shala. “Vết cắt đó ghê thật đấy. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Dao.”

“Nấu ăn à?”

“Gần như thế,” Shala trả lời, không muốn giải thích.

“Được rồi, cô gái. Chúng tôi sẽ chữa cho cô nhanh như chớp thôi.” Bà ta bước đi, tiếng bước chân gõ xuống sàn đá, và bỏ lại Shala một mình. Một mình. Cũng hệt như trước đây.

Shala nhìn chiếc giường và cố không nhìn các tấm màn. Cố không nhớ lại cảnh rời khỏi giường và đi xuống cách đó hai giường, kéo màn ra. Cố không nhớ cảnh nhìn cơ thể đẫm máu của cha mẹ cô bật khỏi bàn khi các bác sĩ áp điện cho họ. Tim Shala đập mạnh vào xương ức. Cảm thấy hốt hoảng kinh hãi, cô lại trò chuyện với Chúa theo kiểu hồi xưa người ta hay làm, kiểu mà bà cô rất giỏi khi chỉ trích người khác những lúc cần thiết. Chết tiệt, nhưng cô nhớ bà. Chớp chớp mắt, cô nuốt xuống cục nghẹn trong họng và tiếp tục dỗ mình dịu xuống.


Cô tự bảo mình rằng nó đã xảy ra lâu lắm rồi. Rằng bây giờ là lúc cô vượt qua mọi chuyện. Thoát khỏi nó đi! Phải rồi, cha mẹ cô đã mất, và phải, cô đã phải nhìm một cảnh mà một đứa trẻ tám tuổi không nên nhìn, nhưng cô đâu còn tám tuổi nữa. Hít vào bằng mũi và thở ra qua miệng, cô đi tới giường, ngồi xuống, và nhìn chằm chằm miếng vải đẫm máu quanh lòng bàn tay.

Tiếng bước chân vang lên. Chúng dừng lại ở chỗ cô. Ngước lên, cô nghĩ sẽ thấy y tá. Sky Gomez đứng đó, tay khoanh lại, điệu bộ nghiêm trang. Anh cứng rắn nhìn cô như thách cô đuổi anh đi.

Chiếc võng của bệnh viện thoải mái như ngủ trong lều cắm trại vậy. Maria ghét cắm trại.

Sau một tiếng đồng hồ trở mình, cô lơ ngơ ngủ. Tiếng cửa bệnh viện sột soạt mở ra khiến cô thức giấc. Các y tá đi vào đi ra, kiểm tra ông Redfoot, bước chân nhẹ nhàng và giọng nói êm ái. Cô không cần phải đi chào họ, cô tự bảo mình. Bóng tối ngọt ngào của giấc ngủ mời gọi cô trở lại. Nhưng khi cô quay người vào tường và gần như trôi vào giấc ngủ, có thứ gì đó đánh động nhận thức của cô.

Một bàn tay chạm nhẹ qua vai cô. Ấm áp dễ chịu. “Maria?” Một giọng nam tính thì thầm bên tai cô. “Anh quay lại rồi. Anh phải bảo đảm rằng em vẫn ổn.”

Anh đã quay lại sao? Hình ảnh Jose lấp đầy tâm trí ngái ngủ của cô. Anh đã bỏ rơi cô. Làm tổn thương cô. Cô đã mất con anh và có lẽ mất cả khả năng có con. Giờ anh muốn biết cô có ổn hay không ư? Không phải đã quá muộn cho điều áy rồi sao?”

“Em tỉnh rồi à?”

Cô nhận ra giọng nam trầm nhẹ nhàng và những động chạm an ủi ấy không thuộc về Jose. Xoay người lại, cô vòng tay quanh Matt.

Anh có hương thơm như anh vẫn thường có. Xà phòng của anh luôn để lại thoang thoảng mùi hoa hồng và hương cỏ tươi ngai ngái. Cô vùi mặt vào vai anh. Lần đầu tiên trong đêm đó, cô cảm thấy mọi thứ rồi sẽ ổn thỏa. Cảm giác thật tuyệt khi anh ôm cô. Như cảm giác của mái ấm sau khi bạn đã xa nhà quá lâu. Rồi cô nhớ lại việc mình nghĩ anh là Jose, và trong cô thoáng chút cảm giác tội lỗi.

Cô ngồi dậy. Matt ngồi xuống cạnh cô aà vòng tay quanh vai cô. “Em vẫn ổn,” anh thì thầm. “Tạ ơn Chúa, em vẫn ổn.”

Cô vuốt tóc khỏi mặt. “Em đã cố gọi cho anh.”

“Anh xin lỗi. Em đã làm anh sợ chết khiếp khi gác máy mà không giải thích xem chuyện gì đang xảy ra. Anh aào xe và lái đi ngay lập tức. Anh ra khỏi Dallas tầm một tiếng thì nhận ra đã bỏ quên điện thoại. Anh ghé qua điện thoại và cố gọi cho em, nhưng em không trả lời.”

“Em không biết đó là anh. Em không nhận điện thoại.”

Anh vuốt một tay qua má cô. “Anh đã rất lo. Tất cả những gì em bảo anh là đèn tắt. Và rồi ngay trước khi em gác máy, em la hét rằng có ai đó đột nhập. Anh không biết chuyện quái gì đang diễn ra nữa.”

“Em ổn. Có người đã đột nhập vào trụ sở. Cha Redfoot tóm được tên trộm lúc hắn đang hành động và bị thương. Ông về được đến nhà, nhưng ông ngã vào tường và đập vào công tắc đèn. Em đã rất kinh hãi. Em xin lỗi vì không giải thích rõ hơn…” Cô dựa vào anh và tận hưởng từng phút giây cho tới khi nhớ ra cuộc trò chuRện với ông Redfoot. Không phải cô đã cảnh cáo mình hãy ngừng cảm thụ quá nhiều mà bắt đầu suy nghĩ đi sao? Có lẽ hãy hỏi vài câu hỏi về những chuyến công tác tới Dallas của Matt nữa?

Nhưng anh ở đây. Anh đã lái xe cả quãng đường dài về nhà chỉ để bảo đảm cô ổn. Điều ấy cũng có ý nghĩa gì đó, không phải sao?


“Ông cụ thế nào?” Matt hỏi.

“Ông cụ ổn!” Ông Redfoot khàn giọng hét lên từ trên giường, và Maria phải che một tay lên miệng để khỏi cười khúc khích. “Đó là lý do con, Maria, nên về nhà, ngay lập tức.”

“Xin lỗi. Con đã đánh thức cha à?” Maria đi tới đứng cạnh giường.

“Thục ra thì, tiếng võng cọt kẹt khiến ta tĩnh. Ta biết con muốn ở lại trông ta, nhưng nếu con về nhà thì ta sẽ ngủ ngon hơn đấy.”

Maria cau mày, “Nhưng…”

“Đừng có ‘nhưng’ với ta! Về nhà đi.”

Mamria thở dài. “Để con hỏi lại các y tá đã, và nếu họ nghĩ cha ổn thì con sẽ xem xét việc về nhà.” Ngoái lại nhìn Matt, cô ra dấu cho anh theo cô ra ngoài.

“Không,” Ông Redfoot nói. “Cậu ta ở lại để ta nói vài lời với cậu ta.”

Mắt Matt mở to.

Maria lắc đầu. “BâR giờ không phải lúc, cha Redfoot.”

“Đối với ta thì có đấy.”

Matt đứng dậy và nháy mắt. “Ổn mà, Maria. Em đi nói chuyện với các y tá đi, và anh sẽ ra ngay thôi.”

Maria ngưỡng mộ sự dũng cảm của Matt. Ông Redfoot rất giỏi khơi gợi nỗi sợ hãi trong con người ta. Cô chỉ hy vọng Matt biết rằng bị ông gầm ghè còn tệ hơn bị ông cắn xé. Tất nhiên là, những người bị cắn xé chẳng bao giờ còn sống sót để mà so sánh.

Nhưng rồi, nếu cô và Matt thực sự tiến xa hơn, Matt sẽ phải học cách xoay xở với ông Redfoot. Dù ông vô cùng khó tính và cứng đầu, cha nuôi cô cũng là gia đình của cô. Và gia đình là bất khả xâm phạm.

Cục nghẹn trong họng Shala lại quay lại, nhưng cô sẽ không khóc.

“Tôi đã xin lỗi rồi,” anh nói, và bước vào phòng.

“Tôi biết.” Cảm giác nhoi nhói ở xoang mũi của cô tăng lên. Sau vài hơi thở sâu, cô thêm vào, “Tôi không giận đâu.”

“Tốt.” Anh bước vào phòng.

Vì vài lý do lẩn thẩn nào đó, cô có ấn tượng rằng anh không hay xin lỗi. Có lẽ anh cũng không phải xin lỗi. Cô nhớ ra sục sạo khắp nhà anh, đánh giá anh là hoàn hảo. Chà, gần hoàn hảo, trừ bỏ có đôi chân bị nấm. Mắt cô nhìn xuống chân anh, và đó là lúc cô nhớ ra một thứ nữa mà mình đã thấy – mẫu báo đó. Cô tiếp tục nhìn chằm chằm chân Sky trong khi một làn sóng thông cảm tràn qua người cô.


Cuối cùng cô cũng cảm thấy đủ dũng cảm để ngước lên, và những cảm xúc trong mắt anh có vẻ phản chiếu những cảm xúc của chính cô. Mắt cô nhìn ngực anh, nơi trông thật lý tưởng để dựa vào. Cô tưởng tượng anh quàng tay quanh người cô, mang đến sự an ủi trong khi cô cũng làm tương tự để đáp lại. Nhận thấy mình đang lờ người ra nhìn, cô lại vội quay mắt về chân anh.

“Giày tôi có gì không ổn à?” Anh hỏi.

“Không. Chỉ là nhìn nó thì an toàn hơn.” Ôi, khỉ gió. Cô vừa nói to điều ấy lên thật đấy à?

“An toàn hơn à?”

Di động của anh reo lên. Theo đoạn nói chuyện sau đó, cô cho rằng đó là người đàn ông mà Sky đã nhờ qua nhà anh và lấy khẩu súng. “Tuyệt,” anh nói vào điện thoại. “Đến sáng tôi sẽ qua lấy nó. Cảm ơn.”

Anh gác máy và nhìn Shala mà không nói gì. Sau một lát, sự im lặng mang lại cảm giác thật thân mật. May mắn thay, một phụ nữ đi vào để lấy thông tin bảo hiểm của cô.

Dù vậy thay vì nói chuyện với Shala, cô ta lại chú ý tới Sky. “Cha nuôi của anh thế nào?” Cha nuôi? Dù hơi lơ mơ, Shala vẫn có thể xử lý được thông tin đó.

Khi cô ta hỏi thẻ bảo hiểm của Shala, Sky chỉ vào bàn tay bị thương của cô rồi chỉ sang ví của cô, nhướng một hàng lông mày. Cô gật đầu. Khi cô trả lời các câu hỏi, cô thấy Sky lật ví cô ra, tìm thẻ bảo hiểm của cô, nhưng đặc biệt chú ý tới các bức ảnh. Thật kỳ cục, cô không thấy khó chịu, nhưng vẫn thấy kỳ cục khi anh nhòm ngó thế giới riêng tư của cô. Rồi, khi cô nhớ lại vụ lục lọi nhà anh tối nay của cô, đổi ngược lại kể ra cũng công bằng.

Người lấy thông tin bảo hiểm bỏ đi và bác sĩ đi vào. “Sky? Tôi đã nghĩ đó là cậu mà. Cậu thích loanh quanh ở đây lắm hả?”

Sky giới thiệu Shala với bác sĩ Henry Michaels. Tay bác sĩ mỉm cười với cô. “Tôi nghĩ ông Redfoot đã nhắc tới cô.”

“Thế sao?” Shala hỏi.

“Phải rồi.” Sky bắn cho bác sĩ một cái nhìn kỳ cục. “Ông ấy đã bị đập khá mạnh vào đầu. Đang nói ối chuyện vớ vẩn.”

“Vớ vẩn về tôi à?” Tập trung vào cuộc trò chuyện này có vẻ tốt hơn là tập trung vào lịch sử bi kịch của cô với bệnh viện.

“Về mọi thứ.” Sky tiếp tục trừng mắt nhìn bác sĩ.

Tay bác sĩ, vẫn mỉm cười, cầm lấy tay cô. “Tôi vừa mới qua kiểm tra ông. Ông đang ngủ, và huyết áp của ông bình thường. Tôi nghĩ ông sẽ ổn thôi. Nên về nhà ngày mai.” Bác sĩ nhẹ nhàng gỡ khăn tay khỏi vết thương của Shala. “Ối,” anh ta nói.

Sau khi rửa sạch vết thương và bảo đảm không dây chằng nào bị cắt phải, anh ta bảo y tá mang kim chỉ vào. Ngạc nhiên thay, đó là lúc Shala nhận ra rằng cô đã xoay xở để ở trong bệnh viện mà không tan ra thành từng mảnh. Tất nhiên, trải nghiệm cuối cùng của cô bị tin bà cô mất làm tệ hơn. Đó không phải một đêm tốt lành gì. Shala chỉ có một mình.

Không như hôm nay, cô nhận ra. Mắt cô nhìn Sky. Sự hiện diện của anh đã giúp cô ư? Anh quay đầu, đôi mắt đen của anh nhìn mắt cô.

“Tôi sẽ làm tê nó trước,” bác sĩ thông báo. “Nó có thể đau mất vài phút đấy. Cô sẵn sàng chưa?”

Shala nằm ngửa trên giường, giơ tay ra, và nhắm mắt lại. Cô cảm thấy mũi khâu đầu tiên, và cảm giác đau đớn truyền thẳng lên tay cô. Cô cố không giật tay, rồi cô cảm thấy một bàn tay nam tính luồn vào tay kia của cô và siết nhẹ. Cô định giật ra, nhưng bàn tay của Sky mang lại cảm giác ấm áp và dễ chịu đến mức cô quyết định rằng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này thôi, cô sẽ chấp nhận nó. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.