Bạn đang đọc Im a Devil – Chương 42
Chap 42
….
– Điện hạ, thần đã giúp tiểu thư thay đồ xong, ngài còn gì căn dặn không?
Chị Polin ngước nhìn chủ nhân chờ đợi. Cậu nhóc vẫn đứng tựa lưng vào tường, dáng vẻ trầm mặc, đáy mắt lạnh lẽo ánh lên chút mệt mỏi, đôi môi bạc thếch. Dường như tâm tư của cậu đang trôi dạt ở một nơi nào đó rất xa, nhất thời chưa thể về kịp.
– Điện hạ? – nữ tổng quản khẽ hỏi, trong lòng mang theo một phần lo lắng.
– Không có gì, ngươi cứ lui ra đi!
– Thưa vâng! – chị Polin cúi người chào một cách kính cẩn sau đó mới vội quay lưng trở ra.
Còn lại một mình, Ren lặng lẽ tiến đến ngồi bên mép giường. Linh đang thiêm thiếp ngủ, bộ đồ ướt sũng đã được thay thế bằng chiếc váy kẻ carô màu xanh da trời nằm trong túi hành lý mà Shirou mang tới. Cậu đưa tay kéo nhẹ cúc áo trên cùng của cô nhóc xuống, phần vết thương bên vai trái đã biến mất hoàn toàn.
Nói cho chính xác thì hiện giờ, vết thương ấy đang nằm trên cơ thể của cậu.
Dẫu sao thì cái khả năng chưa hoàn chỉnh này ít ra cũng không phải là vô dụng, trước khi nó đe doạ đến mạng sống của Linh thì cậu sẽ dùng nó để cứu cô ấy trước, mọi chuyện sau đó cứ để mặc cho số phận quyết định vậy.
….
Cậu đưa tay vén mấy sợi tóc mai loà xoà trên mặt cô nhóc, nhìn chiếc váy Linh đang mặc, khoé môi cậu bất giác nhếch lên. Con vịt ngốc này chỉ thích có hai màu: màu xanh da trời và màu trắng, hình như ghét nhất màu đen. Chẳng biết là vô tình hay hữu ý, màu duy nhất mà cô ta ghét thì cậu lại thích.
Nhắc đến cái khoản màu sắc này, Ren chợt nhớ ra cuốn sổ kì quặc của cô nhóc cũng có bìa ngoài màu đen tuyền, được khoá bằng mật mã. Cậu khẽ mở lòng bàn tay, từ trên không trung, quyển sổ không biết ở đâu hiện ra, rơi xuống đánh bộp.
Cậu cúi sát tai cô nhóc, miệng khẽ hỏi:
– Password là gì?
– Không cho đâu! – tiếng cô nhóc đáp lại một cách vô thức.
Ren nhíu mày nhìn cô nhóc, chẳng lẽ sau khi ngâm mình trong thuỷ dược thì con vịt này có thể khống chế khả năng điều khiển tư duy của cậu rồi?
– Nói cho tôi biết, pass là gì? – cậu nhóc hạ giọng nhắc lại. (xin thưa với các bạn trẻ, cái này là đang xâm phạm đời tư của người khác. Bé Ren xấu tính:))
– Không cho đâu!
Cô nhóc đáp lại bằng câu nói 100% ban nãy. Ren nhìn cô thở dài, cúi xuống cuốn sổ, ấn ấn.
CẠCH!!!
Phần bìa sổ tách làm hai hé lộ những trang giấy bên trong còn thơm mùi mực. Cậu nhóc lườm Linh một cái, khẽ giọng làu bàu:
– Ai kêu cô đặt cái pass dễ gây hiểu lầm thế hả?
…
Chậm rãi lật giở từng trang sổ, cứ chốc chốc cậu nhóc lại ném về phía chủ sở hữu của nó một cái nhìn toé lửa.
****
Ngày….tháng…..năm….
Cuối cùng cũng mua được bản cosplay của “cuốn sổ thiên mệnh” ròy, thật là sung sướng. Mình chỉ ước gì nó là đồ thật….à há, thằng cha “chôm chỉa” di động của bà trên xe bus hôm nọ sẽ tập xác định!!!….
Ngày…. tháng….. năm….
Chuyển sang trường mới, mình bị nhét vào chung phòng kí túc xá cùng với thiên sứ và con trai của Bạch Cốt Tinh. Chắc là bị sao quả tạ chiếu trúng phân nửa rồi, tự hỏi mình có phải lúc sáng ra đường bước chân trái không?…
Ngày….. tháng….. năm…..
Con trai Bạch Cốt Tinh hâm mộ phong cách của Bao đại nhân, suốt ngày đi tới đi lui cùng với bộ đồ đen sì sì làm mình nhìn vào đau cả mắt. Nghe nói bọn giết người hàng loạt đặc biệt yêu thích cái màu này, các nhà tâm lí học tội phạm cho biết thường những kẻ như vậy bị ám ảnh về S-E-X. Mình đã thử hỏi hắn một câu trong “đề thi đẫm máu” mà chỉ có mấy tên sắp bị tử hình mới cho ra đáp án chuẩn. Và tin được không, hắn ta đã trả lời đúng!!!
Từ giờ để đảm bảo tính mạng, phải đứng cách hắn ít nhất là 10 mét….
Ngày…. tháng…. năm….
Từ sau hôm cái kẻ có thân phận tôn quý ấy cứu mình thoát khỏi dạ dày của một con vật có tính cách gần giống hắn, chẳng biết tại sao mà triệu chứng của bệnh tim bẩm sinh lại xuất hiện với tần số ngày một tăng trong người mình. Không được rồi, phải đứng cách hắn ít nhất là 20 mét, để bảo vệ tính mạng. Mình quên béng một chuyện quan trọng, mình là con một, và vì thế mình không thể có mệnh hệ gì được….
Ngày…… tháng…. năm……
Linh ơi là Linh, mười hai lần rồi, mày đã nhìn hắn mười hai lần rồi, có thôi ngay không!!! Không thể ngồi yên mà viết được thì mày đi ngủ quách cho rồi….
****
Đôi tay lật giở từng trang sách của Ren bất chợt dừng lại khi tờ cuối cùng hiện ra. Trang này chỉ viết rất ít, chữ bị nước làm nhoè mất mấy chỗ, rõ ràng là nước mắt….
“…….nơi này chỉ khiến mình đau…..
……kẻ đó chỉ biết làm mình đau…….
……ngốc quá mà, hai tay dâng trái tim mình cho hắn để rồi nhìn hắn bóp nát nó không thương tiếc….biết là lưỡi dao nhưng vẫn cố tình nắm, biết là gai nhưng vẫn cứ dẫm lên….ngốc như vậy chịu đau là đáng rồi….
…..chảy máu là đáng rồi…..”
…
Ren im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu rút chiếc bút nhỏ cài ở gáy sách viết gì đó vào trang cuối rồi gửi trả cuốn sổ lại trong túi hành lý.
Đắp lại chăn cho cô nhóc, cậu lặng lẽ rời khỏi phòng.
——————-
– Điện hạ, ngài cho gọi tôi? tiếng một người đàn ông vọng lên.
– Ông có phải là Ahzin, thành viên trong ban chấp hành hội đồng quỷ giới tối cao phía nam không? – cậu nhóc nhìn thẳng vào người đàn ông, lạnh lùng hỏi.
– Là tôi, điện hạ, có chuyện gì sao?
– Ông có một đứa con gái tên Linh đang theo học tại South Devil đúng không?
– Dạ đúng, hình như đó cũng là trường học hiện tại của điện hạ !
Người đàn ông nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt kinh ngạc, lòng thầm cầu mong con gái ông đừng đắc tội gì với hậu duệ tương lai của quỷ giới, nếu không thì không biết hậu quả gì sẽ xảy đến với nó nữa.
– Ông có thể chuyển sang làm việc tại hội đồng phía đông, còn con gái ông, hãy để cô ta theo học tiếp tục ở trường của con người đi.
– Điện hạ, ý của ngài là…..?
– Đây là lệnh của ta, nếu ông muốn con gái mình được an toàn thì cứ theo đó mà làm.
– V…Vâng!
Người đàn ông run rẩy đáp lời. Ông biết rõ con gái của mình không phải là một devil hoàn thiện, nhưng vì muốn cho con có đầy đủ những kĩ năng cấn thiết của quỷ, hơn nữa vì công việc của mình, ông mới để con đến học ở South Devil. Xem ra, thế giới này không phải là một sự lựa chọn đúng đắn dành cho nó.
—————–
– Cậu có suy nghĩ kỹ không đấy? Cậu để cô ấy trở về thế giới con người thật sao?
Giọng Shirou cất lên đầy vẻ trách móc.
– Đó là cách thức an toàn nhất cho cô ta, ở đây, cô ta không thể tự bảo vệ ình bằng cái khả năng nửa vời của bản thân được.
– Chỉ vì lí do đó thôi sao?
– Vậy cậu nghĩ còn gì khác?
– Cậu chẳng nhẽ không bảo vệ được cô ấy hay sao?
Bảo vệ? Làm sao Ren có thể bảo vệ cô ấy nếu như mối nguy hiểm lớn nhất đe doạ đến tính mạng cô ấy lại chính là cậu chứ?
– Tại sao tôi phải lo cho cô ta? Tôi đâu phải là gì của cô ta.
– Vậy cậu có dám nói thật với lòng mình là cậu không yêu cô ấy không? – Shirou nói trong tức giận – … tôi đã nghĩ sẽ nhường lại cô ấy cho cậu, nhưng cậu làm tôi thất vọng quá đấy Ren ạ!
RẦM!!!!!!!!!
Shirou sập mạnh cánh cửa bước ra ngoài. Chỉ còn lại mình Ren trong phòng, cậu nhóc khẽ mỉm cười chua chát:
– Yêu ư? Tình yêu…..là nghĩa địa gì?
Loài quỷ sống….vốn không cần thứ tình cảm chết giẫm đó của con người. Nó chỉ mang lại đau khổ thôi, cậu nên cần nó không?
Khoé miệng cậu nhóc bỗng nhiên rỉ máu, chẳng ai biết rằng những giọt máu ấy không mang màu đỏ, mà là màu đen. Một cơn đau dữ dội ở đâu ập tới, con ngươi Ren ngay lập tức chuyển từ màu hổ phách sang đỏ thẫm. Cậu nhóc đấm mạnh tay xuống sàn nhà khiến nền gạch vỡ nát và loang lổ máu.
Lặng lẽ ngước nhìn bức tranh lớn treo trên tường vẽ hình một người phụ nữ trẻ tuổi với cây đàn lia trên tay, gương mặt mỉm cười hiền dịu, Ren nắm chặt bàn tay đang tứa máu, mồ hôi trên trán đổ ra ngày càng nhiều.
– Mẹ à, con sẽ không để cô ấy phải chịu số phận giống như mẹ đâu…..một người ra đi là quá đủ rồi!
Đúng thế, tôi đã mất đi người mẹ chỉ vì khả năng khốn kiếp trong người mình ngay khi tôi chào đời, tôi không thể mất cả em nữa, tuyệt đối không thể!