Im a Devil

Chương 27


Bạn đang đọc Im a Devil – Chương 27

Chap 27
Có thể là do tôi hay trầm trọng hoá vấn đề, nhưng xét trên phương diện nào thì tôi cũng vẫn cứ cảm thấy tên con rơi đó thật là đáng sợ! Bởi thế mà suốt mấy tháng nay ở trong cái phòng 207 này tôi luôn cảm thấy thấp tha thấp thỏm. Suy cho cùng, hắn ta đáng sợ nhiều hơn là đáng ghét.
Tôi nghĩ mấy anh đẹp zai thường là rất hút fan, thỉnh thoảng tôi còn tưởng tượng là nếu như hắn ta mà ở thế giới con người thì sẽ làm gì khi không cộp cái mác quý tộc kiểu kiểu ở đây. Nhưng mà tôi đoán là hắn ta có thể làm bất cứ việc gì, thậm chí người ta có thể trả cả đống tiền chỉ để hắn liếc ột cái thôi, miễn là hắn chịu làm. Tên đó chắc cũng đi cướp ngân hàng (hoặc gì gì đấy đại loại thế) được, có thể là một phiên bản của Kaitou Kid ( Thám tử lừng danh Conan – cái này nổi tiếng quá rồi, khỏi phải google nữa), tôi cá là sẽ hot hơn bất cứ idol nào tại vì mỗi lần hắn hành động thì cảnh sát đều phải bó tay vì quá đông fan cuồng…
“Ăx….mình đang nghĩ cái qué gì thế nhỉ?” – tôi đang sợ đấy, bằng chứng là mỗi lần như thế đầu óc lại đủ thứ hổ lốn.
– Sao mà cậu cứ run lên thế? – Chỉ Nhược hỏi với vẻ ái ngại – cậu không khoẻ à ?
– Ờ….có hơi…
– Nhưng lúc nãy mình để ý thấy phòng y tế khoá cửa, cậu khó chịu lắm không?
– Cơ bản là không….thôi khỏi đi, mình về lớp, chấp nhận quét sân trường! – tôi nói, đồng thời định “chuồn”.
– Ôi trời, cậu lại sao nữa thế, đến nơi rồi mà…. – cô ấy nói và kéo tôi tiến thẳng đến cửa phòng A457.
Lạy chúa nhân từ, cầu cho hắn không có trong lớp đi!
Hắn mà cúp tiết thì cũng chả sao, ai dám bảo hắn quét sân trường chứ?

– Phù…
Tôi thở phào nhẹ nhõm tại vì không thấy cái mặt hắn đâu cả, thế là sung sướng không kịp kiềm chế, miệng bắt đầu liến thoắng:

– Ôi tạ ơn chúa, nam mô a di đà…….. ÉCCCCCCCCCCCCCC!!!!!!!!
Đừng lo, tôi không bị vấp ngã hay đột nhiên hoá thành lợn đâu.
Tôi đang: vô cùng sửng sốt + ngạc nhiên + kinh ngạc + không biết phải diễn tả kiểu gì nữa => cái mặt kiểu như thế này ( O- o )
Tại sao ư?
Biết tôi đang nhìn thấy cái gì không?
Đó là….. LUCIANA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi há hốc mồm (đến mức có thể nhét vào đó một quả dưa hấu), mắt chắc đang chuẩn bị bung ra như lò xo: “cô ấy chưa chết????????”
Đúng thế, cô ấy đang ngồi ngon lành ở bàn đầu và trông có vẻ perfect hơn bao giờ hết, chẳng có một dấu hiệu gì chứng tỏ vừa bị trọng thương hay gì đấy kiểu như thế. Không lẽ sáng hôm qua tôi bị hoa mắt? Hay là quáng gà??? Hay là bây giờ đang bị luôn đây?
– Uầy, tân hoa khôi trường mình đấy Linh- Chỉ Nhược huých vào tay tôi nói khẽ – nhìn bọn con trai dán mắt vào kìa.
Tôi nhìn xuống mấy bàn dưới, quả nhiên các mỹ nam đang thiếu điều chảy nước miếng. Ôi zời….không thể chấp nhận nổi!
Đang lớ nga lớ ngớ thì tôi nghe thấy tiếng Luciana:
– Ồ chào bạn, Lung Linh, lại gặp rồi!
– Ớ… À…cha…chào cậu! – tôi đáp lại một cách ngớ ngẩn.
– Chào bạn, tôi là Luciana, cứ gọi là Ana cũng được. – tân hoa khôi lại quay sang mỉm cười với Chỉ Nhược. (bà nội ơi, cử chỉ của một hoa hậu chính cống!!!)
– A…chào cậu, tên tôi là Trần Chỉ Nhược, hân hạnh được làm quen với quận chúa vampire tộc.
– Đừng khách sáo, đây là trường học, lễ nghi không cần thiết! – Luciana lại cười, cô ấy cho tôi một cảm giác thật thân thiện.
Đột nhiên lại nhớ tới tên đáng ghét, hắn có phúc mà không biết hưởng.
– À, sơ đồ lớp trên bảng đó, hai bạn về chỗ lẹ đi kẻo đến giờ!
Vừa nói, Luciana vừa chỉ tay lên phía bảng. Chỉ Nhược chỉ biết thở dài còn tôi được phen ngoác mồm ra đợt 2 (quá ư là kinh ngạc đó mà).
Thằng cha nào xếp sơ đồ ác quá vậy nè, Chỉ Nhược bị tách ra ngồi với một bạn nào đấy tên viết kiểu gì tôi không dịch được, thế là không được ngồi với cô ấy nữa rồi, chán cái cuộc đời. Tôi ngán ngẩm tiếp tục tìm vị trí chỗ ngồi của mình.
– Oh yeah….ngồi với Luciana!!!!
Hehe… ối kẻ phát ghen lên đây! Tôi sung sướng xách cặp về chỗ. Ngay sau đó thì chuông báo vào tiết, giáo viên bước vào là một bà cô có vẻ khó tính, lần đầu tôi gặp, trên sống mũi đi kèm quả kính rất chi là đúng kiểu của Huyền Diệu ( phim Cô gái xấu xí, bản Việt). “Bà cô” đặt cặp xuống, giở sổ và bắt đầu cất giọng:
– Sau đây tôi sẽ điểm danh. Đầu tiên…..Alex

– Có! – bạn tên Alex giơ tay.
– Tốt, Dennis Avada?
– Có!
– Shirou Kira?
– Có!
A, tên Shirou, phải rồi cậu ấy cũng học lớp này mà, nghĩ vậy tôi vội quay sang nhìn theo phản xạ, cậu ấy không nói gì, chỉ mỉm cười rất nhẹ. Omg, nụ cười của A.N.JELL, so cool (^^)
– Triều Nghi? – “bà cô” lại đọc.
– Có!
– Trần….
RẦMMMMMMMMMMMMMM
Một tiếng ồn lớn vang lên cắt ngang lời cô giáo “Huyền Diệu”. Đó là tiếng đá cửa, tôi nghe quá quen thuộc rồi, cánh cửa lớp (và tất cả những cánh cửa đã từng chịu chung số phận) nếu có mồm chắc là sẽ ré lên vì không thể chịu nổi đau mất thôi. Hắn ta – tên vênh váo đó (biệt danh thứ n) hai tay đút trong túi quần thủng thẳng đi vào với cái thái độ mang hàm ý “ở đây chỉ mình tôi tồn tại”.
Tôi vội vàng cúi gằm mặt xuống hi vọng hắn không nhìn thấy . Cô giáo “Huyền Diệu” trợn mắt hậm hực không dám nói câu nào, tôi cũng thấy bất lực trước cái cảnh đó, hắn uy phát khiếp lên được.
– Được rồi, cả lớp tập trung, tôi điểm danh tiếp, Trần Gia Nghi? – “bà cô” cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đẩy cao gọng kính lên dõng dạc nói.
– Có! – bạn tên Gia Nghi giơ tay và đáp lại.
– R… – “bà cô” đột nhiên ngập ngừng, ném ánh mắt xuống với vẻ khó chịu thấy rõ.
– Ren?
– Đây! Có mắt chỉ để trang trí thôi à?

Tôi quay sang phía hắn, thấy hắn đang ngồi tựa lưng vào tường, chân gác cả lên bàn. Đi kèm hành động “trả lời” của hắn là hành động “giơ tay” khá “lịch sự”.
– Giơ tay chứ không phải giơ chân, Ren thiếu gia!
Cô giáo “Huyền Diệu” chắc tức sắp hộc máu ra rồi, nhìn cô ấy tôi thấy vô cùng đồng cảm, cách mà cô trò chúng tôi nghĩ về hắn lúc này hẳn đều là:
GHÉT CÁI THÁI ĐỘ!!!
– E hèm, tiếp theo…Lung Linh? – cô lại đọc tên.
“Chết cha tôi rồi, cái vụ điểm danh này làm toi công mình cúi gằm mặt trốn tránh nãy giờ” – tôi nghĩ.
– Lung Linh có mặt không?
– Dạ….có! – tôi ấp úng.
– Lần sau đừng có lơ đãng như vậy!
– A, dạ!
Tôi rụt tay xuống, liếc vội sang hắn xem xem có phản ứng gì không. Nhưng không thấy hắn nhìn tôi, mắt vẫn đang…… ở trên trần nhà. “A di đà phật, hắn “bơ” mình, chắc sợ tỏ ra quen biết cái đồ khuyết tật như mình trước mặt “bàn dân thiên hạ” thì mất hết thể diện!”.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.