Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tui Idol Thế Nhưng Thầm Mến Ta

Chương 90: “không Muốn Làm Người”


Đọc truyện Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tui Idol Thế Nhưng Thầm Mến Ta – Chương 90: “không Muốn Làm Người”


Tô Diên thật sự thất vọng.
Chủ yếu là, mỗi lần bị từ chối sẽ có thời gian đóng băng, trong vòng một tuần không được đăng ký tiếp.

Lần nào bị từ chối, sau một tuần là anh sẽ ngay lập tức đăng ký lại, còn điểm danh và đăng bài hàng ngày.
Kết cục thì vẫn vậy.
Vương Lâm cũng biết Tô Diên muốn làm admin của Super Topic Kẹo Giòn.
Sáng sớm hôm sau, Tô Diên vừa lên xe Vương Lâm đã không nhịn được hỏi: “Anh Diên, hôm qua Super Topic đăng bài thông báo không tuyển thêm mod nữa, anh xí được slot cuối cùng rồi ạ?”
“…”
Tô Diên tự nhiên cảm thấy hơi đau đầu: “Cậu im đi.”
Làm mod sẽ có dấu V màu vàng, Vương Lâm đã lên xem clone của Tô Diên từ trước, trụi lủi, ngoại trừ cái tên “Fan CP của Lạc Tiểu Đường và Tô Diên” ai cũng thấy thì đến giới thiệu vắn tắt cũng chẳng có.
Chẳng qua là cậu cố tình hỏi han để trêu anh thôi.

Cười xong, cậu nghiêm mặt nói: “Đúng là không uổng công admin người ta xét duyệt kỹ càng.

Anh xem cái Weibo của anh đi, chẳng có tí gì xứng với mod cả.

Nhìn người ta kia kìa, kẻ thì văn chương lai láng, nịnh hót đủ kiểu, người thì phân tích, tìm cơm tró các kiểu.

Còn anh thì sao?”
“Anh thì ngày nào cũng đăng đi đăng lại mấy câu ‘Đăng ký’, ‘Điểm danh’, ‘Ngọt’.

Phải em thì em cũng chẳng chọn anh làm mod.” Vương Lâm lại bổ sung: “Với lại nhớ, người ta đặt tên thôi cũng đã hơn anh rồi.

Có một bạn admin tên là ‘Kẹo Giòn đầu đội trời chân đạp đất’, anh nghĩ kĩ xem, nghe vừa vần vừa hay, còn tên anh —”
Chưa nói xong, Vương Lâm liếc nhẹ qua sắc mặt Tô Diên.
Cái ông này vừa rời giường, vốn đã không muốn nói chuyện, biểu cảm lạnh như băng, ánh mắt như muốn giết người đến nơi.
“…”
Vương Lâm lập tức ngậm miệng, còn giả vờ làm động tác kéo khóa lại.
Rõ ràng là mình sai mà còn không cho người ta nói.
Vương Lâm thở dài, chắc mẩm là clone của anh Diên nhà cậu cả đời này cũng không thể lấy được vị trí mod.

Nếu anh cứ chấp nhất với vị trí này như vậy thì trừ khi —
Trừ khi Tô Diên lấy tài khoản chính của mình ra trận, chắc chắn là muốn gì có nấy.
_
Từ Paris về, say rượu điên cuồng ở nhà Tô Diên, lên hot search nằm chơi vài ngày, nửa tháng tiếp theo, Lạc Đường rất ít khi gặp Tô Diên.
《Ngự kiếm hành》đã tiến vào giai đoạn cuối, Tô Diên là nhân vật chính nên cũng bước vào khoảng thời gian bận rộn nhất.

Từng diễn viên trong đoàn đóng máy, nhân vật chính như anh không chỉ phải đóng máy muộn nhất, mà còn càng ngày càng bận thêm, gần như ngày nào cũng có cảnh quay đêm, ngày nào cũng phải về nhà sau 8h tối.

Nửa tháng này, lúc hai người gặp được nhau cũng là lúc Tô Diên mệt như kiệt sức.
Lạc Đường nhớ anh lắm nhưng cũng chẳng làm được gì.

Dù trước đó Lạc Đường cũng đã xin đạo diễn Văn đến đoàn phim live stream, thỉnh thoảng tham ban một chút, nhưng… Tham ban một hai lần còn được, đoàn phim cũng là chỗ mọi người làm việc, cô đã đóng máy rồi mà cứ đến mãi cũng không hay.
Hơn nữa, Tô Diên rất bận, cô mà đến anh lại phải để ý đến cô, Lạc Đường không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh.
Lạc Đường nhịn mãi, đến hôm qua thì nhận được thông báo cần phải quay bổ sung một số cảnh cho nhân vật.

Cô còn đang buồn vì phải chờ đến khi Tô Diên đóng máy mới có thể gặp nhau mỗi ngày như trước, thì bây giờ đã có lý do để đến đoàn phim, đúng là niềm vui bất ngờ.
Thế là sau khi nhận được thông báo, Lạc Đường lập tức trả lời mình lúc nào cũng có thời gian, ấn định ngay ngày quay bổ sung là hôm nay.
Mùa hè, thành phố C nóng không chịu nổi nhưng may mắn là mùa đông không quá lạnh, nhiệt độ hạ chậm hơn so với những thành phố khác.

Vậy nên dù bây giờ đã là giữa tháng Mười hai nhưng trên đường phố cũng thi thoảng bắt gặp những cô gái mặc váy.
Lạc Đường vẫn chưa hoàn toàn rút khỏi showbiz nên Trình Tranh vẫn là quản lý của cô.

Tình bạn giữa Trình Tranh và Lạc Đường là kiểu dù có bao lâu không gặp thì chỉ cần nhìn thấy mặt nhau là lại tám xuyên lục địa.

Thế nên vừa mới lên xe, Lạc Đường đã liến thoắng dốc bầu tâm sự, kể hết nhung nhớ của mình với Tô Diên cho Trình Tranh.
Trình Tranh câu được câu chăng trả lời, một lát sau, bỗng hỏi: “À đúng rồi, lần trước bọn mình đồng ý lời mời của《Kỳ tích》ấy, hôm nay bọn họ sẽ công bố đội hình.”
Lạc Đường bất ngờ, vui vẻ: “Hôm nay à? Thế tập của mình quay cuối tháng này, Noel à?”
“Ừ, nghe nói tập Noel là tập đặc biệt — đặc biệt kiểu đốt tiền ấy.” Trình Tranh nói xong, nghĩ đến điều gì đó: “Nhưng mà Noel xong là gần đến sinh nhật mày rồi.”
Lạc Đường lớn tướng rồi nhưng nhắc đến sinh nhật thì vẫn háo hức.

Cô lập tức gật đầu: “Ừ, không biết lúc đấy Tô Diên đã đóng máy chưa.”
“Nếu anh ấy còn bận thì tao —”
Trình Tranh: “Mày sao…?”
Lạc Đường ủ rũ, thở dài: “Thì tao đến đoàn phim với ảnh, chứ sao…”
Trình Tranh cười cô rồi bảo: “Mày xem qua tí đi, lần này Official Weibo của《Kỳ tích》đăng bài được hưởng ứng hơi bị ghê đấy.”
Lần trước ghi hình rất vui nên ấn tượng của Lạc Đường với chương trình này cực kỳ tốt, cầm ngay máy tính bảng Trình Tranh đưa.
【@《Kỳ tích》Official Weibo:
Chào cả nhà, chúc mọi người buổi sáng tốt lành ~ Chúng mình tới để công bố đội hình khách mời cho số đặc biệt mà các bạn đã chờ đợi từ lâu đây! Lần này chúng mình cực kỳ vinh hạnh mời đến các thành viên của đoàn phim《Ngự kiếm hành》, @ Tô Diên @ Tề Nam @ Lạc Tiểu Đường tang @ Doãn Túc @ Liêu Chí Nghị.
Vài thành viên có lí do không thể tham dự được, nhưng chương trình của chúng mình yêu cầu phải có ít nhất mười người.

Thế nên là, căn cứ vào số vote của mọi người, chúng mình trân trọng mời đến hai thành viên có số vote cao nhất, cũng là hai thành viên vừa tham gia số gần đây @ Lương Tử Nguyệt @ Tiếu Nghênh đến chi viện!
Thiết lập trò chơi: Rừng.
Chủ đề trò chơi: Ma sói.

Cùng đón chờ tập đặc biệt lần này nào [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]】
Bây giờ bất kể là bài đăng Weibo nào, chỉ cần dính đến “Tô Diên Lạc Đường” hay “Tô Diên Lạc Tiểu Đường” là đã có thể hot hơn những bài Weibo bình thường khác, miễn bàn đến bây giờ có cả độ hot của những ngôi sao khác.

Bài đăng của《Kỳ tích》vừa tải lên đã thu hút được sự chú ý, các fans sướng rơn.
【Nhìn dàn line-up đã thấy sướng hết cả con mắt rồi, chủ đề cũng xịn vl!】
【Fan cứng của《Kỳ tích》như tôi mê nhất là Ma sói với Mê cung】
【Đậu mé, mỗi tôi để ý cái chỗ ghi hình là trong rừng à! Ngày trước toàn ghi hình trong nhà! Đúng là bản đặc biệt, tổ đạo diễn đốt tiền thật rồi!!!】
【Gameshow quốc dân trong lòng eim chính là《Kỳ tích》! Đạo diễn, cháu iêu chú!!!】
Ngoài thảo luận về chương trình, fan Kẹo Giòn cũng nhanh chóng kéo tới.
【A a a a a Kẹo Giòn!!! Đờ mờ Ma sóiii!!! Để Tô Diên với Lạc Tiểu Đường một người thành ma sói một người thành dân thường được khum??? Lần trước là tình người duyên ma, lần này là yêu nhau lắm cắn nhau đau được khummm??? Tổ đạo diễn nhìn em một cái đi! Em muốn xem!】
【Lại còn yêu nhau lắm cắn nhau đau, cô gái này thặc là thú zị】
【??? Yêu nhau lắm cắn nhau đau cái gì? Mị muốn xem vợ chồng ma sói đi giết người, ma sói x ma sói, các thím like cho mị lên top đi nào!!!】
【Ơ cái cô này buồn cười nhỉ? Em muốn xem Tô thần làm ma sói, Lạc Đường làm dân thường, ma sói x dân thường mới phê! Chị nào đồng ý thì cho em xin cái like!!!】

Bình luận ngày càng nhiều, mọi người nhắm vào đôi yêu nhau duy nhất của chương trình, bắt đầu rôm rả bàn tán xem tổ hợp thế nào mới ‘kích thích’ nhất.

Về sau còn đẻ ra thêm lắm loại tổ hợp, ma sói x bảo vệ — ma sói x phù thủy — ma sói x kỵ sĩ — ma sói x tiên tri…
Lạc Đường vừa đọc vừa cười, còn đọc lại cho Trình Tranh nghe: “Ha ha ha bạn này bảo, bảo vệ sẽ bảo vệ cho ma sói, đúng là tình yêu tuyệt vời ha ha ha! Còn có người bảo Tô Diên là ma sói, để tao là…”
Nói cười với Trình Tranh được một lúc, Lạc Đường tự nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
“Ê này.” Cô nghi hoặc nói: “Tao thấy… Tại sao tổ hợp nào cũng là tao thay đổi nhân vật thế?”
“… Giề?”
Lạc Đường ngồi thẳng dậy hỏi: “Tại sao tao đổi hết nhân vật này đến nhân vật khác còn Tô Diên vẫn cứ là ma sói thế mày?”
Trình Tranh: “… Chắc là người ta thấy Tô thần phù hợp với hình tượng ma sói thôi.”
Cô nói xong không nhịn được trợn mắt một cái trong lòng.
Bị người ta ăn sạch rồi mà mày còn không phục người ta là sói à?
_
《Ngự kiếm hành》là một bộ phim có vốn đầu tư siêu khủng, quay xong phần chính sẽ có đội ngũ hậu kỳ cắt nối, chỉnh sửa chuyên nghiệp.

Sau khi cắt sửa sẽ lại thương thảo với đạo diễn, cái nào lên màn ảnh được, cái nào không.

Nếu như diễn viên đã đóng máy thì sẽ sắp xếp thời gian về đoàn phim quay bổ sung.
Tính ra Lạc Đường đã hơn hai tháng không xuất hiện tại đoàn phim, mối quan hệ của cô với mọi người trong đoàn rất tốt nên lúc trở lại được các nhân viên nhiệt tình chào đón.
Đạo diễn Văn tuy không nhiệt tình như những người khác lại nở một nụ cười tươi hiền lành hiếm thấy, nói chuyện với cô trong chốc lát.
Trước đây, người ở đoàn phim gọi cô là Lạc Tiểu Đường, có người lớn đôi khi trêu chọc, gọi cô như nhân vật trong phim, công chúa.


Nhưng lần này quay lại, cả tháng trước cô như sống trên hot search nên cả đoàn phim đã biết thân phận thật sự của cô.
Chào hỏi xong, Lạc Đường phát hiện hình như mọi người đang không biết gọi mình như thế nào, mỗi lần muốn gọi tên là tự nhiên thấy gượng gạo.
Chuyên viên trang điểm lúc makeup cũng gọi loạn cả lên, Lạc Đường lại nói, cô nghe Lạc Tiểu Đường cũng quen rồi, gọi thế nào cũng được.
Chuyên viên trang điểm cười cười: “Thế chị cứ gọi như trước nhé.

Tiểu Đường, chị bảo này, hôm nay mình phải đổi mấy tạo hình lận, đạo diễn nói trước với chị là phải quay thêm cảnh nào rồi.

Những cảnh yêu cầu bổ sung toàn là toàn cảnh với quay cả người, nếu có cận cảnh thì chỉ cần chỉnh lại makeup một chút thôi là được.

Chỉ cần thay phần áo bên ngoài thôi, váy vóc gì đấy thì không cần thay.”
Lúc vừa bước vào phòng trang điểm, Lạc Đường còn tưởng là phải ngồi ê mông hai tiếng như lúc trước, nghe vậy thì thở phào: “Chị ơi, toàn cảnh nào thế ạ?”
“Có một cảnh thôi, cảnh cuối trên tường thành ấy em, hình như là do lúc quay từ xa vào gần để đặc tả thì có chút vấn đề.”
Lạc Đường gật gật đầu.
Cô đến từ sớm nên không gặp được Tô Diên và Vương Lâm, trang điểm xong đi ra cũng không thấy đâu.
Nhìn đông nhìn tây mãi, chợt có một giọng nói quen thuộc: “Tìm người yêu hả?”
Cô quay đầu lại thấy Tề Nam mặc long bào hoàng kim.
Cậu chàng này rất linh hoạt, bình thường bị đạo diễn Văn mắng suốt nhưng đến lúc diễn thì lại làm vô cùng tốt, dạo này cũng không xuất hiện trường hợp bất ngờ xổ tiếng Anh nữa.

Chỉ có điều là ở ngoài ngáo quá đạo diễn Văn chịu không nổi thôi.
Lạc Đường gật đầu: “Vâng, anh thấy Tô Diên đâu không ạ?”
“Anh ấy đến trễ hơn anh một chút xíu, đang thay quần áo.”
“Ồ,” Lạc Đường tự nhiên thấy cách nói của cậu có gì là lạ: “Anh còn học được cả tiếng địa phương rồi à?”
Tề Nam lập tức khoe khoang: “Tất nhiên rồi, bình thường như cân đường hộp sữa.”
Vừa khen cái đã vênh mặt lên tận trời rồi, ai người ta dùng như thế bao giờ đâu.
Nói với Tề Nam được mấy câu, Lạc Đường cảm thấy tay mình được ai đó nắm lấy, một cảm xúc quen thuộc, độ ấm quen thuộc.
Cô quay đầu lại, là Tô Diên đã thay xong quần áo, anh đang mặc Triều phục.
Mái tóc dài được buộc lên, vải dệt tối màu có hoa văn đỏ tía nổi bật.

Khuôn mặt anh lộ ra, biểu cảm lạnh lùng, cộng thêm tạo hình như vậy tỏa ra một khí thế bức người.
Lạc Đường nhìn anh ngẩn người là chuyện bình thường, cô ngẩn người đã đến độ chuyên nghiệp, nhưng Tề ngáo bên cạnh lại lố lăng quay người chạy về phía đạo diễn Văn, vừa chạy vừa gào: “A a a a chú Văn ơi, chú nhìn kia kìa! Tô thần với Lạc Tiểu Đường lại phát cơm tró rồi!”
Mọi người trong đoàn cũng thấy Tô Diên đi ra chỗ Lạc Đường nhưng đều yên lặng quan sát, ai mà ngờ cái cậu Tề Nam lại gào hẳn lên, cả đoàn cười như được mùa.
Giọng nói bạo nộ của Văn Việt Sơn cũng truyền đến: “Cậu đi mách người khác đi được không? Cậu mà nhắc đến ba chữ ‘phát cơm tró’ với tôi thêm lần nào nữa là trưa nay tôi mua cơm chó cho cậu ăn thật đấy!”
Lạc Đường nghe thế cười sặc sụa: “Dạo này Tề Nam học được từ mới này! Phát cơm tró???”
Tô Diên cũng cong cong môi: “Ừ, mới học được ba, bốn ngày gì đó.

Giờ nghỉ nào cũng mở live stream của bọn mình lên xem ngay cạnh chú Văn, nói đi nói lại từ này không biết bao nhiêu lần.

Chú Văn bây giờ nghe thấy là thấy bực.”
Hai người chưa nói được bao lâu thì Tô Diên đã phải đi quay cảnh đầu.
Lạc Đường đã lâu chưa được gặp anh, muốn ôm anh một cái nhưng lại ngại nên nhỏ giọng thì thầm: “Giữa trưa ra chòi nghỉ mát được không anh?”
Tô Diên cười rạng rỡ: “Ừm.”

Đoàn phim sắp xếp thời gian rất hợp lý, sau cảnh diễn chung của Tô Diên và Tề Nam, là chuẩn bị cảnh tiếp, rồi đến bên Lạc Đường bắt đầu quay bổ sung, đến lúc cô quay xong, đổi tạo hình là đã có thể quay tiếp, không để thời gian chết.

Đúng như chuyên viên trang điểm nói, sáng nay Lạc Đường phải thay năm bộ trang phục, bổ sung những quay cảnh khác nhau, cảnh quay toàn thân thì để lại đến cuối cùng.
Cảnh cuối của buổi sáng cũng là của cô.
Địa điểm quay là nơi diễn ra cảnh hôn đầu tiên của cô và Tô Diên.

Lúc ấy Cầm Lạc và phụ hoàng cãi nhau, bị cấm túc không thể xuất cung, sau đó Tống Cảnh Chi trèo tường vào cung, rồi lại trèo qua cửa sổ để gặp nàng, hai người cãi nhau, giằng co mãi rồi hôn.
Nhưng quay bổ sung tất nhiên sẽ không quan trọng chi tiết, chỉ cần quay đặc tả biểu cảm buồn thương của cô lúc nói chuyện với thị nữ.
Lạc Đường đi loanh quanh trong phòng, nhìn thấy nơi hai người quay cảnh hôn đầu tiên, không nhịn được hỏi Văn Việt Sơn: “Chú Văn, chú chắc chắn là cảnh hôn của cháu với Tô Diên không có vấn đề gì ạ? Cháu thấy hẳn sẽ có chỗ chưa quay được đến mà… Không cần quay bổ sung thật ạ?”
Văn Việt Sơn tức cười: “Cảnh hai đứa cháu hôn nhau ấy à, yên tâm, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, phát sóng lên chắc chắn sẽ làm cháu hài lòng.”
“…”
Thế nên Lạc Đường chỉ có thể ủ rũ đi vào phòng, vẻ mặt buồn thương cũng diễn rất đạt.
Đây là cảnh cuối cùng nên quay xong, nhân viên công tác và cameraman lục tục rời đi chuẩn bị ăn cơm, Lạc Đường cũng từ giường đứng lên.
Lúc chuẩn bị nhấc bước ra cửa thì lại thấy Tô Diên đi vào.
Cảnh vừa rồi của anh là cảnh hành động ngoài cung.

Anh mặc trang phục đen tuyền, hoa văn đỏ, cả người toát ra khí chất của kiếm khách phong lưu, lỗi lạc, tuấn tú hơn người.
Lạc Đường thấy anh là thấy vui, nhưng chưa kịp nói gì, Tô Diên đã kéo cổ tay cô.
Không chỉ không cho cô ra cửa mà còn kéo cô ngược trở lại trong phòng.
Lạc Đường theo sau anh không hiểu gì: “Ơ? Em quay xong rồi mà, bọn mình không đi ăn cơm ạ…”
Tô Diên không quay đầu lại: “Chú Văn vừa bảo muốn quay bổ sung một cảnh hôn ở đây.”
“… Hả??? Em vừa hỏi, chú bảo không cần mà —” Lạc Đường không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ là Văn Việt Sơn đổi ý: “Sao chưa gì mà đã đổi ý rồi?”
Tô Diên không đáp, Lạc Đường đi theo anh đến vị trí gần cửa sổ của hai người trước đây.

Cô nhìn anh, nghĩ đến một việc: “Nhưng mà lúc đấy tạo hình của anh là bị ướt cơ mà… Trang phục cũng không phải thế này.”
“…”
“Anh có cần đi thay đồ trước không — A!”
Lạc Đường chưa nói xong đã bị anh kéo cảnh tay.

Lúc cô kịp phản ứng lại đã được anh đưa đến chỗ cửa sổ, đúng như tư thế dựa lưng vào tường trước đây.
Lạc Đường trợn mắt, ngơ ngác nhìn anh: “Từ từ, không thay quần áo thì vẫn phải làm tóc chứ… Anh nhìn máy quay còn chưa vào chỗ kia kìa, để em gọi mọi người đã — Ưm —!”
Lại bị anh cắt ngang.
Chẳng qua, lần này dùng môi.
Như đang tái hiện lại cảnh tượng lúc ấy, chỉ là cửa phòng còn chưa đóng, bên ngoài vẫn có tiếng người nói chuyện.

Lạc Đường cố gắng tránh né: “… Bên ngoài còn có người! Này! Anh cố ý đấy à?”
Quay bổ sung cái gì mà quay bổ sung, toàn lừa cô thôi!
Lạc Đường tưởng tượng ra tình huống bị người khác nhìn thấy, mặt nóng lên như lửa đốt, nhưng cô không khỏe bằng anh nên chỉ có thể ngẩng đầu cắn răng lườm anh, hạ giọng nói: “… Anh cư xử như con người hộ em cái!”
Người yêu anh lúc cáu cũng rất xinh, mắt hạnh to tròn, hai má lúm đồng tiền lúc giận thì ửng hồng lên, trông cả người rất có sức sống.
Tô Diên như nghe được một câu đùa, anh cong môi cười: “Thế này không giống người hả em?”
Cô cắn môi không nói gì, đôi mắt ngập nước.
Yết hầu của anh lăn lăn, Tô Diên vuốt nhẹ cằm cô, “cứu” phần môi dưới bị cô cắn, sau đó cúi người thì thầm vào tai cô: “Vậy anh không muốn làm người.”
Lạc Đường bất động, trừng mắt nhìn anh càng lúc càng gần, cảm nhận được anh cắn một cái thật nhẹ lên môi mình: “Muốn hôn em cơ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.