Bạn đang đọc Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi! FULL – Chương 30
Edit: Gùa
Beta: Gùa
Sau khi kết thúc quay hình cho show tống nghệ, vai diễn của Ôn Nhuận cũng kết thúc.
Cuối tháng ba, vai diễn của Ôn Nhuận chính thức đóng máy, đoàn phim tổ chức cho cậu một buổi tiệc chia tay vô cùng vui vẻ với náo nhiệt, ăn xong thì Ôn Nhuận liền phải quay về B thị.
Lần này trở về cậu muốn chính thức chuyển nhà.
Lục Trạm với Thẩm Mục Tuân đều không ở trong ký túc xá, Ôn Nhuận nghỉ ngơi hai ngày xong, bắt đầu thu dọn hành lý.
Dùng thùng giấy phân loại thật kỹ càng, mới gọi trợ lý lại đây chuyển đi.
Sống ở ký túc xá lâu như vậy, Ôn Nhuận mua về không ít thứ đồ linh tinh, bây giờ dọn lại toàn bộ, đựng những hai ba thùng.
Thêm vào quần áo cùng phụ kiện của cậu, đựng ước chừng cũng phải bảy cái thùng to.
Trịnh Tuyên cùng với cậu cộng thêm hai người trợ ký nữa, hai chiếc xe, tổng cộng phải qua lại ba lần mới dọn hết toàn bộ đi.
Đồ dọn qua còn phải sắp xếp lại, Ôn Nhuận thích tự mình bày trí nơi ở, nên không phiền phức tới Trịnh Tuyên cùng hai người trợ lý, bản thân như một con sóc con từng chút mang đồ trong thùng dọn ra.
Với các đồ dùng mà cậu đã mua trước đó, Ôn Nhuận thu dọn ba ngày cuối cùng mới có thể khiến căn nhà chỉnh tề lại.
Căn nhà vốn dĩ đã được bày trí sẵn, Ôn Nhuận chỉ thêm vào vài vật nhỏ thôi.
Ví dụ như trên sô pha thêm vào mấy cái gối ôm mềm mại thoải mái, trên bàn trà đặt một lọ cắm hoa tươi.
Ban công rộng rãi cũng được trải một lớp thảm tròn sang trọng trên mặt đất.
Phía ngoài mái hiên để một chiếc ghế bập bênh, bên hông có vài giá sách cùng chậu cây xanh tươi tốt.
*Ghế bập bênh
Căn nhà vốn có chút quạnh quẽ trống vắng lại được cậu thêm vào một vài đồ vật, đã không còn quạnh quẽ ngược lại thêm vài phần ấm áp.
Ôn Nhuận đối với nơi ở mới của mình vô cùng hài lòng, quay lại hỏi mấy người bạn tốt thời gian, định là ba ngày sau mời họ đến ăn cơm tân gia.
Trịnh Tuyên cùng với ba trợ lý nhất định sẽ đến, Lục Trạm với Thẩm Mục Tuân cũng đến.
Tạ Ngọc Phàn với Sở Dư vẫn còn đang diễn chưa có đóng máy, người không có mặt nhưng mà lễ vật chúc mừng đã gửi đến nơi… Ôn Nhuận đếm đếm số khách sẽ đến hôm đó, suy nghĩ lại bay về phía Diệp Hàn Thanh.
Nơi ở này là Diệp tổng cho cậu ở tạm, hiện tại là hàng xóm.
Ôn Nhuận rũ mắt suy tư trong phút chốc, quyết định tự mình tới cửa mời người.
Nhưng mà cậu không biết khi nào Diệp Hàn Thanh mới về nhà, nên vẫn luôn chú ý động tĩnh cách vách, Chờ đến tối khi ánh đèn ban công cách vách sáng lên, đi tới cửa nhà bên cạnh.
Diệp Hàn Thanh trước đó đã biết tin tức Ôn Nhuận dọn lại đây, trước kia ở xa nên chỉ khi nào nghe tin tức về Ôn Nhuận thì hắn mới nhớ tới cậu.
Nhưng hiện tại ở gần như vậy, người chỉ ngay cách vách.
Diệp Hàn Thanh không tự chủ được bắt đầu nhớ đến cậu, nghĩ xem cậu đang làm cái gì, có ăn cơm chưa, có ngủ chưa…
Ôn Nhuận dọn lại đây hai ba ngày rồi, dù cho không nhìn thấy người, tâm trạng của Diệp Hàn Thanh vẫn rất tốt.
Cho đến khi Trịnh Tuyên nói với hắn, ba ngày sau Ôn Nhuận mời mọi người đi tân gia, hắn khó mà giữ được tâm trạng vui vẻ mà ủ dột không ngừng —— Diệp Hàn Thanh không được mời đến.
Đứa nhóc này ai cũng mời, chỉ duy nhất không mời hắn.
Diệp Hàn Thành ngồi trước cửa sổ kiểu Pháp ở ban công sắc mặt u sầu phiền muộn, trên ban công chỉ mở một cái đèn màu vàng ấm áp.
Ban công của hai nhà ở hai hướng khác nhau, hắn ngồi ở đây, không nhìn thấy bóng người ở đầu bên kia, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn sáng ngời ở đầu bên đó.
Ôn Nhuận mấy ngày này đều ở nhà, nhưng một lần cũng không nhớ tới hắn ở đây, cái người cố ý bọc tiền xu giấu trong sủi cảo cho hắn lúc ăn Tết, giống như chỉ là tưởng tượng của hắn.
Ngay lúc Diệp Hàn Thanh đang chìm đắm trong suy nghĩ tức giận, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hắn nhăn mày đi mở cửa, vẻ mặt u ám ban nãy sau khi nhìn thấy Ôn Nhuận đang đứng ở ngoài cửa, lập tức tiêu tan không còn chút gì.Thật ra Ôn Nhuận đang rất căng thẳng, tuy rằng cậu từng qua lại với Diệp Hàn Thanh rất nhiều lần, nhưng không biết đối phương có thích như vậy hay không.
Tân gia nhiều người như vậy, cậu sợ Diệp Hàn Thanh không thích ồn ào, từ chối cậu.nhiều người như vậy, Diệp Hàn Thanh không thích ồn ào, từ chối cậu.
Bất quá Ôn Nhuận vẫn lấy hết can đảm để đến.
Nếp nhăn giữa chân mày của Diệp Hàn Thanh giãn ra, mắt đen nhìn về phía cậu, thấp giọng hỏi: “Có việc gì sao?”
Ôn Nhuận nhấp nhấp môi, ngon tay rũ bên người không tự chủ nắm chặt góc áo vân vê, đây là động tác nhỏ lúc khẩn trương cậu thường làm.
“Diệp tổng, tôi vừa mới dọn tân gia, buổi chiều ngày kia chuẩn bị mời bạn bè lại ăn một bữa cơm… Không biết hôm đó ngài có thời gian để đến ăn cùng hay không?”
Nói xong, cậu hơi hơi mở to mắt, chờ mong nhìn Diệp Hàn Thanh.
Diệp Hàn Thanh bị đôi mắt đen sáng ngời nhìn hắn.
Hầu kết khẽ động, tự nhiên bật ra một tiếng “Được”.
Vốn dĩ đôi mắt đã mở to nay càng to hơn nữa, Ôn Nhuận cong môi lên, vui vẻ nói: “Buổi chiều ngày kia 6 giờ, cơm nước xong tôi tới gọi ngài!”
“Ừm.” Nhìn nụ cười vui vẻ của cậu, Diệp Hàn Thanh cũng cong môi theo.
Thành công mời người tới rồi, Ôn Nhuận cảm thấy rất thỏa mãn.
Nghĩ đến trời đã tối, không tiếp tục quấy rầy hắn nữa, cười tủm tỉm tạm biệt rời đi.
Chờ cậu đi vào lại cửa đối diện, rồi đóng cửa lại.
……
Ngày tân gia hôm đó, Ôn Nhuận gọi Trịnh Tuyên cùng với trợ lý mang đồ ăn lại đây, tự mình xuống bếp làm một bàn tiệc lớn.
Lúc năm giờ rưỡi, không chờ Ôn Nhuận đi tới cửa mời, Diệp Hàn Thanh tự mình mang lễ vật đến, Trịnh Tuyên nhướng mày đón người vào nhà, nhìn bóng dáng bận rộn trong nhà bếp, cố ý nói: “Tôi còn tưởng rằng không có mời cậu.”
Diệp Hàn Thanh lạnh lùng liếc hắn một cái, di chuyển xe lăn cẩn thận đánh giá căn nhà hơi chút xa lạ này.
Ôn Nhuận bày trí chỗ này rất ấm áp, nhìn đồ dùng cậu bày biện ở khắp nơi, đã biết tâm tư cậu.
Trước khi hắn không có thấy gì nhưng sau khi tham quan nhà ở của Ôn Nhuận xong, không thể thừa nhận rằng nhà của hắn quả thật quá quạnh quẽ.
Nơi đây làm hắn cảm nhận một cảm giác đã mất từ lâu, cảm giác nhà.
Khi Diệp Hàn Thanh tham quan căn nhà, Lục Trạm cùng Thẩm Mục Tuân cũng mang theo lễ vật tới.
Hai người vừa vào cửa đã tươi cười đầy mặt chào hỏi Ôn Nhuận, đến khi thấy Diệp Hàn Thanh, Lục Trạm giống như một cái cổ vịt bị bóp lại, mở to mắt im miệng.
Thẩm Mục Tuân cũng ngây ra một lúc, bất quá hắn rất nhanh phản ứng lại, tiến lên chào hỏi, “Diệp tổng.”
Diệp Hàn Thanh hơi hơi gật đầu, thấy dáng vẻ câu nệ của hai người nhíu nhíu mày nói: “Không phải ở công ty, mọi người cứ tuỳ tiện đi.” Ý của hắn chính là không muốn bởi vì sự xuất hiện mình mà phá hủy bầu không khí, nghe vào tai Lục Trạm cùng Thẩm Mục Tuân lại có cảm giác quái dị, giống như hắn là chủ nhân của nơi này.
Lục Trạm vô tư, không nghĩ gì nhiều.
Nhưng thật ra Thẩm Mục Tuân âm thầm liếc mắt nhìn Diệp Hàn Thanh, lại nghĩ tại sao Ôn Nhuận lại ở đây, tổng lại vẫn cảm thấy có chút mưu đồ,
Đè xuống tâm tư, Thẩm Mục Tuân muốn quan sát kỹ hơn, nếu thực sự là ý đồ không tốt, hắn phải cảnh báo Ôn Nhuận.
Chờ Ôn Nhuận chuẩn bị xong đồ ăn, đã gần 7 giờ.
Trợ lý hỗ trợ mang đồ ăn lên, trước tiên Ôn Nhuận khui hai chai rượu vang đỏ mới mua, tám người vừa vặn ngồi đủ một bàn, bởi vì sự xuất hiện của Diệp Hàn Thanh, ngay từ đầu không khí đã câu nệ, nhưng vừa qua vài chén rượu, lá gan mọi người cũng lớn hơn, chậm rãi thả lỏng.
Hiện tại mọi người càng ngày càng bận, đặc biệt là ba người Ôn Nhuận, Lục Trạm cùng với Thẩm Mục Tuân, hiếm khi tụ tập cùng nhau ăn cơm, ba người cũng không nói chuyện đã lâu, người một ly ta một ly.
Hơn nữa mấy người khác thêm dầu vào lửa, bầu không khí trên bàn ngày càng náo nhiệt, bất tri bất giác uống quá nhiều mà không nhận ra.
Chờ khi ăn xong đã hơn mười giờ tối, ở đây trừ bỏ Diệp Hàn Thanh, tất cả đều uống không ít.
Ôn Nhuận cũng uống say.
Tửu lượng bình thường, rất dễ say.
Bất quá, cậu cũng tự ý thức được, giả vờ say tránh được không ít rượu tới, hiện tại tuy rằng có chút choáng váng, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh.
Những người khác đều say nằm sấp xuống.
Cậu miễn cưỡng bò dậy, đem mấy cái con ma men kia kéo vào trong phòng khách.
May mắn là bây giờ trong nhà có rất nhiều phòng, vì vậy nếu mọi người say chỉ cần trực tiếp ở là được.
Chờ Ôn Nhuận mang Lục Trạm cùng Thẩm Mục Tuân an trì tốt ở trong phòng, ba người trợ lý cũng đã tỉnh chút rượu, bọn họ không chịu ở lại, giúp Ôn Nhuận mang Trịnh Tuyên nâng về phòng, từng người bắt xe trở về.
Ôn Nhuận từ trong phòng cho khách của Trịnh Tuyên đi ra.
Thì thấy Diệp Hàn Thanh còn ngồi ở trước bàn ăn, nhắm hờ mắt không nói chuyện, Ôn Nhuận cho rằng hắn cũng đã say.
Đỡ cái đầu càng ngày càng choáng, lắp bắp nói: “Tôi đi…… nấu một ít, canh giải rượu ……” Đỡ cái đầu càng ngày càng choáng, lắp bắp nói:
Cậu nói xong cũng không tìm được phương hướng, một lúc sau mới vào được bếp.
Diệp Hàn Thanh rũ mắt không dám nhìn Ôn Nhuận.
Cậu uống say, cả người đều phát ra loại khi tức mau tới khi dễ tôi, giống một con cừu con nhỏ mơ hồ khiến người ta thèm muốn mà không biết.
Diệp Hàn Thanh ở bên ngoài lắng nghe động tĩnh của cậu, lúc đầu bên trong còn phát ra âm thanh rất nhỏ, một lát sau, bên trong đã yên tĩnh hẳn.
Hắn nheo mắt, rốt cuộc không yên tâm di chuyển xe lăn vào trong xem thử.
Sau đó liền có chút dở khóc dở cười.
Sợ là cậu đã thật sự rất say, trong nồi còn đang nấu canh, cả người đã xụi lơ ngồi bẹp trên mặt đất, dựa vào tủ bát ngủ.
Diệp Hàn Thanh đi vào tắt bếp, hơi gian nan cúi người ôm cậu lên.
Hắn đang ngồi trên xe lăn, tư thế này dùng sức không tiện lắm.
Uống say người lại phá lệ nặng nề, phí thật nhiều sức mới bế cậu lên trên đùi được, Ôn Nhuận đang ngủ còn không được thoải mái nhích tới nhích lui.
“Con ma men nhỏ.”
Ngón tay điểm điểm trên chóp mũi cậu, ánh mắt Diệp Hàn Thanh vô cùng ôn nhu, giữ chặt cậu rồi điều khiển xe lăn đi vào phòng ngủ.
Người trong tay không biết có khó chịu không, nhíu mày dài lại, vẫn mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó.
Diệp Hàn Thanh kề tai nghe trong chốc lát, mới phát hiện cậu đang nhắc tới canh giải rượu.
Bất đắc dĩ cười cười.
Hắn vốn dĩ muốn mang người đặt trên giường, khi chuẩn bị buông tay lại sinh ra bất đắc dĩ.
Người say rượu ngã vào trong lòng hắn, bất luận hắn làm cái gì cũng không biết.
Đáy lòng Diệp Hàn Thanh nổi nữa một phen, ánh mắt tham luyến đảo qua mỗi một chỗ trên mặt Ôn Nhuận, cuối cùng vẫn nhắm mắt, đem người đặt lên giường an ổn.
Vừa đến cạnh giường, người say đã cuộn chăn bông lăn vào trong.
Ôn Nhuận nằm ngưỡng mặt trên giường, môi hồng khẽ mở, lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn chằm chằm hồi lâu, nhìn không được duỗi tay đè lên đôi môi ướt át.
Cảm xúc mềm mại, ướt át, làm người mê muội, ngón tay quyến luyến, nhẹ nhàng ấn trên cánh môi, cừu con có thể là bị trêu ghẹo không thoải mái, nhăn mi khép môi lại.
Đúng lúc ngậm lấy đầu ngón tay trêu đùa mình kia.
Ánh mắt Diệp Hàn Thanh tối sầm lại, do dự hai giây, cuối cùng vẫn là không có đưa vào, khắc chế thu tay lại.
Đầu ngón tay còn lưu lại cảm xúc ướt át, nhưng hắn chỉ có thể chậm rãi rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
Bây giờ chưa phải lúc, mặc kệ là đối với Diệp Hàn Thanh hay là với Ôn Nhuận mà nói, đều không phải là thời điểm tốt.
Hắn một mình trở lại căn nhà buồn tẻ trống vắng của mình, sau khi Diệp Gia bị đưa đến viện điều dưỡng, căn nhà to như thế này chỉ có một mình hắn ở.
Diệp Hàn Thanh tâm tình bồn chồn, không buồn ngủ chút nào.
Hắn không bật đèn, di chuyển xe lăn đến sát bên cửa sổ.
Hắn muốn bình tĩnh tâm tình lại một chút, dáng vẻ khi say của Ôn Nhuận trong đầu thế nào cũng không xoá đi được, nhéo nhéo mi tâm, thở dài một hơi, dứt khoát nhắn tin hỏi Cố Tư Niên, khi nào về B thị.
Gần tới Thanh Minh, lúc này mỗi năm, cậu cháu ba người sẽ cùng đi tảo mộ.
Cố Tư Niên thực ra không phải là con ruột của ông bà ngoại Diệp Hàn Thanh.
Ông bà có tình cảm tốt, ở tuổi trung niên mới sinh được một cô con gái đặt tên là Cố Tư Ngọc, cưng nhưng trứng.
Nhưng Cố Tư Ngọc khi còn nhỏ sức khỏe rất kém, trước 10 tuổi thường xuyên bị sinh bệnh, suýt chết hai lần.
Bà ngoại Cố mời đại sư đến xem, đại sư nói rằng Cố Tư Ngọc còn quá nhỏ mà Cố gia phúc trạch thâm hậu nên chịu không nổi, nên bà ngoại Cố đã nhận một cậu bé từ cô nhi viện về nuôi.
Những lời của đại sư có thể không đúng, nhưng sau khi bà ngoại Cố nhận nuôi một cậu bé từ trại trẻ mồ côi, Cố Tư Ngọc đã không còn thường xuyên bị ốm nữa.
Bà ngoại Cố đau lòng con gái cũng cám kích đứa bé trai, nên đã đặt tên cho đứa bé ấy là Cố Tư Niên, coi như con ruột mà nuôi lớn.
Cố Tư Niên chỉ kém Cố Tư Ngọc hai tuổi, khi còn nhỏ, tình cảm của hai chị em rất tốt.
Sau đó Cố Tư Ngọc tuổi dần lớn lại kết hôn Diệp Mậu Khai, chị em ruột càng ít gặp mặt, sau đó Cố Tư Niên muốn ra nước ngoài phát triển và không quay trở lại.
Anh ấy đã không trở lại hai lần cho đến khi bà Cố và ông nội Cố lần lượt qua đời.
Cho đến khi ông bà ngoại Cố qua đời, y mới trở về hai lần.
Khi đó Diệp Mậu Khai chưa lộ rõ bản tính, Diệp gia vẫn hòa thuận.
Cố Tư Niên chỉ vội vàng gặp qua mẹ con bọn họ, đã đi lại ra nước ngoài.
Khi đó Diệp Hàn Thanh tuy nhỏ, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được người cậu này không thích hắn.
Bởi vì một bên trong nước một bên ở nước ngoài, hai bên liên hệ cũng ít, tới khi Diệp Hàn Thanh tốt nghiệp tiến vào Diệp thị, hầu như đã cắt đứt liên hệ hoàn toàn với người cậu này.
Bà còn nhớ rõ mẹ mình từng cảm khái qua nói rằng người em trai này lớn lên càng lúc càng xa lạ với bà.
(khúc này ý chỉ mẹ Diệp Hàn Thanh nói.”
Hắn cũng không để ý, nghĩ rằng dù sao cũng không phải ruột thịt, lớn lên liền xa lạ cũng bình thường.
Sau khi mẹ bị tai nạn xe qua đời, hắn gặp biến cố.
Lại tiếp nhận trị liệu tâm lý trong một đoạn thời gian dài.
Khi tỉnh táo lại muốn trả thù, cái người cậu từ lâu đã cắt đứt liên hệ này lại xuất hiện trước mặt, nói sẽ giúp hắn.
Diệp Hàn Thanh vốn dĩ không tin y, thẳng cho đến khi đi tảo mộ mẹ, vô tình nhìn thấy Cố Tư Niên ánh mắt toàn là thống khổ áp bức, mới hiểu rõ.
Chuyện cũ đã rồi, hắn vô tình tìm hiểu quá khứ của các bậc trưởng bối, chỉ cần hai người có cùng một mục đích, là đủ rồi.