Ice And Cold (Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng Phần 2)

Chương 46: Mạo hiểm diễn


Đọc truyện Ice And Cold (Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng Phần 2) – Chương 46: Mạo hiểm diễn

Được một lúc nó lặng lẽ đến Saltus, một khu rừng nhỏ, thật ra khi nghe sẽ đến GGEM là nó đã biết khu rừng nhỏ này, nơi này khiến nó cảm thấy dễ chịu, nhưng khi nó đến nơi này thì đã có người đến trước nó tự lúc nào. Chính bản thân nó cảm thấy vô cùng bất ngờ với 2 con người đang ở phía trước, đập vào mắt nó chính là chiếc đồng hồ “đặc biệt” mà nó không thể không nhận ra…

“Kiên Minh Đức…”

– ÂY….Minh Hy, sao cô lại ra đây? – Triết Minh nghe 3 từ ấy từ phía sau liền quay đầu lại nhận ra nó, 5 năm trước chính anh cũng đã xao xuyến cô gái này, bây giờ cũng thế, nhưng thù hận khiến anh muốn phá huỷ cô gái này hơn là yêu thương.

– À…tôi cảm thấy bên trong khá ngột ngạt nên ra đây một lát, không ngờ lại gặp 2 anh ở đây. – đối diện với Triết Minh nó vẫn tỏ ra bình thường, bởi nó vẫn chưa có bằng chứng Triết Minh chính là Kiên Minh Đức bằng việc chỉ dựa vào chiếc đồng hồ.

– Hia anh đến lâu chưa..

“Flynn…..thiếu gia đã đến gần với chỗ anh đó…tôi đang qua chỗ anh…” – Zeny đứng dưới sảnh nhìn lên, lại nhìn sang Saltus, nhận ra ám hiệu từ những đầu ngón tay phía xa xa của nó. “Đúng thật Fasmin vẫn hiểu mình nhất, biết mình đang làm gì..” Zeny nói thầm sao đó nâng tà váy hướng đến Saltus mà đi.


Sau khi nghe những thông tin mà Zeny truyền đến, hắn nhanh chóng bước sang Saltus, chọn 1 góc khuất an toàn đủ để quan sát hết tất cả nhưng rất tiếc hắn không thể nghe được cuộc thoại, điều hắn bất ngờ chính là thái độ của Triết Minh và “thiếu gia” khi trò chuyện với nó, quá đỗi thân thiết như là bạn với nhau vậy.

“Thiếu gia có vè 3 rất thân với cô Minh Hy…” – hắn nói với Zeny.

“Có lẽ Fasmin đang tiếp cận hắn ta…”

“Như vậy không phải cô Minh Hy quá nguy hiểm sao…” hắn liền phản ứng, ngoài mặt hắn gọi là cô Minh Hy làm như không nhớ bất cứ đều gì nhưng thực chất hắn rất lo cho nó. Zeny đang bước đi cũng bị phản ứng của hắn làm cho giật mình.

“Cô Minh Hy…// Cô Cao……” đột nhiên có một thứ gì đó lao phắt qua hắn hướng đến tấm lưng của nó không một tiếng động, nhưng cũng may nó như vấp phải gì đó ở chân nên ngã người về trước một xíu, tránh khỏi vật thể ấy đang lao trực diện về phía nó, nhưng nó cố ý để thứ đó lướt nhẹ qua tay, viên đạn ghim thẳng vào một thân cây nào đó. Vết thương ở tay nhanh chóng túa máu nhưng máu có màu đỏ thẫm, hắn chạy đến nhưng vẫn nhớ thân phận của mình là một vệ sĩ nên chỉ mang tính bảo vệ. Zeny bên này đang đi qua nghe hắn nói truyền bên tay làm bước chân khựng lại va phải nhân viên, cả những ly nước ép đổ vào váy.

“Là ai làm..” nhưng không một chút hồi âm, Zeny nhnah chóng chạy qua Saltus, mặc cho chiếc đang loan lỗ những màu sắc hỗn hợp. Nó đau đớn, mồ hôi túa ra ngày càng nhiều nhanh chóng rơi vào trạng thái mê man, sau đó là bất tỉnh.

– Chúng ta mau đưa cô ấy đến bệnh viện…chờ đã…*Triết Minh lên tiếng*

– Tôi thấy như thế này, bên ngoài hiện..- đợi Triết Minh nói hết câu thì hắn đã bế nó rời khỏi Saltus từ lúc nào. Zeny thấy hắn bế no chạy ra ngoài phía sau cũng chạy theo.

– Hắn ta là vệ sĩ mà tự ý vậy à..- Tuấn Thanh nói, rõ ràng anh hiểu được ý đồ của Triết Minh muốn kéo dài thời gian nên anh cũng phối hợp nhưng kết quả chỉ còn lại 2 anh.

– Hux….hắn ta là cảnh sát. hắn muốn mượn Hàn Băng để dò thám chúng ta. – Triết Minh khoanh tay trước ngực nói, thái độ ngạo ngễ như dự đoán tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay anh.


– Tức là chúng ta đang trong tầm ngấm của cảnh sát.

– Hàn Băng cô ta từng là cảnh sát, vừa rồi cô ta đã nhận ra chiếc đồng hồ này, có lẽ cô ta đang nghi ngờ tôi..với việc bọn cảnh sát đang điều tra thông tin của tôi trong 5 năm qua cũng hiểu được chuuyện gì rồi đó…tôi thắc mắc 1 điều, tại sao Zohar vẫn chưa xuất hiện. – Triết Minh khó hiểu, rõ ràng Zohar là bậc thầy của James, hành tung bí ẩn, Triết Minh bực tức vì Zohar đã hứa sẽ giúp anh trả thù nhưng ngay cả những khi gặp mặt là do Zohar chủ động “hiện” trước bọn anh.

– Rosie đã trở về rồi. Thật tốt..- Triết Minh tiến lại thân cây lúc nãy, nhìn “vết tích” trên thân cây, anh đoán ra được người bắn phát đạn này là ai, không để lộ bất cứ âm thanh nào, đầu đạn chỉ lướt qua cánh tay của nó đã để lại dòng máu đỏ thẫm, nếu không vì nó được “thần” cứu giúp thì có lẽ nó đã phải bỏ mạng vì viên đạn chết người vừa rồi.

Bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra bình thường bởi chẳng một ai biết chuyện gì đã xảy ra bên Saltus. Dylan đang xã giao cùng mọi người thì chẳng thấy bóng dáng nó đâu mới cho người đi tìm, lại vô tình phát hiện…

– thưa..giám đốc vừa rồi có người ám sát bên Saltus.

– Ám sát..- Dylan đưa ly rượu chuẩn bị uống thì chợt dừng lại, nơi này an nhinh nghiêm ngặt thế mà vẫn xảy ra việc này…chắc hẳn là sát thủ bậc cao.

– Phải, tôi thấy một vệ sĩ bế tiểu thư chạy ra phía sau..sau đó có 1 cô gái mặc lễ phục chạy theo, không biết họ đi đâu mà trong cô gái chạy theo có vẻ rất gấp gáp. -vưa nghe trợ lí nói lại, Dylan đã bỏ ngay ly rượu xuống. Theo như anh biết nó là một người mạnh mẽ, cứng rắn, lạnh lùng làm gì phải để 1 tên vệ sĩ bế, anh biết rõ thân phận của nó hiện giờ cũng biết thân thủ của nó không phải dạng thường. Chắc chắn có chuyện chẳng lành.


– Đi xem thế nào.// Bọn họ đã rời đi rồi ạ…

– Chết tiệt….mau cho người điều tra cho tôi. – Dylan tức giận bỏ đi, để lại không khí ồn ào náo nhiệt như cũ.

…………..

Hắn đưa nó vào trong xe, cẩn trọng cài dây an toàn, mồ hôi rơi xuống cổ, cánh tay vẫn chảy máu đều đều, sắc mặt của nó nhanh chóng biến đổi chuyển sang trắng bệch, nó vẫn đang trạng thái bất tỉnh.

Hắn lái xe với tốc độ kinh hoàng.

– Minh Hy, xin em…..cố lên….phải ráng lên…- hắn không phải kẻ ngốc mà nghĩ chỉ là một phát súng bình thường, nhìn màu máu đỏ thẩm khiến hắn lo lắn. Trong xe chỉ có mỗi hắn và nó nên hắn không thể giả vờ được nữa, không biết nó nghe được không, chỉ biết hắn đạp ga hết cỡ, chiếc xe lao vút trong đêm…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.