Ice And Cold (Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng Phần 2)

Chương 33: Ngoại truyện


Đọc truyện Ice And Cold (Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng Phần 2) – Chương 33: Ngoại truyện

[LỜI TG: Đây là ngoại truyện đã xảy ra trong vòng 5 năm, nhằm giải thích một số chuyện có ở hiện tại, và cũng giải đáp được một số bí ẩn mà các bạn đọc giả đang thắc mắc.

(1)…………………………

Sau khi Tử Phong đẩy nó ra khỏi cánh cửa, cũng chính là lúc từ biệt nó, người phụ nữ mặc trang phục trắng và hai cô gái lúc nãy lại xuất hiện. Nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của Tử Phong khiến người phụ ấy ấy khẽ thở dài, nếu đã như vậy thôi thì nên cho Tử Phong một cơ hội chuộc lại lỗi lầm vậy.

– Xem ra Ngọc Minh thiên sứ vẫn còn chưa dứt tình với những người ở trần gian. Con cũng muốn thế có đúng không Tử Phong? – người phụ nữ ấy nói, Tử Phong liền ngước mắt lên nhìn, đúng thực đã đoán trúng tâm tư của hắn.

– Thiên sứ Ngọc Minh sẽ phải gặp 1 nạn kiếp rất lớn, rất khó khăn ở phía trước, Mi-chen đã cho con cơ hội để chuộc lỗi của mình…-“Người nói thật sao ạ….”……nhưng con cũng phải đánh đổi. – Người phụ nữ ấy khoác tay vẽ thành một vòng cung, hiện ra toàn bộ khung cảnh dưới trần gian, tức nhiên Tử Phong cũng thấy được tình trạng của mình thế nào.

– Vì con đã vô tình thả Sa-tan, nên bây giờ con hãy cùng Ngọc Minh thu phục hắn, nhưng hắn là ai, điều này ta không thể nó. Ngọc Minh vì chọn ở lại trần gian nên đã mất đi sức mạnh vốn có của mình, và không nhớ những việc đã xảy ra tại đây. – người phụ nữ ấy nói chầm chậm. Tử Phong vừa nghe vừa nhìn vào khung cảnh hiện lên trước mặt, Resd đang nằm bất động, toàn thân đều mang dây nhợ chằn chịch, và ông John cũng đang có mặt ở đó, tức Resd đang được bí mật điều trị tại Hàn Quốc, tiếp đến là hình ảnh tại tang lễ của Resd,……tất cả tất cả mọi việc từ khi Resd gặp tai nạn….cho đến khi James tự kết liễu đời mình, tất cả như một thước phim ngắn hiện lên cho Tử Phong xem. Tử Phong như bất động một hồi lâu, nếu Tử Phong quay lại thì chắc là phải đổi diện mạo….

– Tử Phong thiên sứ à, thời gian ở đây và dưới trần gian không giống nhau…..- cô gái phía sau người phụ nữ nhẹ giọng như nhắc nhở Tử Phong.


– Con sẽ chấp nhận cùng Ngọc Minh thiên sứ vượt qua kiếp nạn này ạ….

– Tử Phong, con nên nhớ, khi thu phục được Sa-tan, con và Sa-tan sẽ buộc phải quay về đây.

– Thế còn Ngọc Minh.- Tử Phong có chút ngạc nhiên khi nghe chỉ có anh và Sa-tan quay về.

– Sẽ phải ở lại….Không còn nhiều thời gian nữa Tử Phong….- cùng lúc đó, người phụ nữ lại khoác tay một cái cùng lúc Tử Phong cũng biến mất.

– Chúng ta đi thôi…..ta hiểu hai người muốn hỏi gì, ở thế giới của học, Ngọc Minh và Tử Phong sẽ không nhận ra nhau, đồng nghĩa với việc kí ức và những gì Tử Phong thấy và biết trứơc lúc nãy cũng sẽ không nhớ gì cả…..-hai cô gái đi cạnh có vẻ muốn hỏi gì đó nhưng người phụ nữ cười hiền và giải đáp được thắc mắc của họ.

………………………………………………………………………………………..


(2) Trong năm năm kể từ lúc nó cùng đội của mình trở về L.A., mối quan hệ của nó ngày càng thân thiết hơn, tuy nhiên nụ cười của nó vẫn còn gượng gạo và ít hiện lên.

Nó và Flynn (hắn), ngày một thân thiết mặc dù không chung tổ, nhưng vẫn thường hay hỗ trợ cho nhau hay nói đúng hơn hắn đang theo đuổi nó. Nó cũng không ngần ngại, tự nghĩ mọi chuyện tất cả đã qua, cũng nên cho bản thân mình một cơ hội hiểu được chính bản thân mình, vì thế nó đã cởi mở hơn với hắn. Cả hai ngày một thân thiết với nhau hơn, sự việc này tất cả mọi người đều từ từ biết được và cho đến lúc hai ông của nó biết. Hai người ông của nó đều tán thành và ủng hộ cho nó và hắn, còn gợi ý cho hắn tiến thêm một bước nữa.

Một ngày nọ, đã qua 5 tháng sau khi nó về L.A., nó được papa nuôi của mình gọi về nhà, vì lí do là ông đã quá nhớ cô con gái này. Nghe Kyo nói con gái nuôi của ông vừa phá được vụ án lớn đã nhiều năm trở về, thế mà công việc ngày một bận rộn.

– Papa…- vừa bước vào nhà, nó đã gọi papa của mình và ôm lấy ông, nó cũng vậy rất rất nhớ ông. Tuy ông đã lớn tuổi, đã hưu rồi nhưng trông ông vẫn còn trẻ, minh mẫn lắm.

– Winy…..để ta xem…..con gầy đi nhiều quá, ta nghe Kyo nói con chỉ biết công việc…

– Aizaaaa…không có nha…bây giờ thì khác…


– Hahahahah……..ta biết ta biết….con gái ta đã biết yêu rồi phải không…?? Hahaha…Kyo, con có biết “bạn” của Winy là ai không vậy? –

– ơh…con làm sao biết được….- nó đang mỉm cười, nhưng nghe Kyo nói nó liền thay đổi, thái độ của anh có điều gì đó…Và điều mà nó ngạc nhiên nhất là chuyện của nó và hắn, tại sao cấp trên vả lại còn là anh trai của nó, thế sao lại không biết? Điều này đúng thật làm nó thắc mắc.

– Papa, con ra sau phụ anh xíu nha…- thực ra nó biết chắc chắn có điều gì đó xảy ra với Kyo, nhìn biểu hiện của anh có vẻ lo ngại và không mấy tự nhiên như trước.

…….

– Anh Kyo, có chuyện gì làm anh lo lắng sao? – nó ra sau bếp, nhìn anh đang lay hoay pha trà nhưng tâm trí anh đã nghĩ đi đâu.

– Winy, anh có chuyện này muốn nói với em, nhưng không biết nói thế nào….anh không thể ngăn cản hạnh phúc của em….- Dù là không muốn nhưng vì nghĩ cho mọi việc nên anh vẫn phải nói và anh tin chắc việc này chỉ có nó mới có đủ bản lĩnh đối đầu với việc này.

[…] Sau khi nghe Kyo kể ra toàn bộ những gì anh lo lắng, nó cảm thấy mọi chuyện không đơn giản, nhưng nếu nó đột ngột rút khỏi ngành cảnh sát mà không có lý do gì có vẻ không thoả, và điều đặc biệt chính là chuyện tình cảm của nó và hắn, có lẽ nó và hắn chỉ mới bắt đầu một mối quan hệ mới, một vị trí mới dành cho nhau, một khi nó chấp nhận nhiệm vụ này, nó là người đau một thì người mà đau gấp mười gấp ngàn lần chính là hắn, chính nó đã làm tổn thương hắn. Chẳng trách Kyo lại có vẻ lo ngại với nó.

– Em biết mình nên làm gì….nhưng đột nhiên em rời khỏi ngành cảnh sát có vẻ nhiều ng sẽ nghi ngờ, vả lại ông trùm mà anh nói chắc đã biết em. Và để Flynn khỏi đau khổ hơn, em có ý này….[….] – nó nói nhỏ cho Kyo nghe về kế hoạch của mình.


– Em đem tính mạng của mình ra đùa giỡn sau?? – Kyo bất ngờ, anh quả thật giật mình sau khi nghe được kế hoạch của nó.

– Đó có lẽ là cách duy nhất, vẹn toàn cho tất cả..

Cuối cùng, sự việc không mong muốn đã xảy ra, chính là việc nó gặp phải 1 vụ tai nạn giao thông, sau đó đã mất 1 phần trí nhớ về Flynn nhưng lại ám ảnh bởi vụ việc của James, vì thế nó đã chủ động rời ngành cảnh sát và chuyển sang làm bác sĩ, định cư hẳn ở Luân Đôn, được gần gũi với hai ông của nó hơn. Cũng vì mất phần trí nhớ nên nó chỉ nhớ ra việc cuối cùng là nó cùng hắn về sở cảnh sát. Hắn cũng đã bỏ thời gian rất nhiều để giúp nó hồi phục trí nhớ, nhưng thực sự đã làm hắn thất vọng, nó chẳng nhớ được gì ngoài việc nó xem hắn như người bạn của mình. Điều này làm hắn rất buồn, nhưng không sao, xem như là bắt đầu lại từ đầu, hắn nhất định sẽ làm nó đỗ một lần nữa, hiểu được tâm ý của hắn.

………………………………..

(3) Trong năm năm qua, kể từ ngày James nói thật lòng mình cho tôi nghe, có lẽ tôi đã biết được rằng anh ấy đưa ra quyết định thế nào. James, đối với tôi anh ấy luôn là một người anh cao cả, một người anh cao thượng, nhưng tại sao một người lý trí như anh ấy cuối cùng cũng phải thất bại dưới tình yêu – yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu cô cảnh sát lạnh lùng đó chứ. Nếu cô ta không là cảnh sát, tôi chắc chắn sẽ ủng hộ anh ấy tiến tới dù là dùng quyền lực cưỡng chế hay cách khác, anh ấy là một người có quyền lực có sức mạnh, một người thay trời hành đạo, một người tốt như anh ấy tại sao…tại sao. Là vì cô…- Trịnh Hàn Băng, tôi hận cô ta, thay hình đổi dạng, thay cả thân phận, lần này tôi sẽ cho cô ta thấy….James…….. sẽ mãi mãi tồn tại, dù cô ta có bắt được James, James vẫn sẽ trở lại thế giới này…- James, anh ấy là vĩnh cửu đối với thế giới này.

Hiện tại, với thân phận Triết Minh, tôi đã tiếp cận được với cô ta, bao năm qua cô ta vẫn như thế, thậm chí càng đẹp hơn rất nhiều kể từ lúc cô ta rời khỏi ngành cảnh sát, tôi đọc báo thấy là do nguyên nhân ám ảnh, đọc đến đây tôi cảm thấy tức cười…Cho đến hôm cô ta bị mẹ chồng mình tát trước mặt mọi người, còn gọi cô ta là sao chổi, lúc đó tôi và James đều có mặt, lòng tôi cảm thấy rất vui rất thoải mái, nhưng sao nhìn biểu hiện trên gương mặt của cô ta khiến tôi lại cảm thấy khó chịu. Lẽ ra cô ta phải khóc lóc, quỳ xuống mà nhìn lỗi nhưng tôi đã lầm. Lúc ở bệnh viện, thái độ thân thiện của cô ta gần gũi với bệnh nhân có lúc làm tôi phải suy nghĩ lại về con người này, nhưng khi tôi thấy được vẻ mặt nhợt nhạt không cảm xúc đó của cô ta, tôi nên rút lại suy nghĩ đó của mình. “Cô ta vẫn thật băng lãnh… Băng lãnh hơn cả James, cô ta không mê muội vào tình yêu…không chết vì tình yêu như James”

– TRỊNH HÀN BĂNG, TÔI VÀ JAMES SẼ LUÔN DÕI THEO CÔ….- hiện giờ James đã hành động, sẽ nhanh thôi, mọi chuyện sẽ làm nó phải khổ sở hơn thôi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.