I Miss You, Best Friend

Chương 8


Đọc truyện I Miss You, Best Friend – Chương 8

Sáng hôm sau tôi căn bản là một con ma đội xác người đi xuống tầng 1, thử nói xem dù tôi có ngủ đến 10h sáng đi nữa,mắt sao có thể thoát khỏi cảnh thâm như một con gấu trúc…….

Minh lúc này đang ngồi thản nhiên trên ghế sofa uống trà,cầm tờ báo đọc chăm chú,thấy tôi đi xuống mắt cậu ta giật giật,xong lại nhanh chóng lật tung tờ báo, hắn nhìn tôi nói lời chêu trọc

– chẳng lẽ sở thú bị xổng chuồng???nguy hiểm ghê, bực thật tại sao không ai đăng báo,để người khác còn biết đường phòng bị, mang cung tên làm một chuyến đi săn

thật tức hộc máu.Tôi đây thì bị mẹ cậu ta làm mất ngủ,thế mà nhìn hắn xem,mặt tươi tỉnh,sảng khoái cười đùa…..thiên la (trời ơi) công lí ở đâu???.Tự nhiên ước thế giới có siêu nhân gao…(câu nói bất hủ:nơi đâu có sự sống,nơi đó có công lí,GAO REN TRỜ =]]]]* Gao Ồ….. một thời hâm mộ:D)

Bực mình ngồi xuống bên cạnh hắn,cầm cốc trà cho lên miệng uống hết một hơi,uống xong mới biết mình không uống được trà……vị đắng chát xuống đến cổ họng,mặt tôi đây thề là giống như khỉ ăn ớt.

Minh đưa cho tôi cốc nước lọc,xong lại giở trò diễn kịch,cậu ta ôm hai tay trước ngực ngây thơ nhìn tôi,diễn như thiếu nữ xưa, yểu điệu nết na,nhẹ giọng nói

-cậu là có ý gì với người ta, tranh nước uống thì thôi, lại còn uống vào đúng chỗ người ta vừa nhấp môi,cậu không lẽ là muốn hôn gián tiếp,nhỡ cậu giống mẹ thánh gióng thì sao, hôn gián tiếp cậu mà có thai thì sao,thế còn đâu là sự trong trắng của người ta nữa

Tôi bực mình với tài diễn xuất bậc thầy của hắn, hiện đang có tâm trạng không vui, vậy mà hắn còn cho thêm lửa vào dầu


-cút,cậu diễn kịch là muốn tham dự giải oscar chắc,có cần diễn xâu thế không

Hắn thản nhiên đáp

-thế cũng là ý hay,có thể xem xét

-tôi chắc điên mới đi nói chuyện với cậu

Minh nhún vai thản thản nhiên nhiên như mọi ngày

-cứ thoải mái thể hiện đi, bình thường qúa không phải tính cách của cậu,tôi quen rồi

-ý cậu nói tôi bị điên

Hắn lắc đầu nói

-không,là cậu tự nói mà

Tôi bực dọc đáp lại

-lúc nào cậu bị câm nhớ nói với tôi,hôm đấy dù nghèo kiết xác tôi cũng sẽ mở tiệc chúc mừng

Minh vỗ ngực khoe về thể lực của bản thân, hắn nói

-rất tiếc phải thông báo cho cậu rằng, tháng trước tôi đi kiểm tra sức khỏe,họ nói thể trạng của tôi Cực Kì Tốt, cậu hiện tại chưa có cơ hội mở tiệc rồi, cậu cố gắng đợi đến một ngày mưa giông,bão tố đẹp trời lúc ấy hãy mở party sau cũng được =]]]*


Cậu ta nhấn mạnh câu cực kì tốt mới điên chứ…….thật là cảm giác bất lực ( mọi người đừng thấy tôi nói bất lực mà nghĩ xâu xa, con gái thì không sao,con trai mà nói câu đấy mới là cả một vấn đề lớn:D)

Tôi thở dài bỏ qua cho hắn những lời chọc tức kia, quân tử báo thù mười năm chưa muộn…, cần bồi bổ cái bụng trước tính sau vậy ( có thực mới vực được đạo, =]]* tôi vẫn luôn theo chủ chương đúng đắn đó)

– sáng nay ăn gì

Hắn nhìn ra hướng ngoài cửa,cau mày nói

-trời đã lên đến tận đỉnh,ánh sáng đã trói lòa như thế, cậu nghĩ giờ vẫn là buổi sáng à, nhầm rồi phải ăn trưa mới đúng

-xời…..trưa hay sáng cũng được,quan trọng là ăn gì???

Hắn nói

– hết đồ nấu,cậu đi mua về đây tôi làm cho

-đùa nhau à,lần đầu tôi đến đây làm sao biết đường


Cậu ta ngồi xuống,lấy tay tôi chấm một ít nước vẽ lên mặt bàn kính, vừa tả như bắn ráp

-cậu cứ đi thẳng, sau đó sang trái hai lần, sang phải 1 lần, lại đi thẳng và sang phải 2 lần là đến

Tôi đơ ra nhìn hắn,cái ngón tay chấm ít nước kia là đang vẽ cái gì, cậu ta thật thiên tài, vẽ con giun đẹp như vậy, quả cao tay:))) tôi đây thật khâm phục,khâm phục sát đất luôn

-cậu vẽ con giun đẹp nhỉ????? Tả như thế đến bố tôi còn không hiểu,nghĩ sao tôi tìm được

Giải thích một lúc,cuối cùng cũng không đạt kết quả vẫn là 2 đứa cùng đi.Thật may là dù cậu ta có hoàn hảo đi chăng nữa, những vẫn thua tôi khoản vẽ vời,ít ra ông trời cũng không quá ưu ái cho hắn.

Lần trước trên đường đến,tôi căn bản là ngủ không có cơ hội ngắm,giờ mới thấy quanh đây có một thị trấn nhỏ,ở đây đâu đâu cũng toàn nhà gỗ nhìn thật đồng đều,cây cối trước những căn nhà san sát nhau,tạo thành một vỉa hè ngập trong bóng mát.

Hắn đạp xe còn tôi ngồi phía sau nhàn nhã ngắm cảnh, đi qua từng căn nhà không mấy cầu kì,dản dị mà tao nhã một nét đẹp độc đáo, thỉnh thoảng còn bắt gặp những người nước ngoài đang thích thú chụp ảnh, mọi người thì đều nói chuyện vui vẻ, không khí trong lành,hoá ra cũng có một nơi thoáng đãng như thế này.

Tôi thật sự bị cảm hóa bởi sự hấp dẫn của thị trấn ven biển này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.