Đọc truyện I Miss You, Best Friend – Chương 55: Ngoại truyện 3: Đám cưới lạ thường
Ở một góc nào đó bên trong Thủ Đô Hà Nội, có một nơi trang hoàng mọi thứ thật tao nhã, nơi đó không quá sang trọng cũng chẳng mấy xa hoa, nhưng nó lại được xắp xếp mọi thứ thật hoàn hảo, khung cảnh ấy mang đủ một cảm xúc hữu tình, có bàn ghế khắp nơi, loa đài……cùng một bức ảnh cưới phóng to,mọi thứ được bao trùm trong chiếc rạp, nơi đó bị trùm bởi những dải lụa trắng xanh,……chiếc cổng vào lãng mạn hơn bởi vài bó hoa đua sắc, nhìn nó đủ biết người làm ra nó thật khéo tay, cùng đó cũng có chim…..:D một đôi uyên ương đang hướng mặt vào nhau……….
Nơi ấy không thơ mộng nhưng lại khiến mọi người qua lại chẳng thể rời mặt, khung cảnh ấy thật tráng lệ……..
Lễ rước dâu cũng đã đến thời khắc ấy, cả một đoàn đón dâu tấp nập, nhộn nhịp tưng bưng =]]]* ha ha ha tôi thật sự rất hợp với nó.
Minh đi đến nhà tôi, trước cổng nhà cũng có rạp, cũng trang hoàng lộng lẫy,:)))) mọi người biết không nhỉ, Việt Nam có tục lệ làm khó chú rể trước cửa nhà cô dâu. Anh trai tôi hôm nay được làm thủ lĩnh của lũ em họ xa lắc xa lơ của tôi, cùng chúng đứng xếp thành một hàng rào trước cổng, cô nhóc cậu nhóc nào cũng ngạo nghễ trống tay vào hông chặn đường đi nước bước của hắn.
Nếu là mọi hôm chắc hắn đã kiêu ngạo nói vài câu trọc tức để lũ nhóc khóc lóc bỏ đi rồi =]]]* nhưng hôm nay hắn không làm vậy, trên môi hắn vẫn mang một nụ cười, Ơ yêu nghiệt vậy……, hắn đang mặc một chiếc áo vét đen, ở một góc áo trên ngực còn kèm theo một bông hoa hồng xanh, tóc đen gọn gàng……. Thật là….. soái ca đây rồi, T.T hắn còn cười nữa…, tội cho mấy cô nàng cùng khoá với tôi, nhìn mà nuốt ực tiếc nuối =]]]* ha ha ha tôi là chủ của bông hoa đấy đấy, thật vinh dự ngàn lần……
Minh cầm một cọc lì xì đỏ ném lên, khiến đám vệ sĩ nhí kia một phen hốn loạn đi nhặt, còn hắn lại thản nhiên đi vào…….
Hơ hơ…. còn tôi hiện giờ ở đâu ư =]]]* vẫn đang đứng trước hắn, với bộ quần áo ngủ màu hồng nhạt, có vài hình hello kitty, hắn nhìn tôi cau mày, ấy vậy tôi lại chẳng hiểu ý, thản nhiên chỉ vào chiếc áo hắn đang mặc, nói
– Ơ Minh hôm nay cậu đi dự tiệc à, sao ăn mặc lòe loẹt vậy?????
Minh
-……. giây phút tôi hỏi câu đó, hắn thấy cảm xúc dường như căng trào,…..thật sự cạn lời
Đang chống cằm suy nghĩ……, một phút……hai phút…..ba phút…., tôi vẫn ngơ ngác nhìn hắn, cuối cùng mẹ tôi phải hùng hổ ra xách tôi vào bên trong nhà, tôi bất ngờ bị kéo chỉ ngây thơ kêu oai oái, khiến các cô dì, chút bác xung quanh lại được một phen cười vỡ bụng. Hắn chỉ đứng đó ôm chán thở dài.Bên trong nhà mẹ tôi lại được một phen sốc nặng, khi nhìn thấy nàng Thư ( thợ trang điểm của tôi hôm nay) vẫn áo thung quần đùi, đầu tóc dối bù =]]]]*. Mẹ tôi cũng phải bực mình quát to vài tiếng, khiến hai đứa tôi bừng tỉnh, chạy loạn cả lên để chuẩn bị
T.T cuối cùng đám cưới của tôi phải rời lại khoảng 30 phút, lúc chào bố mẹ xong.
Tôi leo lên xe hoa, hắn nhìn tôi bằng con mắt sắc bén, nghiêm giọng nói
– nói ra cái lý do chính đáng của em về sự chậm trễ ngày hôm nay đi, nếu anh không bị thuyết phục thì em chết chắc
Tôi nhìn hắn nháy mắt cười hì hì, thế mà hắn cũng chẳng gục ngã trước mĩ nhân, vẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi đành cười khổ kể lại
– hôm qua em rủ Thư với Nhật cùng đi uống rượu
Hắn không nể tình, thản nhiên dùng hai ngón tay cốc lên đầu tôi một cái rõ đau, dùng giọng chỉ trách
– gan em rất to đúng không???? Còn dám đi uống rượu mà không rủ anh:D
Tôi xị mặt xuống, như trẻ con vừa phạm lỗi, nhẹ giọng thanh minh
– chỉ tại em muốn chuốc say hai người họ, rồi ép họ phải kí kết chấp nhận điều ước của em thôi mà
– ước gì
– à ha ha, em muốn Hoàng Nhật làm phù dâu cho em, còn Mộc Thư làm phù rể cho anh, hừ ai ngờ đến phút cuối lúc họ say mèm đồng ý, thì em cũng bị chuốc cho ngục ngã mất rồi
– vợ à, em nên kiềm chế những trò nghịch vô bổ đó lại đi, không anh sợ mình lo nghĩ đến tổn thọ mất
=]]]* tôi chỉ muốn một cái đám cưới đặc sắc thôi mà, chứ có tội tình chi mô ( đâu)
Đi khoảng 30 phút, chúng tôi đến nơi, vừa bước xuống đã bị vài cơn gió thổi khe khẽ qua mặt, con gió biển thật biết cách chêu đùa người khác……
Ồ đúng rồi, lễ cưới mơ ước của tôi là ở cạnh biển, tôi thích khung cảnh ở đây, đương nhiên là hắn đều chấp nhận nếu điều ước của tôi không quá phi lí
Chúng tôi bước đến, bắt gặp một đôi trai gái phía trước =]]]* ha ha ha Nhật hiện đang mặc một chiếc váy trắng, kèm đó là bộ tóc giả xoăn xoăn uốn nhẹ, chân đi đôi giày cao gót tầm 5 phân, vẻ mặt cậu ta phụng phịu:))( cũng phải….. cậu ta sao mà chấp nhận được là bản thân lại bị tôi lôi vào tròng dễ vậy…..
Tuy hơi….hơi buồn cười nhưng mà cậu ta cũng đẹp đấy chứ, Thư cũng điển trai chứ bộ…..
Hắn dắt đôi bàn tay nhỏ nhắn của tôi đi trên dải lụa đỏ,mái tóc tôi bồng bênh thả dài, để chúng tung bay trước gió, chiếc váy tôi mặc suông dài chạm đất, kèm đó là chiếc giầy lấp lánh tôi đang đi tựa như đôi giầy thuỷ tinh của nàng lọ lem.
Tôi nhìn Minh, ánh mắt hắn cũng hướng về tôi, chúng tôi đều mang một nụ cười hạnh phúc, khi cùng hắn bước đi tôi bất chợt lại nghĩ đến một câu nói của Lỗ Tấn
* trên mặt đất vốn làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi *
Nếu vậy có lẽ con đường phía trước đó sẽ là của hai chúng tôi và đó cũng là con đường riêng mà chúng tôi tự tạo ra…….
Hắn hỏi tôi
– có cảm thấy hối hận không
Tôi khi ấy đã vui vẻ trả lời
– hối hận ư……, không hề
Khi ấy hắn cũng chỉ cười nhẹ……..
Tiếp đó buổi lễ diễn ra khá yên bình…..cho đến khi……
Hoàng Nhật vô tình chệch chân bởi đôi giầy cao gót lạ lẫm kia, cậu ta nhẫm lên chiếc váy dài màu trắng do tôi chuẩn bị riêng cho cậu ta, theo đà quán tính, Nhật ngã lao về phía tôi, tay cậu ta còn thản nhiên giữ lấy vai tôi, T.T do sức nặng của một thằng con trai khiến tôi ngã nhào xuống, tay ném thẳng bó hoa lên trên phía bầu trời xanh xanh.
Hắn nhìn thấy thế, rất nhanh tay túm lấy. Tôi ngỡ như thoát nạn, ai ngờ……T.T, hắn lại túm lấy bó hoa, mặc tôi ngã úp mặt xuống cát…..
Đau thương quá…..
Hắn cầm được bó hoa thì thở phào nhẹ nhõm, xong vô tình nhìn sang bên cạnh thấy thiếu thiếu, mới nhìn xuống bên dưới, tôi đang nhìn hắn bằng con mắt thù hận, Minh đưa tay ra, nhẹ giọng nói
– nắm lấy
Tôi vô dụng túm chặt tay hắn đứng lên
Phiá xung quanh đó đầy dẫy lời bình phẩm, ôi thật mất mặt.
Tôi có hỏi hắn lý do
– tại sao không đỡ lấy em, hừ hoá ra anh lại là một kẻ chỉ biết thương hoa mà không tiếc ngọc
Minh chỉ bình thản đáp lại
– nhầm rồi ngược lại mới đúng, chỉ là giữa cái nơi toàn biển với cát như thế này hoa thật sự rất hiếm,:D chỉ tại em cố chấp làm lễ tại đây nên đành chịu thôi, ở đây bó hoa này quan trọng hơn em, vợ à em thất sủng rồi
-…… Tôi vô vọng cùng những lời nói chưa kịp thoát ra khỏi họng, T.T tôi chọn nhầm chồng rồi…..
…..
Haizzz, nhưng không sao, hắn chêu trọc tôi thế này còn đỡ hơn là để tôi phải thấy cảnh hắn với Hoàng Nhật dắt tay nhau vào lễ đường, hết hồn =]]]*