Đọc truyện I Miss You, Best Friend – Chương 32
Hôm nay đã là 30 tết, may bữa cơm đón năm mới của gia đình không phải do đứa con gái thất bại là tôi làm, chứ nếu không thì chắc cả nhà tôi đã có cơ hội đón tết quây quần trong phòng bệnh rồi,….. hahah bội thực cấp tính chứ chẳng đùa.
Cả Gia đình vui vẻ đến 10 giờ,tôi đã không thể tự chủ mà ngáp ngắn ngáp dài vài cái, cuối cùng không thể thức thêm nữa,tôi chúc cả nhà ngủ ngon, pháo hoa thôi thì ta còn cả đời mà, lo gì năm sau xem cũng được.
Nằm lên chiếc giường yêu thương, mắt hướng lên trần nhà,thản nhiên đếm đến 15 con cừu là tôi đã đi nhanh vào giấc mộng vàng rồi.
Lúc tôi đang mơ đến cảnh nắm tay hoàng tử trong chuyện cổ tích,ấy vậy khi chuẩn bị nắm được tay chàng, thì đột nhiên có tiếng chuông reo điên loạn *???? Hồi xưa có i phone 6 rồi hả…..! Lạ thật *. Chỉ thấy chàng mở máy lên nghe, nhưng tiếng chuông vẫn không dứt, chàng quay sang nhìn tôi, rồi nói
– không phải chuông điện thoại của ta, cô nương thử kiểm tra dế của mình đi
Câu nói đó khiến tôi ngỡ ngàng, ôi thật hiệu đại hóa quá cơ. Tôi lục khắp túi cũng chẳng thấy, Hoàng tử mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói
– người đâu nghe lệnh….., cô ta không nghe máy khiến ta khó chịu, chém bay đầu cô ta ngay đi
Tôi bàng hoàng, hoảng sợ chạy vội, đến lúc ngã xuống một con dốc không đáy. Tôi mới giật mình bật dậy, với lấy chiếc điện thoại đang reo không ngừng kia, tôi chán nản, ấn nghe….nhưng chưa kịp để hắn lên tiếng, tôi đã nhẹ giọng nói
– thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang say giấc nồng, xin đừng làm phiền, tránh làm cô ấy gặp phải ác mộng không cần thiết
Phía đầu giây nghe thấy cũng phải bật cười,hắn thầm nghĩ * thì ra cậu còn biết dùng trò này để từ chối nghe máy, vậy mà mọi lần cậu buồn chán cũng toàn gọi phá hủy giấc mộng của người khác thản nhiên như vại *. Minh nghiêm giọng lại đáp
– đồ ham ngủ hơn hamhọc như cậu thật chẳng thay đổi được, dậy đi xem pháo hoa thôi, ngủ mãi cũng có đẹp lên được đâu, thật uổng phí thời gian
– đang thầm nghĩ cái kẻ vô duyên phá hoại giấc ngủ ngàn vàng của tôi là ai, hoá ra…là cái kẻ đáng ghét cậu, pháo hoa năm nào chẳng xem được,vội gì chứ….
Hắn thở dài, nói
– cho cậu 5 phút để thay quần áo, tôi ở dưới cổng đợi, nếu 5 phút sau cậu không xuống thì dù có phải lên lôi cậu tôi cũng không thấy phiền, hiểu chưa
Tôi quen tính Minh quá mà, hắn chẳng hề dọa tôi, nếu không xuống chắc sẽ bị hắn lên xích cổ tôi lôi đi mất.
Tôi đành rời khỏi chăn, mơ hồ mặc cái áo khoác vào, xuống bên dưới. Người ta nói rằng, vào những đêm 30 thì không nên tắt đèn, để cho các cụ ghé chơi, thần tài không lạc đường,hay cũng là để giữ may mắn. Vậy nên dưới nhà tôi đều bật đèn sáng rực rỡ. Tôi an toàn ra phía ngoài cổng, quả nhiên Minh đang đứng đợi.
Ngồi lên phía sau chiếc môtô phân khối nặng của hắn, tôi yên phận để hắn mang đi tùy ý…… mà chắc Minh cũng không túng thiếu đến nỗi mang tôi đi bán đâu nhỉ.
Trời đêm xuân gió lạnh thổi vào mặt không ngừng, nhất là còn đi xe với vận tốc nhanh thế này nữa. Chúng tôi đi đến bên Hồ Hoàn Kiếm, hiện tại quanh hồ số người đứng trờ màn bắn pháo đông ngịt, khiến tôi cũng phải ngỡ ngang. Năm nay hình như đông hơn cả năm ngoái, mà kể ra thì tôi cùng Minh đón thời khắc giao thừa cũng đã được 3 năm rồi, lúc nào cũng chỉ có hai đứa thôi. Tôi toàn nhàn nhã đứng cạnh, khoác tay Minh để tìm kiếm hơi ấm. Chờ đợi đến khi màn pháo hoa được bắn lên rực sáng cả bầu trời. Tiếng pháo vang lớn,nó đã lặng lẽ mang đi theo cả một câu nói của tôi nữa.
Năm nào cũng vậy, vào thời khắc này tôi cũng nói câu đấy thôi, cũng đã 3 năm, chưa hề thay đổi…….
Đến tận mùng 3, tôi gọi điện cho hắn, thật lười nhác, chẳng muốn vận não suy nghĩ, tôi nói
– chúc cậu những câu người khác đã chúc
Nghe đến đây trong đầu hắn lại cảm thấy nực cười,:D vào mùng 1 tết Hoàng Nhật nói
– năm mới chúc cậu gặp nhiều may mắn, vài năm nữa mang nàng Linh về, để có hạnh phúc tràn đầy, cố lên người anh em
Thế mà tôi hôm nay lại chúc như thế, hoá ra là cũng đang cổ vũ hắn sớm lấy được tôi ư,
Thật là…….. =]]]]*
Minh đáp
– ồ…. thế tôi cũng chúc cậu đạt được ngược lại những câu người khác đã chúc
– hôm trước đứa em họ chúc tôi sống lâu trăm tuổi….. ơ thế hóa ra cậu đang chúc tôi chết sớm à
– ừ… như thế rất tốt
– Tôi rất đàng hoàng, vậy mà cậu còn chửi rủa Thật là đồ khó ưa
Minh cười nói
– ai bảo cậu chúc cái câu chúc dị như thế
Chỉ là tôi muốn đổi mới một chút thôi mà, vào mấy ngày tết, năm nào cũng phải nghe những câu chúc không chút màu mè, thật tẻ nhạt, tôi đáp
– Tôi chỉ là tránh lặp từ, cho cậu đỡ nhàm chán thôi mà
– rồi đã tiếp thu, biết ngay đầu cậu bị bánh trưng lấp hết rồi mà hắn nói tiếp
– à tết vui không
Tôi nghe hắn hỏi mà não cả lòng, thở dài đáp
– tết này cái gì cũng có, chỉ thiếu chúng nó
– thiếu gì
– xấp tiền lì xì dầy như những năm trước
Hắn bắt trước lại lời của cô bác, dì chú đã nói
– cháu lớn rồi, thôi nhé
Tôi lại càng não lòng hơn
– một phút huy hoàng giờ đã vụt tắt……. giết tớ đi, đau lòng thật
kế đó Chúng tôi nói chuyện qua lại, chém gió rôn rả…..