I Miss You, Best Friend

Chương 24


Đọc truyện I Miss You, Best Friend – Chương 24

Mất một ngày tổng vệ sinh nhà cửa, Minh lại phải làm bù vào buổi chiều hôm thứ 2, sau khi đi học về là bắt tay vào quét dọn luôn. Đến tận tối hắn mệt mỏi lấy tay lên chán lau đi bớt mồ hôi, nhìn qua tổng thể căn nhà sáng bóng kia, mệt mỏi nói

– cuối cùng cũng xong, chắc từ lần sau cũng nên thuê người về làm cho bớt mệt

Tiếp đó ánh mắt vô tình lướt qua dừng lại tại nơi hai kẻ vô gia cư từ đâu chui ra kia, ngồi nhà hắn làm càn, ầm ĩ nãy giờ, Minh bực mình nhìn tôi với Hoàng Nhật đang tranh nhau cái điều khiển, cậu trầm giọng xuống

– này……, hai người làm ơn về hộ cái, tập hợp hết ở đây làm gì, phá nhà tập thể à

Giọng nói của hắn vừa đủ khiến hai kẻ đang ồn ào kia cũng phải ngừng lại chú ý đến sự hiện diện của hắn. Tôi nhìn Minh cười tươi đáp

– nhà tôi không có một ai, sang đây trú tạm một chút thôi mà…..người bạn tốt chẳng lẽ cậu nỡ để tôi ở nhà một mình nói truyện nội tâm sao

sự thật thì tôi là sang nhà hắn trốn nạn, có nhà mà phải di dân đi trú nhờ, thật không dám về, giờ mà ở nhà chắc lại bị tên anh trai kia bóc lột cạn kiệt sức lao động mất, tôi ánh mắt long lanh thành khẩn

Ngược lại vẻ mặt ngây thơ của tôi, hắn trả lời vô tình

– liên quan gì đến tôi, cậu buồn chán chứ đâu phải tôi, bận tâm nhiều làm gì

Minh quay sang Nhật dò hỏi tiếp, hắn hếch mặt lên một cái. Nhật biết ý trả lời

– hahaha, đừng để ý đến tôi, chỉ là mụ dì ghẻ, với lũ con đáng ghét kia không có mặt ở nhà, chẳng có ai để tôi chêu tức nữa, nên buồn chán sang đây chơi với cậu cho vui thôi mà

-khỏi….không có cậu đến tôi còn hạnh phúc hơn


Hắn thở dài, thật quá quen với cái bản mặt của hai người họ, ngày ngày xâm chiếm lãnh thổ của hắn, không để nơi đây nổi một ngày bình yên, rõ nhức đầu cứ mỗi khi họ buồn chán lại biến căn nhà thành nơi xả stress.

Tôi nhìn Nhật khó tin nói

– mẹ tôi không có ở́ nhà, tủ lạnh trống không nên phải sang đây ăn nhờ ở đậu, còn coi như là hợp tình hợp lý, cậu nhà to cửa rộng chẳng lẽ cũng không có gì ăn ư

Nhật cười rõ tỉnh,nhún vai trả lời lại tôi

– Cậu cũng biết đấy, nhà to đâu phải là tất cả, bên ngoài chỉ là cái vỏ, sao bằng được căn nhà Minh đẹp trai lớp ta được, ở đây phục vụ rất tốt, tôi đây rất thích thú

– cái gì??? Cậu thích thú với Minh á….Oh my good tin nóng hổi, ra thì Minh rất hảo soái nhưng cậu cũng không thua kém là mấy, đừng lún sâu qúa bây giờ bỏ vẫn còn kịp

tôi vỗ vai cậu ta, thâm tình khuyên nhủ

Nhật trợn tròn mắt nhìn tôi, hết nói nổi, ngừng lại một chút xong cậu lại tươi tỉnh trở lại cười hỏi tôi- Cậu đã từng nghe câu truyện về kẻ điếc nói với người thông minh chưa

Câu chuyện này tên lạ vậy sao nghe kể được, tôi trả lời thành thật

– chưa từng nghe qua

Cậu ta cười nham hiểm

– biết mà, nhìn bản mặt của cậu là tôi hiểu rồi…..thôi xong hình như tôi bị thành người thông minh thật rồi……

Tự nhiên chiếc dép của tôi hướng thẳng mặt tên Hoàng Nhật mà ném, hừm…. cái gì mà điếc với người thông minh. Hắn dám chửi khéo tôi đây bị điếc,khi tôi hiểu nhầm ý hắn á, đợi đấy tên nham hiểm.

Nhật mang vẻ mặt hầm hầm, cậu ta lãnh chọn cả chiếc dép tông, nhìn tôi tức giận nói

– Cậu muốn giết người à, ném nhẹ nhẹ thôi chứ

Không thèm chấp sự tức giận của hắn tôi giả nai hỏi

-thế cậu đã từng nghe qua chuyện kẻ ngu nói với người điếc chưa????….. mà cậu vừa nói cái gì cơ

– tai cậu bị thủng màng nhĩ à, nói to thế còn không nghe rõ

– Cậu nói gì????


Nhật bực mình quát to vào tai tôi – đồ điếc lòi

-xin lỗi…..hình như tôi bị điếc thật rồi

– Cậu dám dùng lại trò của tôi

Tôi nhún vai, bình thản ăn bánh uống nước cam. Hoàng Nhật nói một câu, tôi đáp lại mười, làm Minh cũng phải bực mình lên tiếng

– không cần cãi nhau, cả hai đều điếc với ngu, tranh trức vị làm gì…. đấy hòa chưa, nói nhiều tống hết cổ về bây giờ, mồm như cái đít vịt nói không ngừng nghỉ

Ồ lời nói rõ uy lực, hắn vừa cất tiếng tôi với tên kia im như hến.

Tiếp đó tôi trầm tư xem hoạt hình, mắt thì nhìn theo dõi cốt chuyện, nhưng tâm lại bay bổng đi vắng. Đến khi Minh cốc một cái vào giữa chán tôi mới tỉnh hẳn, hắn nói

– Cậu vừa bay đi đâu đấy, mọi khi đến đọan hài thì cười như điên cơ mà, lần này lại….. Thật kì lạ

Nhờ cú đánh đau rát kia tôi lấy lại ý chí, nhăn mặt trả lời

– không có gì tôi đang thắc mắc vài chuyện thôi

-chuyện gì???

Thấy hắn thắc mắc tôi cũng thành khẩn nói, ít ra có kẻ nghĩ hộ vẫn hơn

– thật lạ trong khoảng thời gian đánh nhau, cái quãng 20 phút Naruto nhớ lại kí ức vậy lúc đấy kẻ thù cậu ta đang làm gì, ngắm cảnh à

Hắn cười cười nói


– à tôi cũng đã từng nghĩ và cuối cùng đưa ra được vài kết luận, chắc có khoảng 10 trường hợp có thể xảy ra

– cũng rất có lý, nói ra thử xem

-có thể lúc đấy kẻ đó đang đi giải quyết nỗi buồn, hoặc phi tiêu, chém giết không trúng….mà cũng có thể vợ hắn gọi về ăn cơm thì sao, đó là 3 trường hợp, còn lại là 7 trường hợp khác

– Cậu đùa nhau à

– Cậu mới là đang bị điên đấy, hỏi toàn mấy câu ngu

-tôi nói nghiêm túc ngu lúc nào

Hắn hừ nhẹ, kể lại cho tôi nghe

– nhớ lại đi có lần cậu nói * tôi thật ngưỡng mộ bọn yêu quái, tại sao chúng có thể kiên nhẫn ngồi chờ siêu nhân biến hình xong mới bắt đầu đánh nhau???

À…Kì thực Tôi cũng có hỏi như thế… hahaha, lúc đấy còn bị hắn lạnh nhạt trả lời lại

* thắc mắc thì đi mà hỏi người biên tập *

Mãi về tận sau này vẫn không tìm ra nổi lời giải đáp, khổ tâm thật… nhỡ sau này con cái tò mò hỏi thì sao mà giải đáp cho chúng nó được đây, thôi chắc lúc ấy chém bừa vậy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.