Đọc truyện I Miss You, Best Friend – Chương 11
Hay cho câu nói thời học sinh
-Đi học như đi tu
-ngồi học như ngồi tù
-sách vở là kẻ thù
-thầy cô là địch thủ
Đến tận giờ phút này tôi mới thấm được,không phải riêng thầy cô đáng sợ đâu.Tôi đây mới bước vào cánh cổng này sau 2 tháng,nhìn đâu đâu cũng là ánh mắt xuyên thấu tâm can.Hizzzz thật là vẫn không thể quen được với tình thế này, đi cạnh trai đẹp là rơi vào tình cảnh cháy áo vậy đây.Không phải họ nên dồn sự chú ý vào nam thần của mình à,nhìn tôi làm gì.
Minh thấy thế khoác vai tôi cười trêu trọc
-uầy lâu không đến trường mà hình như fan của cậu vẫn không đổi nhỉ, nồng nhiệt, cuồng si như xưa
Tôi lườm hắn, nói
– ừ nhờ phước của cậu cả đấy,tôi thật muốn sang thái lan chuyển giới
Hoàng Nhật nghe Thế lắc đầu thở dài nhìn tôi,khuyên thật lòng
-vợ à không nên chơi bừa, vợ mà phẫu thuật đảm bảo trở thành sản phẩm thất bại nhất,dị dạng,tôi sợ vợ lại là kiểu nửa mùa,rơi vào giới tính thứ 3, tiền chuyển giới cho tôi đi đỡ lãng phí
-cậu nhà tiền tiêu không hết lấy thêm để làm gì, định khi nào xuống lỗ, đốt mang đi theo gấp hạc chơi à
Nhật búng tay tách,cười nói
-ý tưởng hay, vợ hôm nay sáng dậy có lỡ đập đầu vào tường không mà thông minh đột xuất,nghi ngờ thật
Tôi tự tin vỗ ngực tự hào nói
– tôi đầu nhiều chất xám,bẩm sinh đã thế rất tự nhiên,không cần thêm yếu tố phụ nào khác vẫn thông minh,chỉ tại cậu không nhận ra thôi
Minh xoa đầu tôi,cậu nói
-Sống thật với bản thân không nên dối lòng, cậu mà nhiều chất xám thì chắc đến con lợn cũng biết làm toán rồi
-cậu không nói thì không ai bảo cậu câm đâu
Một lúc sau đang bước lên cầu thang bỗng nhớ ra đống bài tập cô giao lúc hè,quay sang hỏi Minh
-cậu làm bài tập chưa
-…..
-này chẳng lẽ cậu chưa làm
-…..
Tôi bực mình quay sang hắn quát
-cậu bị câm à
Minh nhún vai nhìn tôi thản nhiên nói
-mới 5phút trước cậu xả ra câu *cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu* thế vừa rồi đứa nào mới chửi tôi câm
Tôi cười nói
-lỡ mồm thôi mà,cậu không nên nhớ lâu qúa làm gì
-tại đầu tôi không ăn hại như cậu,muốn không nhớ cũng không được
-xời đồ tự kiêu
Minh nhếch môi tạo thành đường cong nói
-thông minh thực chất thì có thể tự kiêu, chỉ những người như cậu mới không có tính đó
-cậu là muốn nói tôi ngu
Hắn nhún vai
Tôi bực mình bước dài chân,đi lên trước họ.Còn hai tên kia đi sau cười như điên
Tiết đầu tiên là toán,môn của cô chủ nhiệm lớp tôi,đau buồn hơn là đống bài tập kia tôi còn chưa động đến.Bọn lớp tôi nói 99% là cô không kiểm tra bài tập làm tôi yên tâm ngồi tán phét,những tại sao 1% nhỏ bé kia lại chiếm ưu thế.Cô đi xem từng vở, tuy là mới 7h30 nhưng tôi thầm mong cô tự nhiên bị cảm nắng,tôi sẽ ga lăng đỡ cô xuống phòng y tế.nhưng rất tiếc sự hoang đường không bao giờ thành hiện thực. Cô đi gần đến chỗ tôi cách đó 3 bàn,tự nhiên Minh ngồi đằng sau cầm quyển vở đưa cho tôi.Ôi vị cứu tinh, thế là có thể tạm yên tâm. Cô đi qua bàn Minh mà không cần hỏi qua quyển vở,đây chẳng lẽ là đặc quyền của lớp trưởng???cô tin hắn vậy sao. Với tôi thì có sự khác biệt không hề nhẹ,cô cầm vở tôi vừa được Minh đưa cho,nhìn chi tiết một lượt sau đó cười hiền từ với tôi hỏi nhẹ
-vở bài tập em đâu
Tôi cười tự tin đáp
– dạ,cô đang cầm
Cô chủ nhiệm đặt vở xuống bàn,tự tay lật từng trang cho xem,tôi trợn trừng mắt ngạc nhiên.Đây không phải vở văn hắn mượn tôi năm ngoái à
Cô tức giận quát
-đây là lần thứ bao nhiêu em không làm bài tập của cô rồi, em có gì thắc mắc với môn của cô à,em chắc rất thích môn văn???
Tôi cúi đầu không dám mở mồm,nói gì được đây rút kinh nghiệm mọi lần.nói phải thì bảo khinh môn cô,nói không thì lại chẳng có lý do nào khác,đúng là tiến thoái lưỡng nan,khó sử hết sức
Giờ về Hoàng Nhật tung tăng đi tán gái,Tôi bị phạt tưới cây còn Minh ở lại đợi
Đang tưới hắn giành xô làm hộ, tôi nhìn chằm chằm Minh,nói
-không phải tại cậu hại tôi bị phạt???giờ lại ga lăng tỏ ra hào phóng giúp đỡ
Minh nhíu mày nói
-gì,tôi hại cậu lúc nào, nói thử xem
-cậu đưa tôi vở văn,hại tôi bị cô chửi
Cậu nhún vai nói
-là cậu tự hiểu nhầm đấy chứ,tôi không hề nói đó là vở bài tập toán
-…….hết nói nổi,thật đúng là tự mình đa tình (tự bản thân tưởng bở,hiểu nhầm)
Minh thở dài nhìn bản mặt tự trách của tôi, Hắn nói
-bài tập tôi cũng chưa làm thì đưa cậu kiểu gì,vở không cậu cũng muốn cầm về chép à????
Tôi mặt hầm hầm lên án, chỉ trách
-thật không công bằng,cậu cũng chưa làm tại sao một mình tôi bị phạt
-cậu thử làm lớp trưởng,ngày ngày bị sai vặt đi,rồi mới biết, bỏ qua mấy tội vặt này quá đúng quy luật tự nhiên
-hizzzz rồi biết rồi
12h trưa chúng tôi lại cùng nhau đi bộ về, thật ra cũng không coi là bị phạt được, hắn làm giúp tôi không ít, thật cảm tạ khi hắn không phải người thấy chết không cứu……