Đọc truyện I Miss You, Best Friend – Chương 1: Hồi tưởng, hồi tưởng một chút thôi
Trên thế giới này, ờ thì con trai thật sự nhiều vô kể, có người thì hiền lành dễ tính, có người lại dịu dàng ấm áp,cũng có người lạnh lùng, lãnh đạm,vô cảm…..rất nhiều, rất nhiều người khác nữa,chỉ có điều…..không biết rằng người con trai vốn thuộc về tôi hiện đang ở đâu????.Có vẻ điều đó vẫn còn là một bài toán khó.
Tuy không biết rằng, tôi có thể gặp được một cuộc tình đẹp như mơ nữa hay không, nhưng trí ít hiện tại tôi vẫn có hắn ở bên….! Đó là điều mãn nguyện nhất trong những điều mãn nguyện nhất của tôi…
Như mọi hôm tôi và hắn lại trở về nhà cùng với nhau,tại sao ư???ồ Chỉ là chúng tôi nhà sát vách,không có cách nào khác.
Nhớ lại hồi trước lúc học cấp 2,chúng tôi được học chung lớp,đã thế còn được ngồi chung bàn, đáng thương thay cậu ta còn được làm lớp trưởng mà tôi lại là đứa gần như lười nhất lớp,chưa thể nói là hay đội xổ,chỉ thỉnh thoảng 1 tuần quên mang vở bài tập 9 lần,đa phần còn lại là chưa làm bài tập,cả ngày có 8 tiết tôi thề bản thân có nói chuyện trong 7 tiết thôi,thật đấy…, một tiết còn lại tôi ngồi than đói thôi đấy chứ .Mà người luôn thảnh thơi được đi bắt tội mấy đứa như tôi lại chính là cậu ta, nên tôi đây đành với tư cách là hàng xóm,mặt dầy xông vào bắt quang làm họ. Chào cậu ta thì cậu ta lại đáp cho một câu khiến tôi câm hơn hến
-có việc gì,định nộp bài tập sao?
……ôi….!Hãy coi tôi như không khí, hoặc chưa từng tồn tại cũng được…nghe Hắn nói mà tôi như tiếng sét đánh ngang tai, con tim tôi bỗng rỉ máu đen (*^,^*), Tôi lủi hủi đi thẳng,căn bản là tôi đây còn không biết là hôm nay có bài tập,làm kiểu gì????, với lại một kẻ chưa bao giờ động vào sách vở quá 10 phút khi ở nhà như tôi, thì sao có thể vì một lời nói của hắn mà chữ có thể đầy ắp quyển vở bài tập được đây .
Đành chuyển sang một cái cách khác hoàn hảo hơn.
Với 5 phút vào giờ ra chơi ít ỏi,đáng hận hơn rằng tôi lại học ở tận tầng 3,chân thì ngắn, chạy mãi,đến thục cả mạng mới mua được một chiếc kẹo mút đưa cho hắn, cười tươi nói
-cho cậu này trông dáng vẻ rất ga lăng, nhìn lại bản thân tôi cũng cảm thấy rất đáng tự hào,
Thế mà hắn nỡ vô tình nhìn lướt qua một cái,xong lại nói lạnh nhạt.
-tôi không thích vị này
Tôi thầm chửi rủa trong đầu
Cậu mà không thích thì cũng nhận bừa cho tôi vui lòng đi, không được sao
đó kì thực là thâm tâm thôi,chứ bên ngoài thì tôi nào dám ho he nửa lời như thế, chỉ cười cười nói
-không sao hết, tiết sau tớ sẽ đi đổi
Tiết thứ hai lại chạy như một đứa điên đi mua, cũng không đúng ý hắn,tiết 3 cũng vậy,khiến tôi tức hộc máu,cuối cùng vẫn là tự bực mình mua hết mỗi vị một chiếc.Hắn nhìn nhìn sau đó lấy từ đôi bàn tay của tôi ra một chiếc kẹo mút vị cam (vị mà tôi đã mua lần đầu tiên -.-), tiếp đó nghi vấn hỏi
-đây là cậu tự nguyện mua cho tôi???
Tôi đương nhiên phải nén đau thương, vui vẻ cười tít mắt nói
-ừ chắc chắn rồi
Hắn bình thản như không, dơ tay ra trước mặt tôi giống như đòi nợ, cười như không cười, nói
-tôi nhận,nhưng đừng mong tôi nương tay với cậu, bài tập toán nộp đây, mồm cậu hứa nói hôm nay nhất định sẽ đưa cho tôi, Sao….. quên rồi ư, cậu còn hứa nếu không nộp cho tôi cậu sẽ cạo đầu đi tu cho rồi, và giờ cậu có muốn tôi cho mượn kéo nữa không?
Tôi hoàn toàn câm nín,trúng giữa tim đen luôn rồi còn gì,buồn.
Đau buồn hơn nữa là từ đấy trở đi tôi bị nghiện kẹo mút nặng,do mua thừa qúa nhiều,vứt thì tiếc,một mình ăn hết,ăn nhiều thành thích Mà lạ ở chỗ cực ghét vị cam,tuy chưa có cơ hội thử…
À, điều đáng ngạc nhiên nhất đó chính là mỗi lần hắn chơi thể thao thì khi ấy hắn đều cười rất thoải mái, khiến tôi thật sự cảm thấy khó hiểu, một con người bình thường đứng gần hắn cũng cảm thấy lạnh thấu xương, thế mà không ngờ người như hắn lại cũng có dáng vẻ vui cười chết người kia ư?. Tôi cũng rất có duyên được nhìn thấy những lúc hắn cười, mỗi lần như vậy tôi lại chỉ hận không thể thế chấp bản thân đi mua 1000 bông hồng về tặng cho hắn, haizzz chỉ đáng tiếc là cho dù tôi có tặng hắn cả một rừng bạt ngàn hoa,hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái ấy chứ.
Có lần cậu ta chơi đá cầu với lũ con trai trong lớp.Tôi mua nước ngồi canh, lúc cậu ta đá cầu xong, tôi dơ trai nước trước mặt cậu ta, lúc đó bị bọn con trai chêu là một đôi.Cậu ta thường tức giận bắt tôi đứng cách xa mình,hồi nhỏ mặt tôi vốn dầy bẩm sinh, tất nhiên đâu có nghe theo cái điều vô lý ấy…
Đến cuối năm cấp 2, cũng do bản thân tôi vì làm quen với hắn mà bất chấp làm ôsin không công 4 năm, thế nên cuối cùng cũng được hắn tạm chấp nhận làm bạn
Kể ra cũng thật nực cười,lúc cấp 2 thì tôi thích những thằng con trai học giỏi,làm lớp trưởng lại càng ngưỡng mộ,chưa kể cậu ta còn là soái ca nữa.Nên có thể coi hắn là mối tình đầu của tôi không,tuy chỉ là đơn phương…… mọi người có thể tự dối lòng coi hắn yêu thầm tôi, mà không được tôi đáp lại cũng không sao:)))….. thật sự hình thức không quá quan trọng đâu mà nhỉ.
Tôi với hắn vốn đã có duyên trời định, nhưng tôi tự hỏi nếu hồi trước bản thân tôi không tự mình cố gắng, thì liệu cái duyên đó có còn hay không nữa…..! Thật không thể đoán được…
Giới thiệu một chút
* hắn họ Lâm tên Nhật Minh,17tuổi,cao 1m85,học sinh ưu tú,hảo soái,nhà mặt phố bố làm to,mẹ mất khi hắn 2 tuổi.Hiện sống với bố cùng mẹ kế,tuy vậy nhưng tuyệt đối không có cái cảnh đánh đập,hành hạ gì đó đâu,đời thực mà…thường hơi khác khác với cổ tích, mặc dù tôi cũng hơi tò mò cái dáng vẻ bị hành hạ giống lọ lem của hắn cơ, ôi nhưng mà không được.
* Hello,cho tôi tự giới thiệu.Tôi họ Hà tên Ngọc Linh,nick name Jin,tuổi 17,cao 1m65,tính cách lẫn lộn,tùy hứng,thích vẽ mặc dù vẽ không đến nỗi đẹp hơn người,gia đình gồm 4 người bố mẹ cùng anh trai nữa,nhà mặt phố,bố làm Bình thường