I Just Believe In You

Chương 10: Bị tạt nước


Đọc truyện I Just Believe In You – Chương 10: Bị tạt nước

Hậu quả của việc phơi nắng gần một tiếng đồng hồ khiến Tú Vy sốt mê man không hạ. Cả nhà Đình Phong ai cũng lo lắng không yên, ông Dương lập tức gọi bác sỹ gia đình đến khám cho nhỏ, bà Mai trườm khăn ấm liên tục, còn Đình Phong ngồi yên nơi đầu giường nhìn nhỏ không rời mắt, đầu mày nhíu chặt như cái khăn sắp vắt ra nước đến nơi. Bác sĩ khám xong phát hiện nhỏ bị say nắng dẫn đến choáng váng và bị ngất, ông kê mấy liều thuốc, truyền nước cho nhỏ xong cũng ra về. Trong thời gian nhỏ ngất bà Lan có gọi điện đến, ông Dương là người nhấc máy, liên tục nói xin lỗi và trấn an bà rằng Tú Vy không sao nên bà mới yên tâm đôi chút.

Hơn hai tiếng sau, Tú Vy mơ màng tỉnh lại, cả nhà mới thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ có Đình Phong là bùng nổ, cậu ngồi ở đầu giường nhìn nhỏ bằng ánh mắt đằng đằng sát khí sau đó mắng cho một trận té tát. Nói theo cách của cậu thì chính là yếu mà cứ thích ra gió, cậu đã bảo đứng lên đi vào nhà cứ cứng đầu muốn quỳ, giờ thì hay rồi hại cả nhà ai cũng lo sốt vó. Cậu mắng nhiều lắm, gương mặt tuấn tú cực kỳ khó coi, mà Tú Vy đầu óc vẫn chưa tỉnh hẳn chỉ há hốc nghe cậu mắng, cả quá trình không cãi lại được câu nào. Hai ông bà Dương có mặt ở đó cũng ngây ngẩn, một lúc sau ông Dương quát lên thì cậu mới im sau đó bực bội đi ra khỏi phòng.

Tú Vy giật mình vì tiếng sập cửa, ánh mắt nhìn theo có hơi ủ rũ. Sao lại giận đến mức đó?

“Con cứ mặc kệ nó, chắc ba nó bắt quỳ nên bị ấm đầu đấy!” Bà Mai nắm tay nhỏ nhẹ giọng.

Đình Phong mang tâm trạng khó chịu đi ra xích đu trước cửa nhà ngồi xuống. Gió buổi chiều mát rượi cũng không sao xua đi bực bội trong lòng. Mà nói ra cậu cũng không biết vì sao mình phải bực bội như vậy? Có lẽ vì cậu nhỏ mới ngất nên cậu mới áy náy trong lòng, từ áy náy lại chuyển sang tức giận, cậu giận cái tính cứng đầu của nhỏ.

Hai con chim sáo trong lồng hót không ngừng, một con cất giọng nói trong trẻo.

“Đồ ngốc, đồ ngốc!”


Đình Phong ngẩng phắt lên, trên đầu có đàn quạ đen bay qua, ai dạy bọn nó chửi người vậy chứ? Cậu nhìn chằm chằm chúng quát: “Im hết cho tao, không im tao vặt hết lông bây giờ!”

Hai con sáo rất thông minh, biết ai nên chọc ai không nên chọc lập tức câm nín trong tích tắc. Điện thoại trong túi cậu reo lên, là Đinh Hương gọi đến, lúc này cậu đang phiền lòng muốn chết chẳng còn tâm trạng đâu mà tiếp chuyện với cậu ta, cậu chuyển sang chế độ im lặng rồi đặt xuống ghế. Điện thoại sáng một lúc rồi tắt, rất nhanh lại sáng lên lần nữa, thông báo có tin nhắn mới. Đình Phong cuối đầu, ngón tay lười biếng mở hộp thư lên: “Phong à, tớ có hai vé xem phim, tối mai chúng ta cùng đi nhé!” Cậu chớp nhẹ hàng mi, suy nghĩ một hồi ngón tay lướt trên bàn phím ấn một chữ “Được.” Tin nhắn thông báo đã gửi, cậu thoát ra, mở một bài hát ballad lên nghe. Dựa người ra sau, cậu nhắm mắt lại, trong lòng là những suy tư khó nói.

Truyền hết nước biển, Tú Vy được ông Dương chở về nhà. Lúc ra sân nhỏ liếc mắt thấy Đình Phong đang ngồi trên xích đu nghe nhạc, mắt nhắm hờ, đằng sau là màu xanh của lá cây và màu cam sẫm của ráng chiều. Nhỏ đứng nhìn ngây ngẩn, cậu và cảnh sắc đó dệt nên một bức tranh tĩnh lặng đẹp đẽ biết bao. Tiếc là cảnh có đẹp cũng chỉ để ngắm nhìn từ xa mà thôi. Tú Vy cụp mắt xuống che giấu cảm xúc, xoay lưng rời đi.

Tối đó Như Hảo gọi điện đến kể cho nhỏ nghe chuyện tình cảm của nó với Quốc Khôi, lúc nhận được điện thoại Tú Vy nghe giọng nói khoa trương của nó truyền đến, nội dung đại khái là: “Trời ơi, kể cho cậu nghe, hôm nay tớ đi ăn tối với Quốc Khôi, sau đó cùng anh ấy đi dạo bên đài phun nước. Anh ấy… anh ấy đã hôn tớ đấy! Vy Vy à, tớ bị mất nụ hôn đầu rồi!” Tú Vy suýt phun ra hết ngụm sữa vừa uống vào. Nhỏ mơ hồ nghĩ bây giờ nó mới mất nụ hôn đầu thôi mà đã đến mức này, lỡ đâu năm sáu năm nữa khi nó mất luôn lần đầu tiên chắc hét đến lật tung nóc nhà quá. Tú Vy cố nuốt ngụm sữa xuống, khàn giọng đáp: “Hảo bệ hạ à, cậu đã đóng hết cửa chính và cửa sổ lại chưa? Hai bác mà biết thì mệt đấy!”

“Hả? Ôi mẹ ơi, đóng hết rồi, tớ phấn khích quá nên không để ý.” Tiếng Như Hảo cười giòn giã.

Tú Vy lắc đầu, tỏ ra bất lực: “Mặc dù biết đây là lần đầu cậu hẹn hò, tuy nhiên có thể bớt bớt lại được không? Mất mặt chết đi được.”

“Haiz, có gì mất mặt chứ, tớ hôn bạn trai tớ chứ có phải chồng hàng xóm đâu.”


Cái tính ương ngạnh và thẳng như ruột ngựa của Như Hảo nhiều lúc khiến Tú Vy câm nín. Nhưng vì nó như thế hai người mới trở thành bạn thân, nhiều lúc nghĩ lại cũng thật thần kì. Nhỏ là một đứa lầm lì ít nói còn Như Hảo chỉ cần ăn xong tô phở là có thể nói từ sáng đến chiều. Nhỏ gặp chuyện gì cũng để trong lòng, không để tâm ánh mắt của người khác, không thích tiếp xúc quá nhiều với người lạ, còn Như Hảo vui thì cười, buồn thì khóc, không hài lòng hay vừa mắt ai đó sẽ nói thẳng, đối với người lạ nó chỉ cần vài viên kẹo đã biết hết lai lịch đối phương. Nó không thích mấy thứ nữ công gia chánh như Nhỏ, tâm tư đặt hết vào thời trang, giày dép, mỹ phẩm… Hai đứa như hai cá thể đối lập nhưng lại chơi với nhau hơn chục năm rồi. Như Hảo đích thực là con của giới thượng lưu thế nên tính cách của nó như một tiểu thư sành điệu cũng không có gì kỳ lạ. Mấy năm nay nhờ có nó mà không ai dám gây sự với nhỏ. Lê Như Hảo và Lê Tú Vy, một đôi bạn thân khắp trường không ai không biết.

Nhưng, có một vài người dù biết vẫn mặc kệ.

Có những ân oán không nhất định phải phân rõ ai đúng ai sai, tuy nhiên lại cần phân rõ ai lợi hại hơn ai.

Có một loại người từ nhỏ đã quen được nuông chiều nên một chút ấm ức cũng không muốn chịu, ăn một miếng phải trả một miếng.

Sáng sớm Như Hảo qua chở Tú Vy đi học, cả hai cười nói đi từ bãi đổ xe vào lớp. Nào ngờ vừa bước tới cửa một xô nước từ phía trên đổ ào xuống, lập tức một tràng cười từ tứ phía vang lên. Cả người hai đứa đều ướt sũng, tóc bết dính vào mặt. Kính của Tú Vy bị nước bắn vào loang lổ. Như Hảo có phần thảm hơn một chút vì nhỏ có trang điểm nhẹ, mascara làm đen hết phần da dưới mắt. Không biết trong xô là nước gì mà khắp người hai đứa đều bốc một mùi kì lạ, không hẳn thúi mà rất hắt cứ như mùi ôxi già.

Sau một tràng cười, ý thức được chuyện gì vừa xảy ra Như Hảo tức giận quát lớn: “Mẹ nó, đứa nào làm có ngon thì bước ra đây!” Nó đưa tay vuốt hết nước trên mặt xuống trừng mắt liếc nhìn từng người đứng xung quanh. Vì là Như Hảo nên không khí náo nhiệt có phần hạ xuống theo tiếng quát của nó. Không một ai lên tiếng thừa nhận. Thật ra bản tính con người thường thích xem chuyện vui nhưng rất sợ chuốc phiền phức.

Tú Vy gỡ kính ra, loay hoay cũng không biết lấy gì lau, cả cặp và quần áo đều ướt cả, nhỏ đành hất nhẹ rồi mang vào.


“Sao dám làm mà không dám nhận à? Thua cả chó cưng nhà tao đấy!” Như Hảo cười khinh, gương mặt vì tức giận mà nhăn lại, cực kỳ khó coi.

Bỗng nhiên từ đâu có một đám con gái đi tới, đứa đi đầu lớn tiếng cười, nói: “Nghe tiếng quát ầm ĩ tưởng ai, hóa ra là Như Hảo à?”

Sự chú ý của đám đông dồn cả về mấy đứa ấy, Tú Vy và Như Hảo cũng không ngoại lệ, hai đứa xoay lưng nhìn bọn chúng. Gương mặt Như Hảo lạnh te, nhìn con nhỏ vừa lên tiếng.

Nhỏ kia bày ra biểu cảm ngạc nhiên, từ từ tiến gần hơn, giọng nói điệu chảy nước lại cất lên: “Yo, sao ướt hết vậy nè? Sáng nay đâu có mưa.” Cậu ta giả bộ nhìn trời, rồi vuốt nhẹ mấy giọt nước trên mặt Như Hảo, tay vừa chạm nhẹ đã bị nó hất ra.

“Đừng chạm vào người tao!” Như Hảo quát.

Nhỏ kia không giận, lại quay sang Tú Vy cười cợt: “Ấy, cậu xài áo lót ren à? Đẹp đấy, hiệu gì chỉ tớ mua với. À, mà với gia cảnh nhà cậu chắc mua mấy loại không có nhãn hiệu gì đâu nhỉ? Thôi khỏi.”

Mấy đứa xung quanh lại cười ầm lên, Tú Vy nhìn chằm chằm vào mặt nhỏ kia, mặt cũng lạnh tanh, nhỏ không lên tiếng nhưng áp lực từ cái nhìn của nhỏ làm nhỏ kia hơi bối rối.

Mà Như Hảo lại chẳng có bản lĩnh kìm nén cảm xúc như Tú Vy, vừa nghe nhỏ kia nói xong mặt nó nhăn tợn: “Mày vừa nói gì? Có ngon thì lặp lại xem?”


“Tao nói thứ đồ lót rẻ tiền nó mặc tao không thèm, được chưa?”

Chát! Một cái tát giòn giã tát vào bản mặt vênh váo của nhỏ kia. Đám đông ồ lên một tiếng, nhỏ kia bị tát mặt vẹo qua một bên, má đỏ rực in năm ngón. Tú Vy không ngờ Như Hảo ra tay đánh nhỏ kia, tuy ngọn lửa phẫn nộ trong lòng đang bùng cháy mãnh liệt nhưng nhỏ vẫn cố kìm nén. Chuyện này mà ầm ĩ đến thầy giám thị thì hạnh kiểm học kỳ này sẽ tuột xuống khá, mà nhỏ không thể bị hạnh kiểm khá. Tú Vy rất muốn tát nhỏ kia một cái, nhỏ đó có tư cách gì mà xem thường nhỏ, có tư cách gì mà phê bình nhỏ như vậy? Nhưng Tú Vy vẫn nhẫn nhịn, vì cái tát kia giáng xuống đồng nghĩa với việc học bỗng học kỳ sau mất trắng.

Cái tát của Như Hảo đến rất đúng lúc, tuy Tú Vy không muốn nó đánh người nhưng trong lòng khó tránh khỏi có một chút hả hê.

Nhỏ kia ôm mặt, trừng mắt gào lên với Như Hảo: “Mày dám đánh tao?”

Như Hảo lập tức giơ tay lên quát: “Thế nào có muốn ăn thêm một cái nữa cho đều không?”

“Được rồi, đừng đánh nữa chuyện này làm lớn không hay đâu.” Tú Vy kéo tay Như Hảo lên tiếng nhắc nhở, nhỏ tiến lên một bước nhìn thẳng vào mắt nhỏ kia mà nói, giọng tuy nhẹ nhàng nhưng ngữ khí cứng rắn: “Cảm ơn lời khen ban nãy của cậu, áo này tôi tự may thôi, được cậu khen tôi cũng hãnh diện về khiếu thẩm mỹ của mình. So với loại có nhãn hiệu cậu mặc, áo của tôi kể ra cũng là loại độc nhất vô nhị rồi. Mà này, áo lót đen kết hợp với sơ mi trắng trông phản nghịch lắm đấy!”

Tú Vy dứt lời mặt nhỏ kia tái mét, xung quanh là tiếng xôn xao chỉ trỏ. Nhỏ ngẩng đầu lên không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Đình Phong đang đứng rất gần. Nhìn xuống Tú Vy phát hiện tay cậu đang nắm chặt tay Đinh Hương, đôi mắt tự nhiên có hơi nhói đau. Nhỏ đưa tay gỡ kính ra, cảnh tượng đó mờ dần đi, quay sang nói với Như Hảo: “Đi về thay đồ thôi!”

Như Hảo không nhận ra tâm trạng khác lạ của Tú Vy, nó nắm tay nhỏ đi xuyên qua dòng người ra khỏi lớp. Lúc đi ngang qua, Tú Vy mơ hồ nhìn thấy bóng dáng ấy cùng mùi nước hoa nhè nhè phảng phất bên mũi, chỉ là giữa chừng lại có thêm một mùi nước hoa nữ thơm ngào ngạt khác hòa tan.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.