I Do (Tình Yêu Đích Thực)

Chương 4


Đọc truyện I Do (Tình Yêu Đích Thực) – Chương 4

“Muốn nói về chuyện đó không?” Ông ngoại hỏi tôi vào chiều thứ 7 khi chúng tôi đang làm vườn ở phía sân sau.

“Có lẽ.”

Trời nóng bất thường đối với tháng 4, với nhiệt độ lên đến tận hơn 270. Hai ông cháu tôi đều mặc quần đùi, tôi thì kèm với một chiếc áo cổ khoét sâu, hi vọng là sẽ kiếm được làn da rám nắng. Ông ngoại trồng cây poppy dọc theo hàng rào bao quanh khu ngõ phía sau, đôi tay to lớn của ông làm việc từ tốn, kiên nhẫn với đám hạt giống nhỏ xíu, trong khi tôi hằn học tấn công đám cỏ dại.

Tôi phải mất một lúc lâu để phân loại lại cảnh tượng sau trận đấu ngày hôm qua, và tôi luôn thích giữ mọi chuyện trong lòng cho đến khi nghĩ thông suốt mọi thứ hơn. Nhưng tôi càng nghĩ thì lại càng bị mắc kẹt trong chính cái câu hỏi mà tôi đã hỏi Adam: tại sao quan điểm của một người về tôi lại làm tôi nổi nóng và bận tâm thế chứ?

Những người khác luôn bảo rằng tôi làm một công việc tuyệt vời. Tom nghĩ như thế. Vài thầy cô giáo mà tôi thực sự tôn trọng đã nói những điều tích cực về việc viết lách của tôi. Năm ngoái tôi còn đạt giải cấp thành phố cho loạt bài về bóng đá của mình. Tôi còn cần bao nhiêu cái vỗ tay khích lệ lên lưng nữa chứ?

Hôm qua sau khi Vinny đã phỏng vấn Josh xong, Josh bắt kịp tôi ở ngoài phòng thay đồ. Hắn nói Vinny không tống vào hắn những loại câu hỏi mà tôi vẫn thường hỏi, và rồi, không chờ bị thúc giục, hắn cung cấp cho tôi vài trích dẫn rất tuyệt. Huấn luyện viên đi ngang qua và thêm vào vài cái nhìn từ bên trong khá hữu ích. Còn đối với đám con trai chơi trò chiến tranh lạnh với tôi, có lẽ họ chỉ làm theo chỉ thị của Adam mà thôi. Vậy tại sao tôi không chỉ viết thẳng toẹt ra rằng Adam là một tên đần độn vênh váo chứ?

“Ông này, đã có bao giờ ông tự đặt câu hỏi cho mình như là một phóng viên chưa?”

Ông nắm một tay đầy hạt giống và chăm chú nhìn tôi.

“Ý con là, đã bao giờ ông tự hỏi liệu ông có nhìn nhận mọi việc một cách đúng đắn hay không chưa?”

“Lúc đầu thì là luôn luôn,” ông nói, “còn khi ông đã trở thành một tay già rơ lão luyện, thì cứ mỗi ba tháng một lần.”

Tôi rên lên. “Con đã hi vọng rằng đây chỉ là một giai đoạn mà con phải trải qua thôi.”

Tôi kể lại chi tiết các sự kiện ngày thứ 6, và ông ngoại lắng nghe trong lúc làm việc.

“Thế đấy, ông nghĩ thế nào?” Cuối cùng tôi hỏi.

“Ông nghĩ con vẫn chưa huấn luyện được Vinny, nhưng với Josh thì con đã làm rất ổn đấy.”

Tôi bật cười. “Josh thì ổn cả – và đó là bạn thân nhất của Adam đấy, tin hay không thì tùy.”

“Bạn thân nhất, thế nhưng cậu ta không nhìn nhận chuyện này theo kiểu cá nhân.” Ông ngoại chỉ ra, “Đó là điều con nên nhớ trong đầu.”

Tôi gật đầu.

“Nhớ lại hồi xưa,” Ông ngoại nói tiếp, “đôi khi ông đúng nhưng đôi lúc ông cũng sai. Ông viết theo cách nhìn của mình và cố gắng hết sức để nhìn nhận mọi việc từ nhiều phía khác nhau. Điều duy nhất mà ông biết chắc chắn, đó là ông lo lắng khi người phóng viên không bao giờ tự đặt câu hỏi cho chính mình.”

Tôi bò toài sang một đám cỏ khác và lại bắt đầu nhổ tiếp, trong lòng cảm thấy khá hơn đôi chút. Ánh mặt trời đang trở nên nóng rực, để lại cảm giác thật tuyệt trên lưng và cánh tay tôi.

Ông ngoại đã đem theo radio và mở trận đấu của Orioles. Những người khác đang làm vườn trên sân nhà họ, và một chiếc radio khác vọng lại tiếng trận đấu từ những khu vườn phía dưới cách đó vài nhà. Nhạc opera chiều thứ 7 lững lờ trôi xuống từ một khung cửa sổ cao hơn phía bên kia khu ngõ, có lẽ là từ nhà bà Bean. Tôi liếc nhìn lên và nhìn thấy người hàng xóm đang quan sát chúng tôi từ khung cửa trên tầng hai.

“Người hâm mộ bí mật của ông đang ngắm nhìn ông kìa.”

“Và đó là ai thế nhỉ?” Ông hỏi mà không ngẩng đầu lên.

Một góa phụ ở vào tuổi gần lục tuần, bà Bean đã luôn để mắt đến ông ngoại. Bà sống trong một trong hai ngôi nhà lớn ở hai dãy nhà bao gồm 5 căn nhà nhỏ đối diện trực tiếp với chúng tôi qua khu ngõ. Bà có khu tầng 3 rất lớn, một cái sân bên hồi, và một cái garage quay mặt ra ngõ mà đầu hồi của nó là một nơi lý tưởng để treo một cái cột chơi bóng rổ. Đôi khi tôi nghĩ bà để cái vành bóng rổ ở đó để nhử mồi ông ngoại, vì ông vẫn thường chơi ném rổ với tôi.

Tôi vẫy tay chào bà Bean, rồi quay về phía ngõ để xem xe tải của ai đang gầm rú phía trên những cái hố ổ voi. Một chiếc U-Haul đậu trước cửa nhà bà Bean, và một chiếc xe hơi khác đỗ lại ngay phía sau chiếc xe tải thuê đó.


“Ông không phải bận tâm đâu, rốt cục thì người mà bà ấy đang chờ không phải là ông.” Tôi nói khi nhận ra người hàng xóm đã biến mất khỏi khung cửa sổ trên tầng.

Ông ngoại ngẩng đầu chỉ đủ để nhìn thấy chiếc xe tải. “Ông đoán là bà ấy lại cho thuê nhà nữa.” Ông làu bàu. “Để tìm cho mình một anh chàng làm vườn khác ấy mà.”

“Trông có vẻ như thế. Ôi trời!”

Ông ngoại thẳng người lên. “Gì thế?”

Tôi gật đầu về phía người đàn ông cao ráo vừa mới bước ra khỏi xe tải. “Đó là Huấn luyện viên Gryczgowski.”

Bốn gã con trai của đội lacrosse nam ra khỏi chiếc xe hơi và tập trung quanh Huấn luyện viên, tất cả bọn họ đều nhìn bà Bean đang bước xuống từ lối sau trong chiếc quần legging và chiếc áo in hoa rộng thùng thình.

Ông ngoại đứng dậy. “Có fan hâm mộ số một của con trong đám đó không?”

Tôi gật đầu và chỉ vào Adam, rồi đến Josh lúc này đang đứng cạnh hắn ta. Pablo – một tay trung vệ khác và Billy – một trong những hậu vệ – cũng cùng đến.

Bà Bean không mất quá lâu để phát hiện ra ông ngoại đang đứng nhìn. “Xin chào hàng xóm!” Bà kêu với sang, “Sang đây gặp người thuê nhà mới của tôi nào.”

Đám con trai quay lại xem bà ta đang vẫy tay với ai. Vẻ mặt thân thiện của Adam đông cứng lại. Pablo và Billy liếc sang ngang nhìn hắn, còn Josh thì nhe răng cười toe toét.

“Giới thiệu với mọi người, đây là Jimmy Olsten và cháu gái của ông ấy, Jane.” Bà Bean giới thiệu khi chúng tôi bước ngang qua khu ngõ.

“Jimmy Olsten ư?” Gương mặt mới được cạo râu nhẵn nhụi của Grizzly bừng sáng, và rồi biến thành một nụ cười toe toét rạng rỡ.

“Thực ra thì họ của tôi là Olstenheimer,” ông ngoại bảo với thầy, “nhưng như thế thì là quá dài đối với một bút danh.”

“Cháu không thể tin được.” Grizzly kêu lên, đôi mắt nâu mở to hết cỡ. “Cháu không thể tin được cuối cùng cháu cũng được gặp ông.” Thầy nắm lấy tay ông ngoại lắc lắc một cách nhiệt tình, rồi liếc sang tôi. “Em chưa bao giờ nói với tôi Jimmy Olsten là ông của em.”

“Em tự đi trên đôi chân của chính mình.”

“Các chàng trai,” thầy quay sang nói với các cầu thủ của mình, “trước đây thầy hay đọc những bài báo về thể thao của người đàn ông này hàng ngày trên tờ The Sun. Khỉ thật, cháu vẫn còn giữ vài bài đấy – cháu còn giữ bài mà trong đó có một đoạn ông đã viết về cháu.” Thầy thêm vào, đột nhiên nghe có vẻ ngượng ngùng, “Ông ấy viết về những thứ thật tuyệt,” Huấn luyện viên tiếp tục nói với các cầu thủ, “những thứ thú vị, và theo đó khởi đầu một vài cuộc tranh luận.”

Thế rồi Grizzly nhìn tôi và nhe răng cười, như thể đột nhiên thầy nhìn thấy sự tương đồng vậy. Rồi thầy quay lại với ông ngoại. “Cháu đọc bài của ông trước khi ông chuyển đến tờ Sports Illustrated và vô cùng vui mừng khi ông quay trở lại với tờ The Sun.” Thầy thêm vào. “Nhưng cháu luôn luôn thắc mắc vì sao ông lại bỏ lỡ cơ hội lớn đó.”

Ông ngoại nhún vai. “Tôi thích sân khấu địa phương hơn. Tôi nhớ những đội cũ của mình.”

“Đó là cách mọi việc diễn ra ở Baltimore,” Grizzly đồng ý, “Cháu vẫn còn nhớ đội Colts. Ông có nhớ cái tuần trước khi đội Colts rời thị trấn không, hồi năm 1984 ấy, khi ông phát hiện ra rằng…”

Hai người họ đang đâm đầu vào con đường ký ức – những cuộc nói chuyện như thế có thể kéo dài đến vô tận giữa những fan hâm mộ thể thao. Ngay khi ông ngoại và Huấn luyện viên dừng lại để thở, Adam liền xen vào. “Huấn luyện viên, bọn em dỡ đồ xuống đây.”

“Cần giúp chứ?” Tôi đề nghị và theo đám con trai ra phía sau chiếc xe tải.

“Không.” Adam nói.

“Chắc rồi,” Josh nói, “bọn tôi luôn có thể tận dụng sự giúp đỡ.”


“Tao không nghĩ thế.” Adam bảo với bạn mình. “Toàn những đồ nặng cả.”

“Đừng lo. Tôi sẽ tìm thứ gì đó mà đôi tay nhỏ nhắn xinh xắn của tôi có thể kham được.” Tôi nói với Adam. Mấy tên còn lại cười hí lên.

Huấn luyện viên có những thùng carton đựng sách và một mớ hỗn độn đồ đạc hẳn phải là đồ chuyên dụng của Quân đội Thánh chiến. Trong khi Grizzly tán gẫu với ông ngoại, bà Bean chỉ dẫn cho chúng tôi – mặc dù bà cũng không biết hơn chúng tôi là người thuê mới của mình muốn để mọi thứ ở đâu. Chỉ có hai phòng để chọn ở trên tầng 3, phòng bên trái và bên phải cầu thang. Phòng tắm nằm ở trên đỉnh các bậc thang. Một chiếc máy vi sóng và chiếc tủ lạnh loại nhỏ là tất cả những gì Huấn luyện viên có cho khu bếp của mình.

Sau 10 phút kéo lê các thứ lên bậc thềm phía trước, rồi sau đó vật lộn với chúng thêm hai lần chiếu nghỉ nữa và cuối cùng dừng lại ở tầng 3 ngột ngạt, tất cả chúng tôi đều ướt sũng mồ hôi. Đám con trai cởi phăng áo phông làm bà Bean vô cùng sung sướng. Tôi hẳn đã có thể trêu bà ấy, nhưng rồi tôi nhận thấy mình đang thưởng thức Adam từ phía sau, quan sát bờ vai rộng và những cơ bắp chắc nịch nổi lên cuồn cuộn trên lưng hắn khi hắn nhấc một cái giá sách và mang nó lên các bậc thang ngay phía trước tôi. Trong một giây tôi tự hỏi không biết cảm giác sẽ thế nào khi choàng tay quanh một cái lưng như thế.

Dĩ nhiên, sau khi hắn đặt chiếc giá sách xuống và quay lại thì vẫn là gương mặt như đeo đá ấy. Sẽ chẳng có tác dụng gì khi cố nói chuyện, vì thế tôi bước xuống lầu, ép mình như dán vào tường khi Pablo và Billy vác một tấm đệm đi ngang qua tôi, Huấn luyện viên theo sau cùng với một tấm khung giường.

Khi tôi xuống đến ngõ thì ông ngoại đã quay trở lại làm vườn. Josh đang ngồi trên một chiếc bàn làm việc cổ rất đẹp. “Jane giúp tôi bê cái này chứ?” Hắn hỏi và nhảy xuống, “Nó không nặng đâu, chỉ cồng kềnh thôi.”

“Không vấn đề,” Tôi nói. Đó là trước khi tôi thử nhấc nó lên. Với tôi chiếc bàn cực kỳ nặng, nhưng không đời nào tôi thừa nhận điều đó với Josh.

Chúng tôi thử bê ở vài tư thế khác nhau cho đến khi cảm thấy hoàn toàn thoải mái, tôi ở phía đầu, bước tiến về trước, hai tay nâng chiếc bàn phía sau mình, còn Josh vác phía sau, đảm bảo để chiếc bàn không bị lật nghiêng. Chúng tôi vừa vào đến lối vào bên hông nhà thì Adam đi ngang qua.

“Adam, đúng lúc quá!” Josh kêu lên, “Bê lấy đầu này, được chứ?”

Tôi chắc mẩm ý Josh là để Adam thay thế tôi, nhưng thay vào đó Josh lại đưa cho hắn đầu của mình. Giờ thì tôi thà chết chứ không bao giờ thừa nhận là công việc này là quá sức của tôi. Adam và tôi nhìn Josh bước đi, như thể không ai trong chúng tôi có thể tin được là chúng tôi lại bị mắc kẹt với nhau khi phải bê cái thứ này.

“Jane sẽ dẫn đường hay tôi phải đẩy đây?” Adam hỏi.

“Tôi sẽ dẫn, đi thôi.”

Chúng tôi vật lộn để đưa nó lên các bậc thềm và rồi xuyên qua phòng lớn mà không bị na theo mình bản lề cửa và giấy dán tường. Sau khi dừng một lát để thở, chúng tôi lại bắt đầu leo lên đợt cầu thang đầu tiên. Vừa lên được nửa đường thì phần trọng lượng phía sau tôi đột nhiên dịch chuyển. Chúng tôi đổ nghiêng sang bên, va đập vào tường. Tôi nghe Adam phì ra một từ chửi thề, rồi cố ngụy trang nó thành tiếng xuýt xoa.

“Làm gì thế?” Tôi kêu lên, giọng tôi khàn đi vì căng thẳng.

“Tôi làm gì ư?” Hắn đáp lại với vẻ hoài nghi. “Jane vừa mới lật nghiêng nó.”

“Làm gì có.”

“Còn không nữa.”

“Huấn luyện viên để thứ gì trong cái món đồ cổ này nhỉ?” Tôi hỏi.

“Quần áo,” Hắn nói, “Đi tiếp nào. Tôi đang phải gánh trọng lượng của thứ này, không nhớ sao?”

Chúng tôi lại ì ạch tiến lên, được thêm hai bậc thang nữa, rồi lại đổ nghiêng sang phía đối diện.

“Không phải do tôi làm!” Cả hai chúng tôi cùng kêu lên một lúc.

“Tôi nghĩ thầy có một quả bóng bowling đang lăn lung tung trong này.”

“Huấn luyện viên không chơi bowling.” Adam nói, rồi hai chúng tôi lại vật lộn với nó. Khi chúng tôi lên được đến tầng hai, cả hai đều ướt sũng mồ hôi.


“Tôi sẽ phải đi lùi thôi,” Tôi nói, “cầu thang trên này dốc hơn, tôi sẽ tuột tay mất.”

Chúng tôi dừng lại và tôi từ từ xoay người lại cho đến khi chúng tôi đối mặt nhau qua chiếc bàn.

“Jane ổn chứ?” Adam hỏi, giọng hắn nhẹ nhàng hơn đôi chút.

“Ừ.” Chân tôi đã loạng choạng còn hai cánh tay thì có cảm giác dài hơn thông thường đến 4 inch, nhưng tôi thà là nằm bẹp dí dưới chiếc bàn này còn hơn là lên tiếng nhờ giúp đỡ.

“Cứ từ từ thôi, mỗi lần một bậc.” Hắn nói.

Phần đuôi tóc của hắn đã cuộn lên vì mồ hôi giống như mỗi lần hắn thi đấu. Tôi có thể cảm thấy các lọn tóc của mình dính chặt vào má. Chúng tôi bắt đầu chậm chạp lên đợt cầu thang thứ 2 chật hẹp hơn.

“Tôi không nhìn thấy đường đi.” Tôi nói trong lúc trèo giật lùi, chiếc bàn tì vào hông, còn tôi thì gập người phía trên nó. “Bạn phải dẫn đường, được chứ?”

“Được chứ?” Tôi lặp lại một giây sau đó khi khuỷu tay tôi húc vào tường. “Adam có đang nhìn đường đi không đấy?” Tôi liếc ngang qua chiếc bàn nhìn hắn, bắt gặp mắt hắn khi chúng phóng lên nhìn tôi. Hắn đã nhìn ngực tôi! Khi tôi liếc xuống nhìn mình và thấy cảnh tượng Adam đã nhìn thấy trước đó, tôi gần như thả rơi chiếc bàn.

“Giữ chặt lấy!” Hắn hét lên vào mặt tôi. Trong một giây không rõ được ai trong chúng tôi còn túm lấy cái bàn nữa. “Jane! Giữ lấy! Jane đang cố giết tôi đấy à?”

Đáng lẽ tôi đã hét trả lại, nhưng tôi quá mệt. Hơn nữa, Adam đang đỏ bừng mặt mũi, một điều mà tôi chưa bao giờ từng nhìn thấy ở hắn trước đó.

“Okay,” tôi nói, “làm cho xong việc này đã nào.”

Chúng tôi gầm gừ, nhấc lên, rồi kéo tới cho đến khi chiếc bàn cuối cùng cũng được đặt lên tầng 3. Cùng nhau chúng tôi đẩy nó tựa vào một trong những bức tường dốc. Tôi đổ ập xuống cạnh nó, tựa lưng vào tường như kiểu tôi hay làm trong phòng ngủ của mình. Adam gập người trên chiếc bàn, có lẽ như thế để hắn không phải nhìn thẳng vào mắt tôi, và bắt đầu xé tan đám băng dính cố định mấy cái ngăn kéo. Hắn mở một ngăn ra và liếc nhìn vào trong, rồi đến ngăn tiếp theo.

“Tìm bóng bowling à?” Tôi hỏi.

“Tôi không hiểu,” hắn lẩm bẩm, rồi mở ngăn thứ ba ra. “Tôi không hiểu sao cái này quá…”

Một thứ to đùng, xù lông lao ra.

“Ui da!” Tôi kêu lên.

Adam vội đứng thẳng người dậy và đập đầu thật mạnh vào cái trần dốc phía trên. Hắn xoa xoa đầu, rít lên vài từ chửi thề và lần này không hề cố gắng ngụy trang chúng.

Một con mèo màu xám pha trắng béo ục ịch đã hạ cánh xuống cách Adam khoảng hai bàn chân. Đuôi nó quẫy qua lại, lom lom nhìn hắn với vẻ thú vị nham hiểm của loài mèo. Tôi không thể ngăn mình lại và bắt đầu phá lên cười ngặt nghẽo.

Đầu Josh xuất hiện khi hắn leo lên đến bậc thang ngang với chúng tôi. “Này, đó là Big Mama!” Josh kêu toáng lên. “Huấn luyện viên, bọn em tìm thấy Big Mama rồi này.”

Grizzly lao lên từ các bậc thang phía sau Josh. “Cô bé của tôi đây rồi!” Thầy kêu lên, nghe vô cùng nhẹ nhõm. “Mày đã ở đâu thế? Tao không biết chuyện gì đã xảy ra với mày, bé yêu.”

Bé yêu ư?

“Nó bị mắc kẹt trong tủ bàn đấy Huấn luyện viên.” Adam bảo với thầy.

“Big Mama tội nghiệp.” Grizzly thủ thỉ, rồi cúi người xuống vô cùng dịu dàng vuốt ve con mèo. Thầy bế nó lên, đặt nó lên vai như thể nó là một đứa bé cần được ợ hơi vậy. Tôi biết Huấn luyện viên chất chứa đầy cảm xúc với các trận đấu, nhưng tôi không mong chờ được chứng kiến kiểu dịu dàng như thế này dành cho một con mèo béo ị.

Pablo và Billy xuất hiện, thấy Huấn luyện viên cùng con mèo, rồi nhìn nhau cười toe toét.

“Đến lúc gặp bà Bean rồi.” Grizzly nói, rồi đưa con mèo xuống dưới nhà.

“Tạ ơn Chúa,” Pablo nói, “Giờ chúng ta sẽ không phải chạy đôn chạy đáo ở khu nhà cũ của Grizzly miệng kêu gào ‘Big Mama, Big Mama’ nữa rồi.”

Tôi túm lấy mép chiếc bàn và kéo mình đứng dậy. “Ừm, vui thật đấy. Phải đi rồi.” Tôi nói.


“Vì sao, để có thể bắt đầu viết bài à?” Billy hỏi rồi ngồi thụp xuống một chiếc ghế.

“Không, mai tôi sẽ viết.”

Josh duỗi người ra trên sàn, và Pablo rơi xuống bên cạnh. “Jane sẽ viết gì?” Pablo hỏi.

“Như thường lệ thôi.” Adam đáp lời trước khi tôi lên tiếng. “Chuyện đó thì có ý nghĩa gì chứ?”

“Tôi sẽ nói rằng nó có ý nghĩa rất nhiều với bạn đấy.” Tôi đáp trả, “mặc dù tôi không biết vì sao.”

Một giây im lặng trôi qua khi tất cả mọi người đều nhìn hắn chờ đợi câu trả lời.

“Những gì Jane nghĩ không có ý nghĩa tí nào – không phải với tôi. Nhưng điều làm tôi phát điên là cái kiểu Jane có thể ngồi xuống và xoay vòng cái lý thuyết của mình, bảo với tất cả mọi người rằng chúng tôi đã làm gì sai, chúng tôi cần sự lãnh đạo như thế nào, vân vân và vân vân, trong khi Jane không có mặt ở ngoài kia, chạy cho hộc bơ ra và bị gậy phang vào mặt; khi Jane không bị hất văng đi bởi một cầu thủ lao vào mình với tốc độ điên cuồng hay không bị một quả bóng cứng lao vào người với vận tốc 80 dặm một giờ. Với tôi hình như công việc của các phóng viên các người quá dễ dàng thì phải.”

“Tôi biết thể thao là gian khổ.”

“Thật không?” Hắn ngả người dựa vào chiếc bàn và khoanh tay lại, nhìn tôi với vẻ chăm chú.

Nào, tôi không phải bị thể thao hớp mất hồn đến nỗi không nhận ra một anh chàng lộng lẫy xuất hiện trước mặt, đặc biệt là một gã ở trần từ thắt lưng trở lên. Nhưng tôi cũng không bị đám con trai hớp mất hồn đến mức không thể tập trung trí óc vào cuộc tranh luận.

“Tôi đã theo đuổi môn lacrosse từ khi lên 3 và ông ngoại tôi đã dẫn tôi đến xem các trận đấu ở sân Homewood. Và tôi đã từng chơi nó.”

“Với các cầu thủ đường phố à?” Hắn hỏi.

“Với ai đó như Adam à?” Pablo xen vào.

“Thách đấu cậu ấy đi!” Billy nói. “Một đấu một, Adam. Chỉ cho cậu ta biết chơi ở cấp độ chúng ta dễ dàng như thế nào đi.”

Adam giơ hai tay lên, “Đó không phải là ý kiến hay.”

“Vì sao không?” Tôi hỏi.

“Thôi nào,” Hắn nói, “đó chỉ là nói đùa thôi.”

“Tôi có máu hài hước,” Tôi bảo hắn, “và bạn cũng có thể kiếm lấy một ít cho riêng mình đấy.”

Hắn nhăn mặt.

“Chơi đi,” Billy nói. “Chiều thứ 2, 4h15. Huấn luyện viên phải rời sân tập sớm.” Hắn nhắc các đồng đội.

Tôi biết đây là một điều điên rồ. Tôi vẫn còn giữ một cái gậy và vẫn chơi một đấu một với Marnie, nhưng tôi không tập luyện cùng với một đội kể từ hồi học cấp 2. Tôi liếc nhìn Josh, lúc này vẫn giữ im lặng kể từ đầu cuộc nói chuyện.

“Điều này có đáng giá với Jane không?” Josh hỏi.

“Nếu nó chấm dứt thái độ chiến tranh lạnh ngu ngốc này thì có đấy.” Tôi trả lời. “Thỏa thuận thế này. Tôi sẽ không rên rỉ khi các bạn dạy tôi vài điều vào thứ 2 tới nếu như tất cả các bạn không rên rỉ khi tôi viết điều này điều nọ sau đó. Đồng ý chứ?”

Pablo và Billy gật đầu, rồi liếc sang Adam.

“Có vấn đề gì sao?” Tôi hỏi khi thấy hắn không nói gì.

“Không vấn đề gì.” Hắn trả lời.

Có lẽ là với hắn thôi, tôi nghĩ khi rời khỏi đó. Tôi đã lao đầu vào chuyện gì thế này?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.