Đọc truyện I Do (Tình Yêu Đích Thực) – Chương 17
Trước trận đấu gặp đội Dulaney vào thứ 6, Vinny cứ quanh quẩn bên tôi ở văn phòng và nói rất nhiều. Cậu ta dường như cảm thấy căng thẳng chẳng kém gì hài lòng về trách nhiệm mới của mình, cả gương mặt cứ hồng lên phấn khích. Cậu ta muốn biết tôi sẽ ngồi ở đâu suốt trận đấu. Với Angela, tôi bảo cậu ta, và cao hơn hẳn những băng ghế mà tôi vẫn thường hay ngồi.
Khi trận đấu bắt đầu, thật kỳ cục khi không phải theo dõi từng giây một các diễn biến.
“Cậu biết đấy, cậu không cần phải nhìn mình mỗi khi nói,” Angela nói, “trước đây cậu chưa bao giờ làm thế.”
“Thật thoải mái khi được xử sự bình thường.”
“Đừng có bỏ thực hành,” Angela bảo tôi, “cậu vẫn là phóng viên thể thao đấy.”
Khi giờ nghỉ giải lao đến, chúng tôi đang dẫn 7-5, nhưng đội đối phương đã phản công và gỡ được 5 bàn liên tiếp. Mạch trận đấu đang có lợi cho Dulaney. Tôi nhìn Vinny vòng vo phỏng vấn các cầu thủ, ước gì mình có thể hét phụ vào vài câu hỏi cho cậu ta.
Adam đang đứng bên đường biên, lấy khăn lau đầu, liếc nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm ai đó. Anh đi qua nói chuyện với Vinny. Angela nghiêng người về phía tôi. “Cậu có đọc môi được không?”
“Chỉ mấy từ chửi thề thôi.” Tôi trả lời.
Vinny chỉ lên phía khán đài. Adam đội mũ bảo hộ lên, rồi quay về phía chúng tôi và liếc qua các hàng ghế ngồi. Thật khó để nói là anh đang nhìn đi đâu dưới tấm che mặt nạ đó. Kelly ngồi dưới chúng tôi 5 hàng ghế, giơ tay vẫy anh. Anh quay lại sân đấu mà không trả lời ai cả. Dĩ nhiên rồi, các vận động viên thường không vẫy tay đáp lại bởi vì họ phải hành động như thể tâm trí của họ để hoàn toàn vào trận đấu.
Nửa sau trận đấu bắt đầu với hai đội trong sự tập trung cao độ. Dulaney thắng cú giao bóng, nhưng chúng tôi đã cướp được bóng từ họ. Pablo và Adam đang triển khai tấn công.
Pablo di chuyển nhanh quanh khu cấm địa, rồi Adam cắt ngang và với một động tác giả anh nhanh chóng tránh được tay theo kèm mình. Anh giơ cao gậy, và đường chuyền bay xẹt vào vợt của anh. Anh đóng trụ trên không, sẵn sàng để tung bóng vào gôn.
“Cẩn thận!” Tôi gào lên khi một hậu vệ thứ hai tấn công anh với toàn bộ sức mạnh của cơ thể.
Adam không hề thấy hắn ta lao lới – đáng lẽ anh nên thấy, nhưng anh lại không để ý. Anh bị húc mạnh vào bụng và bị quăng ngược trở lại mặt sân.
“Ôi!” Tôi thở hắt ra, cảm giác như thể ai đó vừa mới đấm một cú vào bụng mình vậy.
Tôi chờ Adam bò dậy, nhưng anh vẫn nằm im. Tôi túm lấy cánh tay Angela. “Anh ấy chấn thương rồi.”
Trọng tài thổi còi tạm dừng trận đấu, và Grizzly lao ra sân. Đồng đội của Adam vây xung quanh anh.
“Thở đi cô bạn.” Angela bảo tôi. “Thở đi.”
Ruột gan tôi quặn lại như một quả bóng bị thắt nút.
“Có thể là không sao cả đâu Jane.” Angela nói tiếp. “Có thể cậu ta chỉ bị choáng một chút thôi.”
Một giây sau Adam đứng dậy và co duỗi cánh tay và lưng. Tôi có thể đọc được ngôn ngữ cơ thể của anh từ trên khán đài – lắc đầu với Huấn luyện viên, hai vai so lại – anh đang cảm thấy ghê tởm bản thân mình.
Đã bao nhiêu lần tôi chứng kiến một cầu thủ bị tấn công bởi một pha cản bóng bằng cơ thể? Thông thường tôi sẽ tự hỏi điều đó sẽ làm thay đổi hàng công như thế nào nếu như một cầu thủ dự bị vào thay cho cầu thủ đã bị ngã xuống sân. Lần này tôi chẳng thèm quan tâm đến bất cứ điều gì ngoại trừ việc không biết Adam có bị chấn thương hay không.
Sau đó, khi Marnie kết thúc buổi luyện tập và nhập hội cùng chúng tôi, tôi thấy mình chúi người xuống khi một cầu thủ khác bị triệt hạ. Khi cầu thủ thứ ba gần như bị cắt đôi giữa người, tôi nhắm chặt mắt lại, như thể điều đó sắp sửa xảy ra với Adam vậy.
Marnie nhận ra phản ứng của tôi. “Mày không sao chứ?”
“Sẽ ổn thôi.” Tôi nói với vẻ quyết tâm. Một khi trận đấu này kết thúc, một khi lễ tổng duyệt và lễ cưới trôi qua – một khi tôi quên được anh – tất cả mọi chuyện sẽ ổn cả.
***
Mẹ chở tôi đến lễ tổng duyệt ở nhà thờ vào tối hôm ấy để có thể ngồi cùng với mợ Susan, mợ đã nhờ mẹ đến để hỗ trợ về mặt tinh thần. Trên đường đến mẹ bảo tôi điều tôi đã nghi ngờ: cậu mợ tôi đã có một đám tốt nhưng họ cũng đang lo lắng như tất cả chúng tôi về tương lai của Stacy và Travis.
Nhà thờ được chọn để tổ chức lễ cưới rất lớn, với đồ mộc trắng tuốt lập lòe và những ô cửa sổ cao, tròn. Lễ tổng duyệt được tổ chức vào cùng giờ với buổi lễ ngày mai, 7h30 tối, và bầu trời lóa lên với các màu hồng, da cam, màu hoa cà, làm cho không khí trở nên sạch sẽ, đóng khuôn những khung cửa sổ với sắc màu rực rỡ. Thật là kỳ diệu khi Travis không phản đối buổi hoàng hôn vì nó chọi với màu tóc của Stacy.
Khi chúng tôi đến thì Adam đã ở đó rồi, đang thơ thẩn với một nhóm con trai lớn hơn làm nhiệm vụ dẫn chỗ, nói chuyện và cười ầm ĩ. Tôi có lẽ sẽ thoải mái hơn khi chat chit về thể thao với đám con trai, nhưng tôi ở lại với hội phù dâu, những người tán gẫu về những câu chuyện cưới hỏi.
Với 8 phù dâu phụ, 8 người dẫn chỗ, hai phù dâu phù rể, một đứa con gái cầm hoa lấc cấc, một người cầm nhẫn hoang mang, một người cha lo lắng, một cô dâu đa cảm, và một chú rể câu nệ, vị linh mục tội nghiệp có rất nhiều điều phải xử lý trong tối nay. Thật may là ông Clarke, chủ nhân của bữa tiệc sẽ diễn ra sau lễ cưới, đã đưa những chỉ thị cho Travis; có lẽ ông ta đang ở chỗ nhà hàng phân phát nhiều chỉ thị hơn, điều đó làm cho ông ta bớt đau đầu hơn chúng tôi.
Stacy đã gặp Cha Koontz trước đó và nói với Cha chị thích mọi thứ như thế nào: điều đó, dĩ nhiên, không phù hợp với ý muốn của Travis. Tôi kinh ngạc trước những chi tiết mà họ tranh cãi nhau: ai đứng cạnh ai, thứ tự vị trí của từng người chúng tôi, những góc mà chúng tôi phải quay mặt vào, chúng tôi phải cách nhau bao nhiêu hàng ghế khi bước dọc theo lối đi. Hẳn là Đức Cha sẽ dễ dàng hơn khi chỉ đạo cuộc diễu hành Rose Bowl.
Chẳng mất nhiều thời gian để tình trạng căng thẳng giữa Stacy và Travis làm những câu chuyện cười và những tiếng khúc khích giữa chúng tôi im bặt. Vào một lúc tức giận, tôi thấy Stacy cởi một chiếc giày ra, siết chặt nó trong tay, và tôi nghĩ chị sắp sửa quăng nó đi như chị đã quăng chiếc nhẫn. Tôi bắt gặp ánh mắt của chị. Chị mỉm cười có phần ngượng ngùng, rồi tháo nốt chiếc còn lại và đặt chúng cẩn thận trên băng ghế của nhà thờ, cọ cọ cái chân đeo bít tất mỏi dừ lên chân kia. Ngoại trừ đứa con gái cầm hoa lấc cấc, chúng tôi đều vượt qua phần đi lại của mình như thể chúng tôi đang bước trên vỏ trứng, lo sợ rằng đưa ra câu hỏi có thể sẽ dẫn đến một cuộc tranh luận khác. Khi thời điểm tôi phải vịn tay Adam tại bậc thềm trước bệ thờ đến, anh liếc xuống nhìn tôi một lát.
“Chúc mừng chiến thắng.” Tôi khẽ nói.
“Đó không phải là một trận đấu mà anh có thể tự hào.” Anh nói.
Sau đó chúng tôi phải liên kết với nhau lần nữa để bước xuống lối đi dài và lần này chúng tôi không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đều bước bên nhau. Tôi nghĩ buổi tập duyệt căng thẳng cuối cùng đã qua khi tất cả mọi người đã diễu hành xuống lối đi và tập trung ở phía sau nhà thờ. Thế rồi Stacy nhớ ra ngọn nến hợp nhất.
“Là cái gì thế?” Travis hỏi, nghe có vẻ cáu kỉnh.
“Chỉ là một nghi lễ nhỏ thôi. Một tập tục hay.”
“Chúng ta có phải làm thế không?”
“Chúng ta không phải làm,” Stacy bảo anh ta, “nhưng em muốn thế. Đó là một biểu tượng đẹp cho một tình yêu dẫn đến hôn nhân.”
Travis nhăn nhó. “Không phải chúng ta đã có đủ những biểu tượng đẹp rồi hay sao?”
“Cái này không phải là một chuyện tồi tệ, Travis.” Chị nói, răng nghiến chặt lại.
“Anh đã nói thế à?” Anh ta đáp lại một cách nhanh chóng.
“Anh đã ám chỉ như thế.”
“Tất cả những gì anh nói là chúng ta đã có đủ những thứ phải làm với cái lễ này rồi. Khách khứa sẽ chết đói mất. Hơn nữa, anh không muốn cố thắp một ngọn nến trước mặt quan khách,” anh ta thêm vào, “tay anh có thể sẽ run lẩy bẩy.”
Thế rồi Stacy cầm lấy tay Travis. Chị giữ nó giữa hai bàn tay của mình và nhẹ nhàng xoa xoa.
“Stacy,” Travis nói, đột nhiên kéo chị vào lòng, “Anh căng thẳng quá. Anh chưa bao giờ nghĩ anh sẽ hoảng hốt như thế này về chuyện cưới xin.”
“Mọi người ai cũng thế cả,” chị đáp lại xoa dịu, quàng tay còn lại lên vai anh ta. “Một khi nó đã bắt đầu, anh sẽ thoải mái hơn. Thật đấy.”
“Anh hi vọng thế,” Travis nói, “anh cứ lướt qua những danh sách ở trong đầu.”
Tay Stacy vuốt nhẹ lên trán anh ta, “Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, Travis. Giờ chúng ta chỉ cần vui vẻ lên thôi. Và nếu như chúng ta có quên cái gì đó thì mặc xác nó!” Chị quàng hai tay quanh Travis, mỉm cười, “Nếu như có chuyện gì đó diễn ra khác đi so với kế hoạch, thì ai thèm quan tâm chứ?”
“Anh quan tâm,” Anh ta trả lời. “Chúng ta đã chuẩn bị cho lễ cưới này quá chu đáo, giờ không thể để xảy ra một sai sót nào.”
“Nó chỉ là một nghi lễ, Travis, một bữa tiệc với những người mà chúng ta yêu quý. Thật ngốc nghếch khi cứ nghĩ về những sai sót.”
Stacy ngẩng lên nhìn anh ta một cách trìu mến cho đến khi ánh mắt Travis gặp mắt chị và anh ta mỉm cười với chị. Vài phù dâu phụ thở phào. Travis cúi xuống hôn Stacy, và tất cả mọi người cùng vỗ tay. Tôi cũng vỗ, và nhìn chân chị.
“Ngón chân chị ấy không quắp lại.”
“Em nói gì cơ?” Adam hỏi, nghiêng người lại gần tôi.
“Họ hôn nhau,” tôi nói, “nhưng ngón chân Stacy không quắp lại.”
“Thường thì khi hai người hôn nhau, người ta làm điều đó bằng môi chứ.”
Tôi phớt lờ vẻ chế nhạo. “Ông ngoại bảo với bọn em là bà ngoại biết ông là người sinh ra dành cho bà bởi vì khi họ hôn nhau, ngón chân của bà quắp lại.”
“Anh hiểu rồi. Thế ngón chân em làm gì khi em và anh chàng nghệ sĩ kia hôn nhau?”
Câu hỏi của anh làm tôi không kịp phòng bị. “Um… chuyện đó có ý nghĩa gì không?”
“Có,” anh nói, “như là một bằng chứng cho cái lý thuyết di truyền của em.”
Đó không phải là cách mà tôi muốn nó có ý nghĩa. “Có lẽ đây không phải là vấn đề di truyền,” tôi bảo anh. “Thế Kelly có nhắc đến ngón chân sau khi anh hôn cậu ta không?”
“Không,” Anh trả lời, “không, cô ấy không nói một lời nào cả.”
Thế rồi cả hai chúng tôi cùng quay lại với cái cảnh lãng mạn nho nhỏ trước mặt. Tôi hẳn sẽ làm bất cứ điều gì để có thể đứng trong vai trò của Kelly vào đêm hôm đó và cả ngày mai nữa – bất cứ điều gì, dĩ nhiên rồi, ngoài việc nói với anh điều đó.