Đọc truyện I Do (Tình Yêu Đích Thực) – Chương 14
Vào lúc 11h30 sáng thứ 7, ba giờ đồng hồ sau khoảng thời gian đi bộ thông thường hàng ngày, tôi mới lọ mọ bước xuống cầu thang. Ông ngoại đang ngồi ở quầy bar trong bếp, đọc công thức nấu ăn và làm một danh sách thực phẩm. Tôi mở một ngăn tủ, lôi ra một hộp bánh mì ăn với súp, nhìn chằm chằm vào nó với vẻ hoang mang, rồi nhét nó trở lại vào trong tủ và lấy ra món ngũ cốc của mình.
“Ông có nên hỏi buổi vũ hội diễn ra thế nào không?” Ông ngoại hỏi.
“Nếu con là ông thì con sẽ không hỏi.”
“Muốn nghe điểm tin buổi sáng chứ?”
“Chắc rồi.”
“Mẹ con ra ngoài đi dạo, Marnie gọi hai lần, Stacy đang ở bên chỗ Huấn luyện viên – đem bánh cookie đến để cảm ơn vì hành động nghĩa hiệp cuối tuần trước – và đội Orioles sẽ thắng trận thứ 7 liên tiếp vào chiều nay.” Ông mỉm cười, rồi cầm cuốn sách dạy nấu ăn ra ngoài cửa sau để đọc tiếp. Ông ngoại luôn biết khi nào thì nên để tôi một mình và làm thế nào để tìm một nơi để luẩn quẩn trong trường hợp tôi đột nhiên cần người bầu bạn.
Tôi đổ đám ngũ cốc ra và bắt đầu đảo lên, rồi đổ thêm ít đường vào những lớp đã ngọt sẵn rồi. Lần cuối cùng tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức vào đêm hôm trước thì thấy nó báo 4:05 A.M, nghĩa là tôi đã trải qua ít nhất bốn giờ đồng hồ để nghĩ về Adam, làm sống lại điệu nhảy với anh, nhớ lại cái cảm giác khi nhìn vào mắt anh và cảm giác khi anh nhìn chăm chú vào tôi.
Ánh mắt đó phải có ý nghĩa nào đó, đúng không? Nó phải có ý nghĩa nhiều như cuộc dạo bộ lên cầu với Kelly chứ!
Nhưng rồi tôi nhớ lại câu nói của Billy khi Adam được Kelly phỏng vấn sau trận đấu một chọi một của chúng tôi. “Tôi đã từng thấy vẻ mặt đó hàng triệu lần trước đây rồi. Đó là cái cách Adam xử lý đám con gái.” Trong suốt điệu nhảy cuối cùng Adam đã quàng tay quanh Kelly và nhắm mắt lại. Có thể khi anh không nhìn thì điều đó có ý nghĩa nào đó – có nghĩa đó là một cái gì có thực hơn một giây phút tán tỉnh.
Mình sẽ vượt qua chuyện này, tôi tự nhủ trong lúc lướt qua tờ nhật báo, tìm chuyên mục thể thao. Nằm cùng với chuyên mục này là một tờ giấy gì đó về pháp luật gấp làm hai. Tôi mở nó ra thì thấy một sơ đồ, liền xoay qua xoay lại nó, cố gắng phân loại xem nó là cái gì.
“Ông ơi…” Tôi mang đống ngũ cốc và tờ sơ đồ ra ngoài rồi ngồi xuống cạnh ông trên bậc cửa. “Cái gì thế này?”
“Để xem nào… ồ, đó là sơ đồ chỗ ngồi cho lễ cưới.” Ông chỉ vào một khuôn hình chữ nhật dài. “Đây là bàn chủ hôn, con sẽ ngồi ở đó.”
Tôi đọc những cái tên được viết tay trên bản đồ. Adam và tôi ngồi hai bên cô dâu chú rể.
“Mẹ con và ông sẽ ngồi quay mặt về phía con từ chỗ này.” Ông ngoại thêm vào và chỉ vào một cái bàn tròn.
Tôi nhìn thấy tên Daniel được viết bên cạnh mẹ và ông ngoại – tôi phải cho Stacy biết chuyện này đã thay đổi. Cậu mợ tôi ngồi phía bên kia Daniel. Bên cạnh cậu Jake là một cái tên quen thuộc khác: Kelly! Adam đã rủ cô nàng đến lễ cưới! Tôi hít vào thật chậm và rồi lại thở ra, cố gắng làm dịu đi cảm giác quặn thắt trong lồng ngực. Không lẽ tôi cứ đau đớn mãi thế này mỗi lần tôi biết họ đi cùng nhau hay sao?
“Con không trông chờ cái lễ cưới này, đúng không?” Ông ngoại hỏi.
“Không ạ. Còn ông?”
Ông lắc đầu.
“Chuyện gì làm ông lo lắng?” Tôi hỏi.
“Rất nhiều thứ.” Ông trả lời. “Con cũng nằm trong danh sách đó.”
“Chuyện gì làm ông lo lắng về lễ cưới kìa?” Tôi hỏi, không muốn nói về bản thân mình. “Ông có nghi ngờ gì về Stacy và Travis à?”
Ông không trả lời ngay lập tức. “Ừ,” ông thừa nhận. “nhưng từ lâu rồi ông đã học được rằng chớ có đưa ra những lời khuyên và quan điểm không được chào đón cho những đứa trẻ đã lớn. Giờ ông lại đang học lại là sao im lặng lại khó khăn đến thế. Ông hi vọng Stacy đúng còn ông thì sai.”
“Hai ông cháu mình là thế.” Tôi nói.
Vài phút sau Marnie lái chiếc Jeep của nhà nó xuống khu ngõ sau, biểu diễn sự thông thạo của một người dân thuộc lòng các ổ voi trên đường. Nó đỗ xe sau xe Stacy, rồi nhảy ra ngoài.
“Công chúa ngủ trong rừng!” Nó kêu lên.
“Thử Quái vật ngủ trong rừng xem.” Tôi đáp lại.
“Chào ông O.”
“Hi Marnie,” ông ngoại nói, rồi đứng dậy. “Tốt hơn hết ông nên đem cái sơ đồ này vào trong.”
“Tao không thể ở lại lâu được – tao phải đón thằng em từ Little League,” Marnie nói khi ngồi xuống bên cạnh tôi, “tối qua mày vui chứ?”
“Không,” tôi thành thực trả lời. “Mày thì sao?”
“Thậm chí còn tuyệt hơn tao nghĩ. Josh là một gã tử tế.”
“Thật à? Có tia lửa nào không?” Tôi hỏi.
“Vẫn chưa. Có thể là không bao giờ. Nhưng rất nhiều tiếng cười.”
“Nhân đây, đó là một chiến thuật chèn ép hay ho mà mấy người đã trình diễn được.” Tôi nói.
Marnie lúc lắc một chân, rồi cười toe với tôi. “Bọn tao lên kế hoạch vụ đổi bạn nhảy, nhưng cái chiến thật chèn ép – nó giống như đọc được ánh mắt của đồng đội trên sân và làm theo hơn.”
“Tao có hưởng ứng lại đâu.”
“Hai bọn mày gần như là đã làm theo rồi.” Marnie thúc giục. Tôi run rẩy trong lòng khi chỉ nghĩ đến nụ hôn suýt nữa đã diễn ra.
“Điều mà tao không hiểu,” nó thêm vào, “là tại sao mày lại làm điều đó với Daniel. Tao nghĩ mày đã quyết định đã có đủ với hắn rồi chứ.”
Tôi nhìn lên. “Thì đúng thế.”
“Mày đã chọn một cách buồn cười để gửi đi thông điệp – hôn hít với hắn trong điệu nhảy cuối cùng.”
“Rõ ràng là mày đã bỏ lỡ màn khóa mũi.”
“Thực ra thì tao bỏ lỡ tất cả.” Marnie thừa nhận. “Josh và tao ở phía bên kia phòng thể dục. Tao nghe được lời xì xầm từ đám con trai đội lacrosse.”
“Cái gì?”
“Họ nói mày và Daniel đã hôn hít nhau trong suốt điệu nhảy cuối cùng.”
“Hèn gì họ cứ sút trượt mãi! Họ cần phải đi khám mắt đi!”
“Này, thế câu chuyện của mày là gì?” Marnie hỏi.
“Đó không phải là câu chuyện, nó là sự thật. Daniel đã cố hành sự suốt điệu nhảy cuối, nhưng tao chơi phòng ngự. Hắn ghi bàn được một lần, rất ngắn thôi, ngay trước khi tao giẫm lên chân hắn.”
Marnie cười phá lên. “Ôi,” nó nhún vai và nói, “tao đoán là cũng khó nhìn được chính xác chuyện gì đang xảy ra trong bóng tối. Bọn họ nhìn thấy thì ít và trí tưởng tượng đã bù đắp phần còn lại.”
“Người ta không đi kể khắp nơi điều gì đó đã xảy ra khi mà họ không chắc là mình đã nhìn thấy gì chứ!” Tôi kêu lên giận dữ.
“Đám con trai bên đội lacrosse quan tâm đến mày, Jane ạ, thế thôi. Josh và tao đã đi chén pizza cùng với vài người trong số họ sau buổi vũ hội, và họ cứ hỏi tao về Daniel. Họ không thể hiểu hắn – không thể hiểu mày và hắn.”
“Adam có ở đó không?”
“Một lúc thôi. Cậu ta và Kelly về sớm.”
“Hắn và Kelly sẽ đến tham dự lễ cưới vào cuối tuần tới.” Tôi bảo Marnie. “Còn nói đến chuyện ai đã thực sự hôn hít thì tao nghi ngờ là hai bọn họ đã ra ngoài dạo bộ khi tao thấy họ đi về phía cây cầu đấy.”
“Sao mày không hỏi cậu ta đi? Hỏi cậu ta có thích Kelly không.”
Tôi trố mắt nhìn nó. “Mày điên à?”
“Mày chưa bao giờ gặp vấn đề trong việc đưa ra câu hỏi cho cậu ta trước đây.” Nó chỉ ra.
Tôi không cần nó phải nhắc cho tôi biết là tôi đang thay đổi. “Tao không thể tin được – một đám cầu thủ mà hành xử như một nhóm ngồi lê đôi mách già nua ấy.” Tôi lầm bầm.
Đúng lúc đó Stacy bước ra khỏi cửa nhà bà Bean.
“Hi Marnie,” Stacy nói khi chị băng qua con ngõ, “Có một thông điệp từ Grizzly cho em đây, Dais. Anh ấy nói nếu em và Vinny muốn đi cùng với họ trên xe bus của đội vào thứ 3 thì vẫn còn chỗ đấy.”
Một tháng trước tôi hẳn sẽ rất thích. Giờ điều cuối cùng mà tôi muốn là đi và về cùng với một đám con trai đang bắt đầu đối xử với tôi như thể tôi là đứa em gái bé bỏng của họ vậy.
“Thầy thật tử tế, nhưng em có thể mượn xe của ông ngoại.”
“Không có chuyện đó đâu.” Một giọng nói từ trong nhà vọng ra. Tôi quay lại. “Rất tiếc, Jane,” ông ngoại nói qua cánh cửa liếp, “xe của ông có việc vào thứ 3, và ông không thể hoãn được bởi vì ông có đến hai cuộc hẹn vào thứ 4.”
“Trận đấu diễn ra sau giờ học, đúng không?” Stacy xen vào. “Chị sẽ đón em, Daisy.”
Tôi nhìn chị, ngạc nhiên. “Không phải chị vẫn còn mấy việc phải làm à? Ý em là, chị sẽ làm đám cưới vào tuần này.”
“Ồ, Travis đã cho chuẩn bị mọi thứ rồi.” Chị họ tôi trả lời. “Chị thực sự thích đi xem trận đấu, Grizzly nói đó sẽ là một trận thú vị. Đội đối phương rất khủng và chơi theo kiểu trâu bò. Trận đấu có thể rất bạo lực.”
Marnie nhìn Stacy ngạc nhiên. “Em không biết là chị lại có hứng thú với thể thao đấy.”
“Grizzly có thích bánh cookie không?” Ông ngoại hỏi và bước ra cửa sau.
Stacy mỉm cười, hai lúm đồng tiền lún vào và má trở nên ửng hồng. “Anh ấy ăn bảy cái trong khi con ở đó. Thế em muốn chị đến đón lúc mấy giờ nào?” Chị hỏi tôi.
Chúng tôi thỏa thuận, rồi chị quay trở ra.
“Stacy,” Ông ngoại gọi với theo, “sơ đồ ăn uống của con.”
“Hử?”
Ông vẫy vẫy tờ giấy, nhưng Stacy nhìn ông với vẻ trống rỗng.
“Cho lễ cưới của con, cưng à,” ông bảo.
“Ồ, ồ.”
Ôi, cứu với, tôi nghĩ.
***
Tôi thấy Adam trong giờ học chỉ một lần hôm thứ 2. Anh trông bận rộn cũng giống như tôi đang giả vờ bận rộn, vì thế tất cả những gì tôi phải nói là xin chào. Josh túm được tôi trước lớp lịch sử vào thứ 3 và hỏi tôi vì sao không đi cùng xe bus với đội.
“Chỉ là sẽ dễ dàng hơn nếu không đi.” Tôi bảo Josh.
Chiều hôm đó Stacy xuất hiện trong sân trường với mấy thùng cookie. Vinny, một tay ảnh lớp 10 tên là Mike, và tôi chui vào xe chị và nói chuyện về thể thao hầu hết trên đường đến nơi diễn ra trận đấu. Stacy lắng nghe trong lúc lái xe, im lặng một cách bất thường.
Tôi có hai điều thuận tiện trong việc viết bài về trận đấu này. Bởi vì chúng tôi đang ở cách xa trường nên tôi sẽ không bị phân tâm bởi sự xuất hiện của Kelly và những fan hâm mộ cuồng nhiệt của Tilson. Và đây là lần đầu tiên Mike chụp ảnh cho một trận lacrosse, vì thế làm việc với cậu ta làm tôi bận rộn phần lớn thời gian. Bản thân trận đấu cũng rất khó khăn, đúng như Huấn luyện viên đã dự đoán. Hàng phòng ngự đối phương chơi cực kỳ rắn, và chúng tôi đã bị cóng lúc đầu. Tôi thì cóng mỗi khi đối phương đeo bám lấy Adam. Đội Tilson đánh trả quyết liệt và chúng tôi đã dẫn trước vào hiệp ba, sau đó thua bởi một bàn thắng đau đớn. Sau đó tôi có một mong muốn kỳ cục và vô cùng thiếu chuyên nghiệp là lao xuống sân bóng và ôm lấy Adam. Khi đội bóng thu dọn lại dụng cụ, tôi nhìn thấy Stacy đặt nhẹ tay lên vai Grizzly, rồi đến Adam, và ước gì tôi có thể làm điều tương tự.
“Trận đấu rắn quá.” Là tất cả những gì tôi nói với anh. Adam trông mệt mỏi và thất bại. Anh gần như không liếc nhìn tôi. Tôi cảm thấy khổ sở cho anh, nhưng tôi có thể làm gì chứ? Tôi phân công cho Vinny thực hiện phỏng vấn.
Thứ 4, trong suốt tiết học cuối cùng trước khi được ra về sớm, tôi ngồi xuống để viết một bài báo về thất bại hôm trước. Vinny và tôi đã thỏa thuận là cậu ta sẽ viết bài về trận đấu thứ 6 còn tôi viết cho ngày thứ 3. Tôi có rất nhiều thông tin cần phải xử lý và bắt đầu bài báo bằng cách đánh máy với tốc độ cả nghìn dặm một giờ, nhưng khi dừng lại để đọc vài đoạn dầu tiên, tôi liền khựng lại ngay lập tức. Có thật là tôi bắt đầu nghe giống Kelly đến thế không? Tôi click chuột và gõ phím – chèn thêm, xóa, chèn thêm, xóa – rồi đọc lại toàn bộ những đoạn đó một lần nữa. Nếu như độc giả không biết tỷ số cuối cùng, họ sẽ nghĩ rằng Tilson đã thắng. Chúa ơi – họ sẽ nghĩ rằng Adam đã chơi trận đấu tuyệt vời nhất trong sự nghiệp của mình.
Tôi gạt bài viết đó sang bên và xử lý phần còn lại cho trang thể thao. Khả năng viết lách của Vinny thực sự đang hoàn thiện, tôi nhận thấy với vẻ thỏa mãn, và Ellen thì đang thực hiện những bài viết hàng đầu về đội tennis. Tôi mới là đứa loạng choạng. Tôi xem lại bài viết của mình, rồi lại đặt nó xuống, cảm thấy ghê tởm.
Đến giờ trưa tôi đã sắp xếp xong trang thể thao trừ bài của tôi. Chuông hết giờ vang lên, và đại sảnh chật kín những người. Angela và Tom đến văn phòng cùng với những thành viên khác. Tôi có thể nghe thấy tiếng Kelly thao thao bất tuyệt trong hành lang.
Tôi xoay tròn trên ghế. “Em phải ra khỏi đây thôi.” Tôi bảo Tom.
Anh nhìn tôi, ngạc nhiên.
“Trang của em đã xong ngoại trừ chính bài của em, và ở đây em sẽ không thể làm gì với nó được. Em có thể email nó cho anh từ nhà không?”
“Có muốn nói về nó trước không?” Tom hỏi. “Muốn anh xem qua nó không?”
Kelly đã vào phòng và đang đào xới hộp thư của mình.
“Không.” Câu trả lời buột ra hơi có chút gay gắt.
“Okay, gửi nó cho anh trước 5h45 nhé,” anh nói, “gọi cho anh trước đó nếu cần giúp đỡ.”
“Cảm ơn anh.” Tôi quăng mọi thứ vào trong ba lô và tiến ra cửa.
“Jane, chờ đã.” Kelly gọi với theo tôi. “Mình tìm cậu mãi. Mình chưa gặp cậu kể từ tối thứ 6.”
Rõ ràng là nó không nhận thấy tôi trốn sau lưng Marnie và bước ngay vào ngưỡng cửa các lớp học mỗi khi nhìn thấy nó bước xuống hành lang.
“Chắc cậu có một khoảng thời gian vui vẻ với anh chàng cậu đi cùng đấy nhỉ?” Kelly hỏi. “Hai người nghiêm túc đấy chứ?”
“Thời gian vui vẻ á?” Tôi lặp lại. “Tôi nghĩ cậu có thể nói đó là một buổi vũ hội mà tôi sẽ không thể sớm quên đi được.” Cái cảm giác khi miệng Adam quá gần với miệng tôi vẫn còn đày đọa tôi.
“Mình cũng cảm thấy chính xác như thế.” Kelly nói, “Một đêm mà mình sẽ luôn nhớ mãi.”
“Một cơn ác mộng thì giống hơn.” Tôi lầm bầm dưới hơi thở rồi lao ra khỏi văn phòng.
Trên đường về nhà tôi nghĩ ra một cách để viết xong bài báo của mình. Đầu tiên tôi sẽ viết một bài kiểu “Kelly”: Tôi sẽ nói tất cả những điều tích cực, ngưỡng mộ, chứa chan tình cảm về Adam và các đồng đội mà lúc này đang dâng tràn bên trong tôi. Sau đó tôi sẽ viết một bài thứ hai, một bài phân tích về trận đấu từ cái nhìn tiêu cực. Tôi sẽ xử lý bài thứ hai này như một bài tập viết – làm giống như cái bài luận mà lớp tiếng Anh của chúng tôi phải viết khi học về văn châm biếm chế nhạo – thậm chí tôi sẽ buộc mình phải đưa ra vài cú đâm chọc bất công. Một khi tôi đã viết cả hai cái nhìn trái ngược đó ra giấy rồi thì tôi sẽ đan lại những câu hợp lý nhất từ cả hai bài và tạo ra được một bài báo cân bằng.
Như thế sẽ là rất nhiều việc, nhưng tôi sẽ làm. Tôi sẽ viết xong bài báo này cho dù có phải “cut” ra từng từ, từng ký tự rồi “paste” lại với nhau. Không có gã con trai nào, không giấc mơ lãng mạn điên rồ nào có thể ngăn tôi làm công việc của mình được cả.