Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 17


Đọc truyện Hy Vọng Của Nhan Họa – Chương 17

Khó có cơ hội được ngắm một mỹ nam như vậy, cho nên Nhan Hoạ không kìm chế được mà nhìn không chớp mắt.

Song đáng tiếc là Kỳ Trạch chỉ đơn thuần chào hỏi vài câu với mỹ nam kia thôi, sau đó mỹ nam liền vẫy tay chào rồi đi về hướng khác.

Xem ra Kỳ Trạch không có ý tứ gì với mỹ nam kia, nhưng nếu là bạn của anh thì Nhan Họa thật sự không nên lộ diện vào lúc này.

Nhan Họa có chút hoài nghi, không biết là mình có quen biết với mỹ nam kia hay không?

Đang suy nghĩ thì Kỳ Trạch đã đi về hướng cô.

Kỳ Trạch nhìn thấy Nhan Họa đang dán mặt vào vách tường thủy tinh, hai mắt sáng rực, nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ.

Anh đương nhiên biết rất rõ vợ mình hồi còn trẻ thích mẫu đàn ông nào, bất kể là ở thời kỳ nào thì Nhan Họa cũng không bao giờ chú ý đến mẫu đàn ông anh tuấn mạnh mẽ như anh, ngược lại chỉ thích những người đàn ông có khí chất nho nhã hiền lành, mặc dù điều này không hề làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, nhưng vẫn khiến anh buồn bực không thôi.

Là một người vô cùng tự tin, cho nên anh luôn hy vọng vợ mình thích hình mẫu đàn ông giống như anh. Đáng tiếc có những người mà tính thẩm mỹ trời sinh không bao giờ thay đổi, thật sự làm cho người ta vô cùng uất ức.

Nhan Họa thấy Kỳ Trạch đưa hóa đơn cho người bán hàng thì biết là sắp phải đi về, bèn nhanh chóng dắt tay bánh bao nhỏ rồi đi về phía anh.

Người bán hàng kiểm tra hóa đơn rồi đưa túi đồ đã được đóng gói cẩn thận cho bọn họ, Kỳ Trạch tay xách hai túi lớn, quay sang nói với Nhan Họa: “Được rồi, chúng ta về thôi, Duệ Duệ đến giờ ngủ trưa rồi. ”

Nhan Họa không có ý kiến gì, chơi cả buổi sáng, nhóc con chắc đã mệt lắm rồi.

Ba người đi thang máy xuống nhà gửi xe rồi lên xe trở về nhà.


Trên xe, Nhan Họa ôm lấy bánh bao nhỏ đang không ngừng ngáp, thử hỏi anh: “Cái anh lúc nãy là bạn của anh à? Em có biết không?”

Kỳ Trạch liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, lạnh nhạt nói: “Biết. ”

A, vậy thì có khả năng là bạn từ thời trung học rồi?

“Gần đây cậu ta mới đi xem mắt, nghe nói là đang yêu cô gái đó, nếu không có gì xảy ra thì sang năm sẽ kết hôn.” Kỳ Trạch tiếp tục nói.

Nhan Họa ồ một tiếng, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Một người đàn ông như vậy mà phải đi xem mắt để kết hôn, nếu không phải là nhân duyên không tốt thì chắc là tính cách của anh ấy hơi truyền thống. Dựa vào khí chất của anh ấy thì không thể có chuyện nhân duyên không tốt được, chẳng lẽ là tính cách quá truyền thống? Đúng rồi, còn một nguyên nhân nữa đó là vì công việc quá bận rộn. Nhưng nếu là đàn ông thì dù bận rộn đến đâu, chỉ cần có bề ngoài ưu tú là sẽ được phái nữ để ý tới, đâu cần thiết phải đi xem mắt chứ?

Nghĩ đến người đàn ông kia là Nhan Họa lại cảm thấy có chút rung động rồi.

Trách sao được, mẫu đàn ông mà cô thích chính là như vậy, cô cũng đã từng mong rằng mình sẽ kết hôn với một người đàn ông nhã nhặn hiền lành như thế. Nhưng ai mà biết, bây giờ cô còn không được quyền ảo tưởng nữa rồi, tương lai cô đã trở thành vợ của một người bá đạo đáng ghét là Kỳ Trạch, con trai cũng được một tuổi rồi, số phận coi như đã định!

Nghĩ tới đây, vẻ mặt của cô lại căng cứng cả lại.

Tương lai này khác quá xa so với tưởng tượng của cô!

Mười phút ngồi xe rất ngắn, nhưng cũng đủ làm cho Duệ Duệ ngủ thiếp đi trong lòng cô. Nhan Họa ôm thân thể bé nhỏ của cậu nhóc, trong lòng bỗng dâng đầy cảm giác yêu thương. Mặc dù chưa trải qua quãng thời gian mang thai chín tháng mười ngày, nhưng đứa nhỏ này quả thật là tâm can của cô, khiến cho cô tự giác nảy sinh tình mẫu tử.

Đỗ xe ở hầm xong, Kỳ Trạch mở cửa xuống xe, đi ra sau vòng tay ôm lấy Duệ Duệ trong lòng Nhan Họa, “Em không có sức, để anh bế con cho.” Ý anh là muốn để Nhan Họa xách hai túi đồ, mặc dù túi không nặng, nhưng cũng khá to và cồng kềnh, thấy vậy anh lại khó xử nhíu mày.


Con gái 17 tuổi nhìn gầy yếu vô cùng, xách ít đồ cũng đủ khiến cho người ta lo lắng.

Nhan Họa cảm thấy cô lại bị người này coi thường, liền dứt khoát cầm lấy hai túi đồ, chẳng qua là mấy cái bỉm sữa thôi mà, cô xách được. Đối với vóc dáng mảnh mai của mình Nhan Họa tự thấy không có gì đáng lo hết. Sang năm phải thi tốt nghiệp rồi, việc học là quan trọng nhất, gần như phần lớn thời gian cô đều vùi đầu vào sách vở, có lúc còn quên cả ăn, hoặc chỉ đơn giản ăn qua loa cho xong bữa, thói quen ăn uống như vậy mà không gầy mới lạ đấy. Không chỉ riêng cô mà các bạn nữ trong lớp cũng đều như vậy cả, phải cắt giảm thời gian ăn ba bữa để tranh thủ ôn bài.

Có thể nói, trong cuộc đời của một cô gái, lúc gầy nhất chính là khi học năm cuối cấp.

Về đến nhà, Kỳ Trạch bế Duệ Duệ về phòng, thay quần áo cho con rồi đắp chăn cho con ngủ.

Nhan Họa vẫn còn khá xa lạ với căn nhà này, liền đặt hai túi đồ trẻ con lên bàn trà, sau đó không biết nên làm gì.

Kỳ Trạch dỗ con ngủ say xong liền trở lại phòng khách, thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô thì cũng không nói gì, chỉ rót ly nước cho cô rồi nói: “Em có muốn đi ngủ một giấc không?”

Nhan Họa lập tức thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Cảm ơn anh, em cũng nghĩ là nên về nhà rồi. ”

Kỳ Trạch khẽ nhếch môi, thật sự thì anh cũng không thể xác định được là suy đoán của mình có đúng hay không, thậm chí cũng không hiểu nguyên nhân gì lại khiến người ta có thể bay tới tương lai, hơn nữa cơ thể lại quay về đúng với lứa tuổi phù hợp. May là vì thế nên anh mới dễ dàng nhận ra được hai Nhan Họa khác nhau, tuy là cùng một người, nhưng lại không cùng số phận.

Đối với điều này anh cực kỳ để ý.

Chỉ hy vọng mình của tuổi 17 có thể ra tay một cách nhanh chóng, đừng giống như kẻ ngốc mà bỏ lỡ lần nữa.

Nhan Họa liếc nhìn vẻ mặt trầm ngâm của anh, thoạt nhìn còn có phần bí hiểm. Cô cảm thấy hơi gượng gạo, cảm giác không hề giống như khi đối mặt với bạn cùng lứa, mà như thể là đang đối mặt với trưởng bối vậy.


“Em về phòng ngủ với Duệ Duệ đi, nó tỉnh lại mà không thấy em thì lại khóc toáng lên đấy.” Kỳ Trạch ngồi trong phòng khách nói với cô.

Nhan Họa hiểu ý của anh, nếu như cô ngủ rồi quay về mười năm trước, thì thân thể này sẽ khôi phục lại dáng vẻ của tuổi 27.

Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Nhan Họa lập tức quay trở về phòng ngủ, vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, sau đó quần áo cũng chưa thay mà nằm luôn bên cạnh Duệ Duệ, ôm cậu nhóc vào lòng, một lát sau Nhan Họa đã chìm vào giấc ngủ.

*

Chuông báo thức kêu lên ầm ĩ giữa sáng sớm yên tĩnh, phải nói là vô cùng đáng sợ.

Nhan Họa giật mình hốt hoảng ngồi bật dậy, vì chăn đang quấn quanh người nên cô bị vướng rồi ngã xuống giường, tay còn cố với lấy một món đồ để giữ trọng tâm, nhưng không ngờ lại cũng kéo luôn cả đồ trên tủ đầu giường xuống đất.

Phịch một tiếng, một tiếng động thật to vang lên.

Mẹ Nhan Họa đang ở phòng bếp nấu bữa sáng hốt hoảng chạy tới, tay vẫn còn đang cầm thìa, trực tiếp xông cửa vào: “Sao thế sao thế, có chuyện gì vậy?” Lúc thấy con gái đang nằm dưới đất thì vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Con bé này, sáng ngày ra đã ngã xuống giường, có đau không?”

Nhan Họa ngồi dưới đất nhìn mẹ, trong nháy mắt liền thanh tỉnh, theo bản năng nói: “Mẹ, con không sao, con cứ tưởng là muộn học nên mới sợ quá ngồi bật dậy… ”

Mẹ Nhan Họa dở khóc dở cười, nói: “Được rồi, mau dậy đi, mẹ cũng sắp nấu xong bữa sáng rồi.” Nghĩ đến nồi cháo đang nấu dở, bà lại vội vàng chạy đi.

Nhan Họa đáp một tiếng, chờ mẹ đi rồi, cô mới từ từ bò dậy, đưa mắt nhìn căn phòng quen thuộc, hất cái chăn đang quấn quanh người ra, bắt đầu tìm kiếm quanh phòng, phát hiện không có bất cứ dấu hiệu nào. Xem ra Nhan Họa của tương lai không hề bị quay trở lại quá khứ, bằng không theo thói quen của cô thì nhất định sẽ lưu lại một chút thông tin gì đó mới đúng.

Nhan Họa lại bắt đầu ngây ngốc, cảm giác đúng như đang mơ vậy, không thật chút nào.

Tuy nhiên, mối nghi ngờ lại bị xóa bỏ ngay sau khi Nhan Họa đi rửa mặt rồi nhìn vào gương, dấu răng sưng đỏ vẫn còn trên má, vậy thì đúng là cô thật sự đã xuyên không rồi, thậm chí còn mang về dấu răng mà con trai để lại.


Chuyện này đúng là khó hiểu thật.

Mặc dù trong lòng tràn ngập nghi ngờ, nhưng bởi vì mới chỉ xuyên không hai lần nên còn rất nhiều điều cô không hiểu được, Nhan Họa chỉ còn biết thở dài rồi bước ra khỏi phòng.

Bố vẫn chưa đi làm, lúc này đang ngồi trước bàn ăn đọc báo, Nhan Lãng mặc đồ ngủ, ngáp ngắn ngáp dài ra khỏi phòng, đặt mông ngồi xuống ghế chờ ăn sáng. Song, lúc nhìn thấy gương mặt của chị mình thì cậu lập tức tỉnh cả ngủ.

“Chị, mặt của chị làm sao vậy? Bị ai cắn à?”

Nghe thấy lời của Nhan Lãng, bố Nhan Họa liền ngước mắt nhìn, mẹ Nhan Họa cũng từ phòng bếp chạy ra. Hai vợ chồng đều trông thấy dấu răng trên mặt Nhan Họa, căn bản là vì dấu răng này quá sâu, sưng đỏ nguyên một mảng, hoặc cũng là do da của Nhan Họa quá trắng nên nhìn mới nổi bật như vậy.

Mẹ Nhan Họa đau lòng nói: “Ai cắn con?”

Bố Nhan Họa cũng xót con, nói: “Mau lấy thuốc bôi vào đi, cẩn thận lại thành sẹo. ”

Nhan Lãng lại xấu xa trêu chọc: “Hay là bị anh nào cuồng dã cắn cho một cái rồi? Chị yêu sớm đúng không?”

Mẹ Nhan Họa lập tức đập một phát vào gáy Nhan Lãng, cậu liền vội vàng nhảy ra khỏi ghế, chạy ra kéo ngăn tủ TV tìm thuốc cho Nhan Họa.

“Làm sao vậy hả? Rách cả da rồi này!.” Mẹ Nhan Họa xót xa nói, giật lấy thuốc mỡ mà con trai đưa tới rồi bôi cho con gái.

“Bị cháu ngoại tương lai của mẹ cắn đó.” Nhan Họa tuy rằng vẫn khá đau nhưng vẫn trả lời một cách rất nghiêm chỉnh.

Đáng tiếc lời nói thật của cô lại chẳng có ai tin, ngược lại còn nghĩ là cô đang đùa, mẹ cô trợn mắt nhìn cô nói, “Còn có tâm trạng mà đùa được cơ đấy, có phải là bị mấy đứa trẻ trong khu cắn không? Con cô Trương nhà bên mới mọc răng, cầm cái gì cũng cắn, hôm trước mẹ còn thấy nó cắn cô ấy đến chảy cả máu cơ!Con cũng đừng nên đến gần chơi với đám trẻ đó làm gì, không thì còn bị cắn nhiều nữa!”

Nhan Họa yên lặng thầm nói lời xin lỗi với mấy đứa trẻ trong khu, cô thật sự rất quý mến những đứa nhóc đáng yêu đó, thế nhưng lúc này mấy bé ấy lại phải chịu tiếng xấu thay cho con trai tương lai của cô rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.