Đọc truyện Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé – Chương 28: Làm nữ nhân thật khó
Ba ngày sau, tại đại sảnh Nguyệt Viên, có 6 nam nhân cùng 2 Tuyết Linh Hồ ngồi đối diện… nhìn nhau. Lạc Hy vẫn một màu tóc trắng đẹp tựa tiên nhân, Hoa Nhi trở thành Hoa Vô Khuyết, Tú Bình nhất định không chịu thua kém Lạc Hy, cũng muốn là một nam nhân tóc trắng, có ấn ký trên trán. Lạc Hy chiều ý Tú Bình biến cho nàng mái tóc trắng như ý, thân hình thon nhỏ, có ấn ký hình giọt nước màu bạc trên trán,… nói chung là đẹp không biết tả thế nào.
Nhìn hai người có nét tựa tựa giống nhau, Lạc Hy cười đắc ý ra vẻ : chúng ta là huynh đệ ruột thịt, hé hé hé.
– Ê ê , mấy người ăn mặc thế này là sao đây? ( Từ Trường Khanh)
– Hôm nay các người có mặt ở đây, ta cũng nói ra điều kiện của mình. Từ hôm nay, chúng ta là nam nhân, các ngươi là nữ nhân, chúng ta là phu quân, các ngươi là nương tử trong vòng nửa tháng. Đây là nữ phục, trang sức cùng son phấn. Các ngươi hãy mau hoá trang đi. Ta không co thời gian đợi, nếu để ta đổi ý thì… ( nhìn bằng ánh mắt lạnh băng)
– … ( không tên nào dám nói gì)
Trong phòng giờ chỉ còn lại Vương Thiên Lãnh, Lưu Thần, Từ Trường Khanh…
– Này 2 người cái này dùng để làm gì? ( cầm cái độn ngực cùng áo lót của nữ nhân hiện đại giơ lên)
– Ta nói Nhị vương gia, ngươi chưa động qua nữ nhân thì cũng phải biết phần trước của họ lớn hơn chúng ta chứ. Cái này chắc để giả làm ngực rồi. ( Từ Trường Khanh)
– Vậy mặc thế nào? (Lưu Thần) – Ta cũng không biết.
– Mặc như ta đây này. ( Vương Thiên Lãnh mặc quần nữ nhân, Mặc áo ngực giống như vũ công Ha-oai, nhìn hắn bây giờ bựa không tả nổi, LT và TTK thi nhau ói)
– Quần áo nữ nhân sao mà phức tạp quá đi. Nè, phấn son này dùng như thế nào? (LT)
– Thì cứ chát lên thôi (VTL)
– ừ….
– Á, quỷ yyyyy. Lưu Thần, ngươi vẽ cái gì đây????
– Thì ngươi bảo ta cứ thế chát lên mà.
– Hầy, có khi phải gọi các nàng vào giúp thôi. (TTK) Hoa Nhi à, hì hì, Hoa Nhi, ngươi giúp chúng ta làm tóc với trang điểm được không ( thò đầu ra gọi Hoa Nhi).
– Ây da, các người vô dụng quá đi. Nào xếp hàng ở đó đi.
Đôi tay thoăn thoát của Hoa Nhi xoẹt qua xoẹt lại, chẳng mấy chốc trước mặt bọn họ hiện ra 3 mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần. Phải công nhận, họ là nam nhân đã đẹp, làm nữ nhân còn đẹp hơn, nhất là Vương Thiên Lãnh, yêu yêu mị mị dễ dàng câu dẫn nam nhân a.
– Oa, các ngươi thật đẹp quá ha.
– Đúng vậy, nhưng mà Hoa Nhi à, nương tử của ta đâu ( Tú Bình lên tiếng)
– Là cái tên mặc áo hồng kia kìa, tên mặc áo xanh là nương tử của ta, còn tên mặc áo đỏ là nương tử của đại ca.
– Lạc Hy, thật không công bằng, tại sao nương tử của ngươi lại đẹp quá vậy. Nhìn tên nương tử của ta đi, dù nam hay nữ đều giống ma cô hết.
– Ê mèo hoang, ta cũng không có tướng công như ngươi á. Tướng công người ta thì mạnh mẽ cao lớn, người nhìn ngươi xem, giống hệt một con mèo hen.
– Ngươi…..
– Thôi đủ rồi, ba ngươi lại đây đi. ( nàng vung tay biến). Bây giờ các ngươi đã nhỏ nhắn, gọn gàng, có giọng nói như nữ nhân.Ta đặt tên cho các ngươi : ngươi ( chỉ Vương Thiên Lãnh) tên Lạc Hoa , ngươi ( Từ Trường Khanh) tên Ngọc Khanh, ngươi ( Lưu Thần) tên Trân Trân. Nhớ rõ chưa? ( Dạ chúng em nhớ rồi). Tốt, xuất phát thôi.
Ảnh Lạc Hoa
ẢnhNgọc Khanh
Ảnh Trân Trân
Sáu người bọn họ ngồi trên ba con ngựa thong dong trên đường, Lạc Hoa, Ngọc Khanh, Trân Trân đều ngồi trước, được phu quân của họ ôm nhìn thì rất hạnh phúc, nhưng…
– Ai nha, Lạc Hoa, nàng làm gì mà lâu quá vây? Tướng công đói quá rồi. ( Huyết Nguyệt lên tiếng)
– Khụ… khụ… một chút nữa thôi tướng công, thiếp… khụ… xong ngay đây. ( Lạc Hoa bây giờ mặt mũi nhem nhuốc, đầu tóc bù rù, không làm sao nhóm nổi đống củi để nướng thỏ).
– Ngọc Khanhhhhhhhhhhhhh, nước đâu rồi, làm gì mà lâu quá vậy?
– Đây đây, tướng công, úi…( vấp phải váy) oa lại đổ nữa rồi. Tướng công, đợi chút thiếp đi lấy lại.
– Trân Trân, ta sắp chết rét rồi. Cái áo rách có một tý thôi mà nàng vá mãi không xong thế hả???????????
– Dạ,dạ thiếp xong ngay đây, ái da ( lần thứ 15 kim đâm vào tay).
– Lạc Hoaaaaaaaaaaaaaaaaaa
– Ngọc Khanhhhhhhhhhhhhhhh
– Trân Trânnnnnnnnnnnnnnnnn
…..
Cứ như vậy đến khi trời sắp sáng, 3 người đẹp của chúng ta nằm phịch xuống cạnh nhau thở hổn hển. Nhìn tên nào tên ấy nhếch nhác không tả nổi.
Cả ba bây giờ đều nhất đồng quan điểm: Làm nữ nhân thật là khó a.
Các nàng mới chợp mắt được một chút thì…
– Nương tử!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ( cả 3 nàng đồng thanh)
– Đến đây, đến đây.( Nháo nhào).
– Chải tóc cho phu quân ( Huyết Nguyệt)
– Thay áo cho phu quân ( Hoa Vô Khuyết)
– Rửa mặt cho phu quân ( Liêu Bình)
Nhanh lên nnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn.
– Dạ, tới ngay, tới ngay. (Vắt chân lên cổ.)
– Tướng công, thiếp đến rồi.( Lạc Hoa). Xịt….. ( lại phun máu mũi).
Huyết Nguyệt vừa mới ngủ dậy, áo quần còn xộc xệch tuột xuống lộ hẳn nửa người. Dù nàng bây giờ là nam nhân nhưng cơ thể nàng có sức quyến rũ kì lạ khiến cho hắn không kìm chế được phải xịt máu mũi.
– Ai nha, nương tử. Nàng thật háo sắc nha. Ta mới có lộ có chút da thịt nàng đã như thế rồi, thế này làm sao ta dám bảo nàng thay áo cho ta đây. ( Tiến lại gần nâng cằm Lạc Hoa lên, híp híp mắt cười tà mị) ( tg: oa, tỷ cũng dê quá đi chứ Huyết Nguyệt: ai kêu “nương tử” của ta lại dễ thương thế cơ chứ, hế hế hế)
– Tướng… tướng công, thiếp… thiếp chải tóc cho chàng. ( cúi đầu e thẹn) (oạch, e thẹn?)
– Ha ha ha, tiểu nương tử thật dễ thương ( nhéo nhéo má)