Đọc truyện Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại – Chương 58: Ta có thể đưa cho ngươi
Thuyền “Helen ” hướng tới chỗ sâu nhất của biển Heller, càng đi về phía trước, mặt biển lại càng im lặng, cứ như ao tù nước động, vô thanh vô tức.
Ở đây bọn họ gặp được một con thuyền khác đi tìm Kim Bôi trước, gặp được người cùng Paris hướng Helen công chúa cầu hôn, vương tử Menelaus đến từ Xipin.
Thuyền của bọn họ thả neo ngừng lại tại nơi này, giống như không muốn đi tới.
Thuyền của Menelaus ít nhất còn lớn gấp đôi so với thuyền “Helen “, Paris hướng về phía thuyền hô to: ” Hoàng tử Xipin, thuyền của ngài xảy ra chuyện sao? Có cần hỗ trợ hay không?”
Menelaus lễ phép đáp: “Cám ơn ngài, vương tử thành Troy, chúng ta ở trong này nghỉ ngơi và hồi phục thôi, các ngài đi qua trước đi, chúng ta sẽ đi theo sau!”
Sau khi hai người lễ tiết bắt chuyện, Paris quay đầu hỏi Hermes: “Người này có thể tới đây cũng coi như không đơn giản, mắt thấy sắp đến đảo Alex, tại sao lại trì trệ không tiến?”
“Hắn sao không muốn đi tới chứ, rõ ràng là không dám. Hải vực kề bên này thường có hải quái lui tới, sinh vật đáy biển đều chuyển nhà. Ta thấy hắn cho chúng ta đi trước là muốn chúng ta đi dò sâu cạn thôi mà.”
Paris không khỏi sợ run cả người: “Thật sự có thứ hải quái này sao?”
“Như thế nào, ngươi sợ?” Hermes vỗ vỗ bờ vai hắn, “Nghĩ lại Helen, người ta muốn là dũng sĩ chân chính đó nha!”
Nghe lão Đại nhắc tới Helen, Paris lập tức tin tưởng mười phần: “Ân! Dù sao đã đến đây, đầm rồng hang hổ cũng phải xông vào một lần! Nói sao thì chúng ta cũng có ‘Hermes gia gia’ đây mà, lão nhân gia ông nhất định sẽ phù hộ chúng ta!”
Hermes vừa nghe liền hắc tuyến: “Đem khối gỗ nát kia thu hồi lại ngay, bằng không ta với ngươi trở mặt!”
“Nga…” Không rõ lão Đại vì cái gì không muốn gặp “Hermes gia gia” như vậy, Paris vội vàng đem gói kỹ khúc gỗ kia vào.
Thuyền trưởng Paris hạ lệnh: tăng sức chân đẩy mái chèo lên, hướng đảo Alex đi tới!
Con thuyền Xipin vẫn dừng ở phía sau, Menelaus cười thầm : “Tiểu tử ngốc, cho ngươi đi làm điểm tâm của hải quái, đến lúc đó chúng ta thừa dịp náo loạn chạy qua.”
Thuyền “Helen” lại tiến thêm một đoạn về phía trước, trên biển đột nhiên nổi lên trận sương mù thật lớn, che ở trời xanh mây trắng, cũng nhìn không thấy tuyến đường an toàn phía trước, thuyền chạy đi thật cẩn thận.
Nơi này là hải vực mà hải quái thường lui tới trong truyền thuyết, quái vật lớn này bất tử , chỉ có hải vương Poseidon mới trị được nó, nhưng lão nhân gia ông lại bị Zeus phạt đi làm khổ dịch, hải quái mất đi quản giáo bắt đầu không kiêng nể gì bá đạo hoành hành.
Bốn phía im lặng đến hiếm thấy, chỉ nghe thấy tiếng mái chèo rẽ nước , tiếng biển rầm rầm, tất cả mọi người trên thuyền đều dựng lổ tai lên, cẩn thận lắng nghe nhất động nhất tĩnh.
Hades canh giữ bên cạnh Hermes, đột nhiên trầm giọng nói: “Nó đến rồi.”
Hermes vừa nghe, liềncao giọng hô to với mọi người trên thuyền: “Mọi người mau nhất vũ khí lên!”
Bọn thủy thủ vội vàng buông mái chèo xuống, đều cầm lấy đại đao trường mâu trên boong thuyền, một đám nhìn khắp nơi xung quanh, ngừng cả hô hấp.
Nhưng hết thảy đều rất bình thường, biển vẫn im lặng như vậy.
Đúng lúc này, bốn hướng đều xuất hiện một đoàn bóng đen, ngay khi Hermes phát hiện lại không kịp nhắc nhở, thuyền đột nhiên “Thình thịch” một tiếng, lung lay hai cái, mọi người càng thêm hoảng sợ, còn không biết chuyện gì đã xảy ra, cả con thuyền nhanh chóng chìm xuống đáy biển!
“Không tốt! Nó ngay phía dưới chúng ta!”
Như có một thế lực đáng sợ nào đó đang kéo thuyền xuống biển, người trên thuyền lập tức náo loạn, trong kinh hoảng có vài thủy thủ tuổi trẻ nhảy xuống nước bơi trối chết, nhưng bọn họ rất nhanh phát hiện, hai chân như là bị một sợi dây thừng mềm mại nào đó giữ chặt lại, chỉ hô vài câu “Cứu mạng “, liền bị kéo xuống đáy biển.
“Ta đi xem!” Achilles dũng cảm đứng ra, nhảy xuống cứu người.
“Achilles!” Hermes lòng nóng như lửa đốt, nề hà hiện tại chính mình cũng là một gã phàm nhân, chỉ phải xin Hades bên người giúp đỡ, “Kính nhờ ngươi, mau giúp hắn!”
Hades đã thi pháp ổn định toàn thuyền, nhưng quái vật kia lại chẳng kiêng nể gì lời cảnh báo, vẫn âm thầm cùng hắn phân cao thấp, dưới cơn nóng giận tăng lớn linh lực, làm cho quái vật tạm thời lui trở về.
Quay đầu đối mặt thỉnh cầu của Hermes, Hades lại quả quyết cự tuyệt: “Ta phải ở lại bên cạnh ngươi, cam đoan an toàn của ngươi.”
“Hiện tại Achilles gặp nguy hiểm hơn ta! Ngươi phải mau giúp, hay là muốn ta đi xuống đó cứu hắn!”
Hades trầm mặc , mặt lộ vẻ khó xử.
Hermes biết lời nói của mình hơi nặng, hắn cũng chỉ là lo lắng cho mình, chỉ thật giận chính mình hiện nay đã mất hết thần lực, gấp sao cũng giúp không được: “Thực xin lỗi, ý của ta là, ta có thể tự chiếu cố mình thật tốt mà, kính nhờ ngươi đi giúp Achilles, nếu hắn xảy ra chuyện gì, ta sẽ thương tâm lắm…”
Một câu đánh trúng ngay điểm yếu của Hades, hắn sợ nhất Hermes thương tâm, đối mặt người yêu đang cầu xin rốt cục cũng phải gật đầu, thả người nhảy vào lòng biển.
Tiến nhập thế giới đáy biển, mới nhìn rõ chân diện thật sự của “Hải quái” trong truyền thuyết—— nguyên lai là một con bạch tuộc hình thể khổng lồ, thân hình cơ hồ chiếm cứ cả đáy biển, trên người khắp nơi mọc ra hàng trăm xúc tua dài, còn có thể thi triển một ít pháp thuật, xem ra ít nhất cũng đã tu hành ngàn năm rồi!
Achilles dựa vào thể chất bán thần của mình mà có thể hô hấp đã đấu dưới biển, tuy rằng bị xúc tua dài cuốn lấy nhưng vẫn đang anh dũng cầm lấy đao mà chặt bỏ cái xúc tua quấn trên người!
Trăm cái xúc tua còn lại thấy thế liền nổi giận, duỗi thêm bảy tám xúc tua ra tầng tầng ôm lấy Achilles, chậm rãi kéo vào miệng ___ Cừ thật! cái miệng kia mở rộng ra, bên trong lộ ra vài lớp răng sắc nhọn, một ít không kịp nhai hết phần tay chân còn lại làm chúng kẹt lại trong đó!
Achilles ra sức giãy dụa , nhưng mấy cái giác hút đáng sợ kia hút chặt tới mức làm hắn nhúc nhích không được. Hades thấy hắn chống đỡ không được nữa mới ra tay cứu giúp, mặc dù ở trong nước uy lực hơi giảm, nhưng đối phó quái vật kia vẫn còn dư dả, phát ra hắc quang như lưỡi đao sắc bén, chém đứt hết tất cả các xúc tua kia!
Trăm cái xúc tua rên rỉ, chuyển hướng về phía Hades. Có lẽ là độc bá đáy biển lâu quá nên lá gan cũng lớn lên, hoặc chưa bao giờ chết nên cũng không biết ai là Hades, con quái vật mãnh liệt vươn toàn bộ xúc tua công kích hắn!
Hades biểu tình lạnh lùng, hào quang màu đen quay chung quanh người gay gắt mà sắc bén, tay hắn thuận thế vung lên, liền như vạn mủi tên cùng bắn ra, hướng tới các xúc tua mềm mại mà cứng cỏi của bạch tuộc quái chém đứt hết!
Mũi tên phát ra ánh sáng chói mắt, tất cả xúc tua đều rợi xuống __ mấy xúc tua này làm sao có thể ngăn được công kích mãnh liệt như vậy, giống như huyền cầm bị kéo căng, cuối cùng chỉ còn lại tám xúc tua lớn chưa vươn ra!
Bạch tuộc đau đến mức phát ra tiếng kêu thê lương trong nước, nước trong đại dương đều run rẩy lên, con quái vật rốt cục ý thức được sự lợi hại của đối thủ, mạnh phun ra một tuyến mực, hốt hoảng đào tẩu .
Đáy biển u ám ban đầu liền trở nên tối đen đưa tay không thấy năm ngón, hoàn hảo Hades sớm quen với bóng tối, thong dong đi tìm kiếm nơi sâu nhất dưới biển, tìm kiếm Achilles bị bạch tuộc đánh bất tỉnh __ nhất định phải mang hắn về, bằng không Hermes sẽ rất thương tâm…
Người trên thuyền “Helen ” tạm thời an toàn , tất cả mọi người lo lắng nhìn mặt nước sâu đen thui, ngóng nhìn đồng bạn có thể bình an trở về hay không.
Nhưng đúng lúc này, mặt biển bình yên đột nhiên bật lên một quái vật không lồ, nhấc lên một con triều cực kì lớn, thiếu chút nữa đã lật đổ thuyền “Helen “!
Mọi người kinh ngạc nhìn này quái vật xấu xí này, tuy rằng đã bị chém chỉ còn lại có tám xúc tua, nhưng thân hình kia vẫn lớn đến đáng sợ!
Quái bạch tuộc giảo hoạt quái ăn không đủ no, trong lòng không phục lại quay trở về, thấy thuyền này đã mất đi thần lực bảo hộ, giương nanh múa vuốt đánh úp về phía bọn họ!
“Mọi người chuẩn bị công kích!”
Chỉ có Hermes lâm nguy không sợ, kêu gọi mọi người tự bảo vệ mình!
Xúc tua của quái vật bạch tuộc xuyên qua boong tàu lật ngã cột buồm, nhóm thuyền viên cầm lấy vũ khí bổ về phía xúc tua, hai bên tiến hành liều chết đã đấu.
Thuyền trưởng Paris kinh nghiệm không đủ, bị một cái xúc tua quấn lấy, tình thế thập phần nguy cấp!
Thời khắc mấu chốt Hermes lấy cái nia cá trong tay hung hăng đâm vào xúc tua kia, “Rôm rốp” một tiếng chặt đứt một đoan, Paris rốt cục có thể đào thoát.
Quái bạch tuộc vừa bị thương kinh hồn chưa định, chiếm không được tiện nghi lại không cam lòng, thừa dịp Hermes chưa chuẩn bị, một xúc tua khác từ phía sau hắn quét tới, cuốn lấy hắn giương lên cao cao, rồi sau đó “Bùm” một tiếng, nhanh chóng đem về biển cả.
“Lão Đại!” Paris nhìn bọt nước tuyệt vọng kêu to.
Lúc này Hades cuối cùng cũng nổi lên mặt nước, kinh ngạc thấy “Helen hào” bị tập kích, cũng không thấy bóng dáng Hermes đâu, vội vàng ném Achilles trở lại trên thuyền, lo lắng đuổi theo hải quái.
Quái bạch tuộc kéo Hermes tới nơi nó cho là an toàn chuẩn bị mở món, Hermes liều mạng giãy dụa, nhưng cho dù khí lực lớn hơn nữa cũng đánh không lại giác hút khủng bố kia, hơn nữa hắn đã không thể hô hấp trong nước như trước đây nữa, rất nhanh mất đi khí lực vì thiếu dưỡng mất…
Quái bạch tuộc quái mở cái miệng đầy răng nhọn ra, đem con mồi hôn mê chầm chậm đưa vào trong miệng…
Đúng lúc này, “Bành” một tiếng, cái đầu mềm nhũn của bạch tuộc kia đột nhiên bị nổ một lỗ thủng thật lớn, nó mở to hai mắt nhìn không biết là chuyện gì xảy ra, bóng dáng phẫn nộ kia liền hiện ra trước mắt, lần này ngay cả thời gian để khóc thét nó cũng không có. Trên mặt Hades sát khí ngưng tụ, linh lực màu đen tụ hợp biến ảo thành quang cầu nắm trong tay, bay thẳng về phía bạch tuộc——“Ầm” một tiếng thật lớn, mặt biển dâng lêni một cột nước, bạch tuộc khổng lồ nháy mắt biến thành một đống thịt nát.
Hades vội càng ôm lấy Hermes trồi lên mặt nước, tuy rằng ngay cả sợi tóc cũng không mất, nhưng vì ngâm trong nước lâu quá nên hít thở không thông dẫn đến hôn mê.
Lòng Hades như lửa đốt, trách tự mình vừa rồi sao không giết quách con súc sinh kia đi!
Nhìn xung quanh bốn phía, mới phát hiện đây là một vùng biển hoang vu chỉ có một đảo đơn độc màu đen.
Hades bay nhanh đưa hắn đưa lên đảo, đặt hắn nằm ngang trên một khối đá ngầm, hai tay đè lấy nực hắn, cố gắng ép nước biển chảy ra —— như thế lặp lại đến mười lần, thẳng đến khi Hermes ho khan một tiếng phun hết nước ra mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy hắn còn hơi thở, Hades rốt cục yên lòng, lại ôm y vào lòng. Cao giọng hô với đảo hoang không có bóng người: “Xin hỏi đảo này có thần bảo hộ không? Chúng ta cần sự hổ trợ của ngươi!”
Bờ biển trống trải, trừ thanh âm phát ra từ sóng biển, cũng chỉ có tiếng vọng của Hades mà thôi.
Nhưng trong chốc lát, từ phía sau một khối đá ngầm thật lớn có một bóng dáng đi ra, nhìn qua giống một vị đại thúc trung niên, tựa hồ đã lâu chưa thấy người, biểu tình có chút e ngại: “Tiểu thần Enos, là thần bảo hộ của đảo nhỏ này, xin hỏi minh Vương điện hạ có gì phân phó?”
“Ngươi có nước sạch cùng nơi để nghỉ ngơi không? Chúng ta muốn mượn ở một chút.”
“Minh vương bệ hạ, chỗ này của tiểu thần đơn sơ, chỉ có một cái hang có thể nghỉ ngơi, nước ngọt cũng chỉ dành dụm khi mưa xuống mà thôi.”
Hades gật gật đầu: “Đa tạ, ta sẽ hoàn lại gấp bội cho ngươi.”
Hades dưới sự dẫn dắt của Enos đi đến một cái hang, nơi này hẳn là chỗ hắn sống, tuy rằng có chút đơn giản, nhưng vẫn sạch sẽ sảng khoái.
Enos dựa theo lời phân phó của Hades, tìm chút củi lửa để đun nước, sau đó thức thời mà đi ra ngoài.
Hades đem Hermes đặt lên giường đá, cởi xiêm y ướt đẫm dính vào người y, sau đó lấy ra một miếng vải tơ trên người nhúng vào nước nóng, chà lau thân thể bị nước biển tẩm lạnh của y.
Hermes bây giờ là phàm nhân, phàm nhân thì sẽ sinh bệnh, mình lại không giống Apollo có nhiệt độ cơ thể dư thừa có thể làm y ấm lên, chỉ có thể dùng loại phương pháp ngu ngốc này để giảm đi rét lạnh cho y.
Thân là minh vương, Hades có thể dễ dàng cướp đi bất kì sinh mệnh nào, nhưng không biết làm sao để đoạt đi, chỉ có thể thật cẩn thận, giống che chở một thứ ánh sáng yếu ớt của ngọn nến để bảo hộ lấy Hermes…
Đây là lần đầu tiên Hades nhìn thấy thân thể xích lỏa của y, y có chiếc cổ mảnh khảnh mà tao nhã, có xương quai xanh tinh tế đến mê người, bả vai mượt mà bóng loáng… hai cánh tay dài rắn chắc hữu lực, ngón tay cũng xinh đẹp như vậy; da ngực da bụng thanh tích (rõ nét), đường cong vòng eo thon dài tuyệt đẹp…
Hades khó nhịn nuốt nghẹn một cái, cảm giác miệng khô lưỡi đắng, động tác chà lau bất tri bất giác mà ngừng lại, chỉ si ngốc nhìn y chằm chằm…
Qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, kéo lật y lại bên mép giường, nhẹ nhàng lau lưng cùng phần eo mảnh mai… Xuống chút nữa, đó là hai gò thịt gợi cảm rắn chắc, còn có cặp chân cao to mà mê người kia nữa…
Cảnh đẹp trước mắt làm người ta miên man bất định, thân thể Hades ức chế không được mà nóng lên, cứ như một ngọn lửa mạnh mẽ từ dưới tháo chạy lên trên…
Hades luôn luôn bình tĩnh cũng có chút cầm giữ không được, càng không ngừng lệnh cho bản thân không được làm ra chuyện gì xâm phạm đến Hermes, vẫn như cũ cẩn thận kiên nhẫn mà lặp lại động tác chà lau, thẳng đến da thịt tái nhợt của hắn chậm rãi khôi phục màu mật ong vốn có mới thôi.
Hades nhẹ nhàng thở ra, cởi trường bào trên người đắp lên cho y, lại trong huyệt động rộng lớn dấy lên một đống lửa, để Hermes có thể sưởi ấm, sau đó đi ra miệng động, vì y mà ngăn trở gió biển gào thét, cũng làm cho gió thổi đi phiền não trên người.
Cứ như vậy trông chừng một đêm.
Hừng đông ngày hôm sau, Hades trở lại trong động, nhìn Hermes còn đang bình thản ngủ say, nhiệt độ cơ thể hết thảy bình thường, không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười
Lúc này đảo chủ Enos hái đến một ít quả dại, đưa tới đợi lát nữa làm bữa sáng cho Hermes.
Thấy đường đường minh vương lại chiếu cố tỉ mỉ như thế đối với người bên cạnh, bên trong tiếng cảm thán lại có chút gì đó khó hiểu.
“Điện hạ nếu thích y, thì cứ mang y về minh giới không phải càng tốt sao, tại sao phải vất vả cứu sống y chứ?”
Hades nhìn hắn một cái, lại cúi đầu nhìn Hermes: “Nếu ta muốn làm như vậy thì tất có rất nhiều cơ hội. Chỉ là nếu y không muốn, ta mang y đi thì phải làm thế nào đây? Y có ý chí độc lập của chính mình, ta không thể lựa chọn dùm y. Mà bất luận y quyết định như thế nào, ta cũng sẽ tôn trọng hắn bảo vệ y… Đây chính là thứ mà ta có thể cho y.”
Enos nghe xong bèn gật gật đầu: “Vậy tiểu thần liền không quấy rầy, nếu minh vương có chuyện gì, thỉnh xin cứ việc phân phó.”
“Làm phiền.”
Sau khi Hades đư Enos đi, quay đầu lại nhìn Hermes, y đã mở to hai mắt.
“Tỉnh?” Hades mỉm cười, “Cảm thấy khỏe không?”
Hermes không trả lời, chỉ yên lặng mà chăm chú nhìn hắn, hai tròng mắt xinh đẹp đột nhiên lấp lánh lên một chút, một giọt nước mắt tràn ra từ hốc mắt.
“Làm sao vậy?” Hades khẩn trương lên, “Không thoải mái chỗ nào sao?”
Hermes lắc lắc đầu: “Ta nghe được lời nói vừa rồi của ngươi…”
Hades vươn tay, đau lòng lau đi giọt lệ trên khóe mắt y: “Ta nói sai rồi sao, chọc giận ngươi thương tâm …”
“Không, đây không phải là nước mắt thương tâm…” Hermes cầm tay hắn, trong nước mắt ánh lên tia cười, “Đây là nước mắt cảm động, hạnh phúc. Hades thực xin lỗi, từ trước đến này ta vẫn lựa chọn trốn tránh, đối với tình yêu của ngươi làm như không thấy, cũng không dám đối mặt với lòng mình…”
“Tốt lắm, đừng khóc, ta không muốn ngươi khóc a…”
Hermes hít một hơi, sau đó ngừng khóc: “Hôm nay ta nhất định phải nói ra lời nói trong lòng, Hades, ngươi có thể tới gần chút nữa không?”
Hades cúi thân xuống, nghiêng mặt qua cẩn thận lắng nghe .
Hermes ôm lấy hắn, dùng độ lớn mà chỉ hắn mới có thể nghe thấy, nhưng lại xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng: “Hades, ta yêu ngươi!”