Hy Du Ký

Chương 14: Thư sinh ngốc xấu bụng trả thù Cả đời ngây ngô trở nên gian xảo


Đọc truyện Hy Du Ký – Chương 14: Thư sinh ngốc xấu bụng trả thù Cả đời ngây ngô trở nên gian xảo

Tề Thiên Sanh đi rồi.

Đường Tam Hảo chuẩn bị hôn lễ.

Chuyện Lương Hạnh Thư trở thành con rể Đường gia rồi lại trúng tuyển làm Đế sư của Hoàng đế, không biết từ khi nào đã truyền khắp thành, mọi người hễ
thấy nàng đều phải cung kính gọi một tiếng, Lương phu nhân tương lại,
thế nhưng ánh mắt họ nhìn nàng, từ đầu đến cuối đều rất lạ lùng.

Có ánh nhìn vừa ngưỡng mộ vừa hiếu kì không hiểu tại sao Lương đại nhân
lại chịu để mặt, chọn trúng miếng đậu hũ Đường gia làm phu nhân cơ chứ.
Cũng có ánh nhìn nghi kị pha lẫn giễu cợt rằng người Lương công tử để ý
rõ ràng là muội muội Đường Tứ Điềm, là nàng ỷ vào việc đã từng xem mặt
Lương công tử trước đó, nằng nặc đòi người ta phải chịu trách nhiệm.

Có lẽ là do Lương Hạnh Thư trước khi nhậm chức khá là bận rộn, đột nhiên
không có thời gian gặp gỡ nàng, đối với chuyện hôn sự cũng chẳng hề thấy y hỏi han gì, vì thế chuyện chuẩn bị hôn lễ đều đổ dồn lên người nàng.

Cũng may mấy bà vú già trong Đường phủ đều là người từng trải, nhiệt tình
nhận nhiệm vụ dạy dỗ mọi lễ nghi phép tắc cho nàng. Chẳng cần chờ đến
lượt các ba ấy nói đâu, trước đó Tề công tử cũng đã rống một trận tường
tận với nàng rồi.

Nào là tấm chăn con đàn cháu đống, nào là chiếc gối trăm nắm hảo hợp, nào là đôi hài uyên ương nghịch nước.

Hắn quả thật rất thích lên mặt dạy bảo kẻ khác, hệt như một ông thầy cứ
luôn miệng càm ràm đệ tử, khiến mọi nơi quanh nàng đều ngập đầy bóng
hình của hắn, đi đến đâu cũng nghe thấy từng lời hắn dạy bảo nàng phải
nói năng thế nào mới khiến nam nhân yêu thương được.

Khi nàng cầm trên tay khúc vải rẻ tiền nhất, tính chọn nó làm vải may đồ cưới thì…

‘‘Cô thích mua hàng rẻ tiền thế cơ à?’’

‘‘Đồ rẻ thì có gì không tốt cơ chứ. Có thể tiết kiệm được tiền.’’

‘‘Phải rồi, cô đúng là ham của rẻ thật. Cô tính cả đời này cầm phiếu giảm giá để sống qua ngày thôi chắc? Xì, thật nhạt nhẽo.’’

Nhớ đến nét mặt khinh khỉnh của hắn, khóe môi nàng bất giác cong lên, buông xấp vải rẻ tiền trong tay xuống, đánh bạo thét to với ông chủ, ‘ ‘Phiền ông lấy loại vải tốt nhất đắt nhất ở đây! Tôi phải may đồ cưới’’.

Rồi khi nàng bị mấy cô tiểu thư ở phủ khác giễu là chó ngáp phải ruồi nên mới có thể gả cho Lương Hạnh Thư thì…

‘‘Này, não cô là não heo đấy à? Bộ dàng đáng thương không biết lấy ra dùng, cô không biết vờ tội nghiệp để lấy sự cảm thông của người khác hay sao?
Cười khổ một cái cho tiểu gia xem nào, ngày nào cũng trưng ra khuôn mặt
tươi tắn, nụ cười rạng rỡ hệt như nhân gian chẳng hề có khổ đau cho ai
xem chứ? Ai nhìn thấy cũng đều muốn giẫm cho cô khóc thét lên mà thôi!’’

Tiếp thu lời dạy bảo của hắn, nàng bắt đầu xụ mặt xuống tỏ vẻ tội nghiệp mà
mếu máo, nghẹn ngào nức nở rằng, cha mẹ ruột đã sớm không ở cạnh nàng
nữa rồi, tỷ tỷ thì phải gả đến kinh thành xa xôi, nàng bơ vơ không nơi
nương tựa, cũng may ông trời đối với nàng còn chút công bằng. Từng lời
từng chữ nàng nói ra đều khiến quần chúng vây quanh cảm động không thôi, đã vậy còn coi thường trừng mắt với mấy cô tiểu thư sống trong nhung
lụa lại đi bắt nạt bé gái côi cút.

Trước hôm thành thân một ngày, nàng còn miệt mài ngồi trong phòng khâu cho xong chiếc áo tân nương để
mặc vào ngày mai, đang mải miết may vá thì con gián Tiểu Cường đen thùi
lùi bất chợt xông vào tầm mắt, nàng chả buồn suy nghĩ nhiều liền tháo
giày ra đập nó

Tiểu Cường lật người lại, nằm bẹp dí trước mặt nàng.

Nàng ngồi xổm trên mặt đất rồi lại chợt ghĩ đến mấy lời bình luận của Tề
công tử, ‘‘Đến cô cả gián cũng dám đập? Chả phải cô là nha đầu nhát gan
sợ sệt hay sao?’’.

‘‘Tại tôi không sợ nó!’’

‘‘Cô thật là, lúc không cần thì lá gan lại to như gan tên trộm. Này! Cô có biết kiểu nữ nhân nào mới không sợ gián không?’’

‘‘Ồ… ồ… ồ…?’’

‘‘Đó chính là kiểu không hề có tư tâm vọng tưởng đến việc yêu đương gắn kết
cùng phu quân mình nên mới có thể xắn tay áo lên mà đi đạp gián như thế. Chuyện gì cũng có thể tự mình xử lí được, đến cả gián còn tự động đập
chết được, thử hỏi còn cần nam nhân bên cạnh để dựa dẫm gì nữa cơ chứ?’’

‘‘Vậy à?’’

‘‘Ừ, một cô nương đúng chuẩn thì phải sợ gián, hơn nữa nếu chẳng may gặp
phải mấy loài côn trùng như thế thì phải sà ngay vào lòng nam nhân, phải tạo cơ hội khiến cho bọn nam nhân thể hiện được bản chất anh hùng của
mình, cô phải tỏ ra luống cuống bối rối mà rên lên, ‘muội sợ lắm’!’’

‘‘Ơ… Nhưng thật sự tôi không hề sợ gián mà!’’

‘‘Vậy cô có thích ăn nó không?’’

‘‘Á, sư phụ Tề công tử, huynh tính làm gì vậy?’’

‘‘Đút nó cho cô ăn, đợi sau khi ăn xong rồi thì cô ắt sẽ sợ nó.’’

‘‘Ô… ô…ô…, tôi sợ rồi…’’

‘‘Thế thì tốt.’’

Nàng đang đắm mình trong dòng kí ức rồi chợt phì cười, sau đó nhìn chằm chằm con gián đang nằm bép dí trên mặt đất một lúc thật lâu.


Dường
như có thứ gì từ trong mắt chực trào ra, nàng đưa tay cố sức ngăn lại,
nhưng làm thế nào cũng không ngăn được. Rõ ràng nàng đang đắm mìh trong
những kí ức vui vẻ, sao bỗng dưng lại rơi nước mắt thế này?

Tân nương tử khóc nhè sẽ rất khó coi đấy.

Nếu hắn vẫn ở đây, nhất định sẽ mắng nàng khó dạy bảo.

Nhưng hắn đã không còn ở đây, sau này cũng sẽ không quay lại đây nữa.

Lần đầu tiên trong đời có người đối tốt với nàng đến thế, tại sao lại không được phép thích hắn? Lần đầu tiên trong đời có người chỉ dạy nàng cặn
kẽ rằng, là nữ nhân thì điều gì nên làm, điều gì không nên làm. Sao bản
thân nàng lạ nhát gan không dám thừa nhận cơ chứ?

Nếu cứ đánh bạo thừa nhận rằng, nàng thích hắn, dù bị hắn chán ghét cũng được. Phải chăng nếu nàng có thể can đảm hơn thì lcu1 này sẽ không phải hối hận?

Nàng nhìn chằm chằm con gián đã sớm yên nghỉ nơi tây phương cực lạc mà yếu
ớt thì thầm: ‘‘Làm sao bây giờ. Hiện giờ ta thật sự rất sợ’’.

Ngày mai, nàng phải làm sao đây?

Lương Hạnh Thư đang đứng bên ngoài, cánh tay đưa lên toan gõ cửa phòng chợt
rũ xuống, cơn giận dữ của y vẫn còn chất chứa nơi lồng ngực.

Người con gái bên trong cánh cửa này xem tình cảm của y như là xiếc khỉ mà
đem ra bỡn cợt, vết thương kia ngày một khuếch trương, ăn mòn mọi cảm
giác của y, hiện giờ sâu tận xương tủy y chỉ còn khắc mỗi lòng thù hận
cùng ý định phục thù nàng mà thôi.

Nếu không có kế sách của Tề
Thiên Sanh, y nhất định sẽ không động lòng với nàng, đến cả bản thân y
cũng không biết mình đã nhìn trúng nàng ở điểm nào. Nhưng sao vừa nghe
thấy tiếng nức nở khe khẽ của nàng, tâm tình y lại thoáng biến động như
thế?

‘‘Lương ca ca, Điềm Nhi thấy chúng ta vẫn nên nói trước với tam biểu tỷ một tiếng thì hơn. Dù gì… đây cũng là chuyện lớn mà.’’

Mặc dù giọng nói đáng yêu của Đường Tứ Điềm văng vẳng bên tai, nhưng y
không nghe thấy gì nữa, toàn bộ sự chú ý của y giờ đây đều đỏ dồn lên
người con giá đã khoét vết thượng thật sâu trong lòng y.

Y nén chặt cảm xúc mãnh liệt kia xuống, xoay người lạnh lùng đáp, ‘‘Không cần cho nàng ta biết’’.

‘‘Có thật là sẽ không cho tam biểu tỷ biết hay không?’’

‘‘Chuyện đó thì liên quan gì đến nàng ta, không phải sao?’’

‘‘Được rồi. Mọi việc Điềm Nhi đều nghe theo lời Lương ca ca hết, vậy khi nào chúng ta mới đến kinh thành?’’

Lương Hạnh Thư thản nhiên liếc nhìn Đường Tứ Điềm đang hăng hái dạt dào, trầm giọng đáp, ‘‘Nếu cô thích kinh thành như thế, vậy thì có thể tự mình
đến đó trước’’.

Nét mặt Đường Tứ Điềm chợt sa sầm, nàng bất mãn
cắn môi, tức tối nhìn về phía cửa phòng của Đường Tam Hảo, nhưng ánh mắt vừa quét qua chữ ‘‘song hỉ’’ được dán trước cửa phòng, tâm trạng nàng
bỗng dưng tốt hẳn lên.

Chờ Lương Hạnh Thư ở phía sau đã dứt khoát quay người bỏ đi, nàng mới nhỏ giọng hầm hừ.

‘‘Tam biểu tỷ, đến cuối cùng người thắng vẫn là Điềm Nhi tôi thôi. Cái danh
phu nhân của Đế sư Thiên tử, sao có thể tặng không cho miếng đậu hũ
thiếu muối như tỷ được chứ!’’

Hôm sau, Đường Tam Hảo khoác bộ áo tân nương đỏ rực lên người, rồi ngồi bên giường trong khuê phòng chờ đến giờ lành.

Bên ngoài phòng, tiếng pháo rộn ràng hòa với tiếng chúc mừng rôm rả ùn ùn
kéo đến khiến nàng thấy đau cả tai, nàng lo lắng đến độ cắn môi, nhấp
chân, cậy móng tay, khó khăn lắm mới chờ được đến giờ lành, lại hoài
nghi có phải bản thân đã để lỡ mất giờ lành ấy. Ngoài cửa chẳng có ai
đến gọi nàng, dường như cả thế giới đều quên mất hôm nay nàng chính là
tân nương tử.

Chẳng phải hôm nay hỉ nương* sẽ đến dạy nàng rằng cô dâu mới cần phải làm những gì sao?

*hỉ nương: người chăm sóc cho cô dâu trước khi bái đường.

Sao chẳng có ai đến gọi nàng ra ngoài bái đường thế này?

Có phải đã đổi ngày thành thân mà chưa báo cho nàng biết hay không?

Thế nhưng bên ngoài chẳng phải là tiếng pháo nổ lạch tạch, tiếng cười nói vui vẻ của khách đến dự tiệc sao?

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?

‘‘Giờ lành đến, tân lang tân nương bái đường hành lễ.’’

Giọng nói cất cao át cả tiếng lào xào của khách khứa trong buổi tiệc, khiến
cả phòng đều phải im lặng lắng nghe, giọng nói chói tai kia từ ngoài đại sảnh chẳng quản cách trở mà len vào khuê phòng của nàng.

Mọi người đã quên mất nàng còn chưa ra hay sao? Lương công tử tự mình bái đường cũng được ư?

Nàng cuối cùng cũng cảm thấy được mọi việc không được bình thường, bèn xốc
tấm khăn đỏ đang được trùm trên đầu mình lên, rồi lảo đảo chạy đến mở

cửa phòng, một thân đỏ rực chậm bước chạy khỏi sân, vừa đặt chân vào đại sảnh nàng liền ngây dại cả người.

Trong đại sảnh không hề thiếu tân nương.

Đóa hồng bằng lụa trong tay Lương công tử rõ ràng đang nối đến tay một vị
tân nương khác mặc áo tân nương đỏ thắm y hết như nàng.

Đóa hồng
lụa kia là do chính tay nàng làm, dùng loại tơ lụa quý giá nhất để kết
thành, thế nhưng người nắm đầu kia dải lụa đỏ đấy lại không phải là
nàng.

Lương Hạnh Thư dừng động tác hành lễ lại, đảo mắt nhìn khắp phòng, rồi lạnh lùng nhìn thẳng vào thân hình bỗng dưng xuất hiện tại
tiệc vui – Đường Tam Hảo.

Khách khứa cả phòng đưa mắt dõi theo
hướng nhìn của y, liền thấy một cô gái mặc áo tân nương đỏ rức bỗng dưng xuất hiện đứng thẫn thờ tại đó, nhất thời đều sửng sốt.

Người chủ trì hôn lễ cũng phải ngẩn ngơ mà xấu hổ hỏi Lương Hạnh Thư, ‘‘Lương đại nhân, ngài nhìn xem…’’

Y không kéo tầm mắt của mình rời khỏi người nàng, muốn làm nhục nàng,
khiến nàng bẽ mặt trước mặt khách khứa hoàn toàn là ý đồ của y, khóe môi y thoáng nhếch lên, ‘‘Không sao, mời ngài cứ tiếp tục’’.

Đây
chính là điều mà y muốn, y muốn nàng phải tận mắt chứng kiến cảnh này.
Muốn nàng cảm nhận được hiện giờ bản thân nàng thấy phẫn nộ bao nhiêu,
thì y cũng phẫn nộ bấy nhiêu, nàng cảm thấy khó chịu thế nào, thì y cũng cảm thấy khó chịu như thế. Bị người ta lừa gạt có thấy dễ chịu không?
Bị người ta đùa bỡn có thấy vui không? Bị người khác phản bội, trở thành trò cười trước mặt đám đông thì thấy thế nào? Sao lại làm ra những
chuyện quá quắt với y như thế? Là vì y không biết tức giận, ngu ngơ như
khúc gỗ thì sẽ không bị tổn thương sao? Nàng chưa từng để tâm xem cảm
giác của y thế nào sao?

Người chủ trì hôn lễ thấy Lương Hạnh Thư
không có ý muốn ngừng nghi lễ lại, đành ngại ngùng nhìn Đường Tam Hảo
một lúc, rồi hạ thấp giọng ho, ‘‘Nhất… Nhất bái thiên địa’’.

Y cầm dải lụa đỏ dắt tân nương Đường Tứ Điềm đang bị khăn đỏ che kín tầm nhìn khom người quỳ xuống.

Đến lúc ngẩng đầu lên, y liếc nhìn gương mặt vẫn đơ ra ngây ngốc của nàng.
Dường như nàng vẫn chưa thể hiểu hết được rốt cuộc chuyện gì đang xảy
ra.

Giữa vô vàn cảm xúc bức bối trong lòng y bỗng dưng nhen nhóm một tí cảm giác thích thú vì đã báo được thù.

‘‘Nhị bái cao đường.’’

Khi y lặng lẽ quay đầu lại, thoáng thấy nàng khó xử mà gục đầu xuống, không hề có ý tranh cãi chất vấn mà ngầm tiếp nhận sự thật. Nàng kéo tấm khăn trùm đầu đỏ thắm xuống, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn chằm chằm vào
buổi tệc.

Ngực y chợt nhói lên, thoáng chốc bao nhiêu cảm giác thích thú đều bị cơn đau chiếm cứ hết.

‘‘Phu thê giao bái.’’

Tiếng thở dài khe khẽ len lỏi giữa những tiếng xầm xì ồn ào xông vào tai y.

Cơn thịnh nộ lại một lần nữa phụt cháy trong lòng y, nàng đang cảm thấy may mắn sao? May mắn vì chưa bái đường với y, nàng có thể yên tâm trút bỏ
gánh nặng, có thể tiếp tục nhớ đến tên tiểu nhân đã cuốn gói về kinh
thành kia, nên nàng thấy vui lắm sao?!

‘‘Kết thúc buổi lễ. Chúc
mừng Lương đại nhân, Đường tứ tiểu thư… Ái chà, lúc này đây, phải gọi là Lương phu nhân mới đúng, ha ha ha ha. Lương đại nhân, ngài có thất thần gì nữa thế, mau đưa tân nương vào phòng trước đi!’’

‘‘Ừm.’’

Một trong bốn niềm vui của đời người chính là đêm động phòng hoa chúc,
nhưng giờ đây việc đó đối với y hoàn toàn bay biến sạch. Y không hề cảm
thấy vui vẻ chút nào, chỉ biết đờ dẫn kéo dải lụa đỏ dắt tân nương đến
sân nhỏ của phòng bên.

Nàng vừa thấy cô dâu chú rể chuẩn bị đi về phía bên này, liền vội vàng lùi bước nhường đường để họ đi. Nhưng sự
nhượng bộ của nàng càng khiến lòng y chua xót hơn.

Tuy bị tấm
khăn trùm đầu che khuất tầm nhìn nhưng Đường Tứ Điềm vẫn có thể nhìn
thấy tà váy đỏ rực của người kề bên. Nàng biết rõ Đường Tam Hảo đang
đứng cạnh mình, cho nên liền cất giọng thánh thót dưới lớp khăn đỏ.

‘‘Tam biểu tỷ, Điềm Nhi và Lương ca ca không phải cố ý đâu, tỷ đừng trách phu thê muội nhé.’’

‘‘…’’ Nàng không tài nào cất tiếng đáp trả được, đành cúi đầu khẽ gật, hành
động im lặng không lời này cũng biểu đạt cho ba chữ mà nàng rành nhất –
được, được, được.

Con ngươi y đen thẫm một màu ảm đạm, y im lặng không nói lời nào.

Quả nhiên mọi thứ đều là giả cả.

Chính vì giả dối nên nàng mới xem như không có gì mà để mặc y rời khỏi nàng, chính vì giả dối nên nàng mới có thể thờ ơ đứng bên cạnh theo dõi,

chính vì giả dối nên ngay cả một lời chất vấn thậm chí một câu giải
thích của y nàng cũng không cần.

Đây chẳng phải là kết quả mà y
mong đợi sao, đến khi trong lòng phủ đầy thù hận cùng căm hờn đối với
nàng, thì y lại không cam lòng trước việc bản thân không là gì trong mắt nàng.

Nặng nề rời đi, y lặng người bước vào phòng rồi khép cửa lại.

Tiếng xì xầm bàn tán của khách khứa khiến Đường Tam Hảo xấu hổ vô cùng, nàng
chỉ biết kéo hỉ phục đỏ rực giấu mình trong phòng, đóng chặt cửa lại.

Váy đỏ trở thành trò cười, lụa thắm lại dành cho người khác, ngay cả chiếc
gối trăm năm hảo hợp cùng tấm chăn con đàn cháu đống nháy mắt đã không
còn liên quan gì với nàng nữa rồi.

Vậy mà nàng trong phút chốc đó cảm thấy thoải mái hẳn ra, cái thở phào nhẹ nhõm kia khiến cả người
nàng xụi lơ bên cánh cửa, nàng không biết rốt cuộc mình nên vui hay nên
lo đây.

Thật là muốn chết quá. Người vốn sẽ thành thân với nàng
lại trở thành muội phu của nàng, thử hỏi sau này nàng phải sống thế nào ở cái chốn nhà không phải là nhà này đây?

Buổi sáng ngày hôm tiệc
vui của Đường phủ, Đường Tam Hảo cố gắng dậy thật sớm, định bụng rời
khỏi ngôi nhà hỗn độn này, thế nhưng vừa đặt chân khỏi cửa phòng đã bị
nha hoàn gọi giật ngược lại.

‘‘Tam tiểu thư, cô định đi đâu thê?’’

‘‘Ta… Ta muốn ra ngoài dạo một lúc, hít thở không khí thôi.’’

Nha đầu kia liền nhướng mày, ‘‘Tam tiểu thư, là do cô không hiểu thật hay
giả vờ không hiểu thế? Tứ cô gia* rất nhạy cảm khi gặp mặt tiểu thư,
chuyện hôn sự lại đều do Đường phủ lo liệu hết, vì vậy, lúc này tứ tiểu
thư và tứ cô gia sẽ đến đại sảnh dâng trà thỉnh an các vị trưởng bối, cô chạy ra đó ngộ nhỡ đụng mặt tân lang tân nương, chẳng phải sẽ rất khó
xử sao?’’.

*Ý chỉ Lương Hạnh Thư.

‘‘À… Thế thì ta đi cửa sau vậy.’’

‘‘Ý của lão gia và phu nhân là, mấy ngày này cô cứ ngoan ngoãn ở yên trong
phòng đừng có ra ngoài. Nếu cô xuất đầu lộ diện, ắt sẽ khó tránh được
mấy lời dèm pha của thiên hạ, không chỉ khiến nhà cửa huyên náo, mà ngay cả thể diện của lão gia và phu nhân cũng bị cô bôi nhọ.’’

‘‘…’’

‘‘Chẳng phải tam tiểu thư thích nhất là nói ba chữ được sao? Vậy thì lần này cô nói một câu cho nha đầu nghe, ở yên trong phòng không ra ngoài, có được hay không nào?’’

‘‘…’’ Chết tiệt thật, ta không muốn! Vì sao ta
phải nói ‘‘được’’, bọn họ thành thân thì cớ gì lại cấm cửa ta, ta vốn
chả làm gì sai hết!

Nếu là sư phụ Tề công tử, nhất định hắn sẽ dạy nàng nói ra mấy lời như vậy?

Nhưng hắn nào có thể hiểu được, trú dưới hiên nhà người thì không thể không cúi đầu.

Bản thân nàng cũng chẳng phải là con gái bảo bối được họ nâng níu yêu
chiều, thử hỏi nàng có tư cách gì mà nói ra mấy lời bốc đồng như thế
chứ.

‘‘Được. Ta biết rồi.’’ Nàng xoay người trở về phòng, cứ dứt khoát đánh một giấc no nê là xong chuyện.

Nàng kéo tấm chăn mềm lên bịt kín hai tai của mình lại, cố ngăn tiếng cười
nói vui vẻ hòa thuận từ đại sảnh len lỏi vào phòng rồi chọc vào tai
nàng.

Tại đại sảnh của Đường phủ, Đường lão gia và Đường phu nhân hài lòng ngắm
nhìn đứa con rể tuấn tú nho nhã của mình, vẻ mặt tán thưởng cùng ý cười
trên mặt ho cũng không thể khiến khuôn mặt bí xị như trái khổ qua của
Đường Tứ Điềm dãn ra được.

‘‘Điềm Nhi, ta rất hài lòng với đứa
con rể Hạnh Thư này, con phải cố gắng trở thành thê tử tốt của người ta, sau này không được nhõng nhẽo bày trò nữa biết không?’’

‘‘Ý phụ
thân là nói Điềm Nhi không hiểu chuyện sao? Điềm Nhi không phải là người không hiểu chuyện như Lương ca ca đâu.’’ Tên nam nhân ngu ngốc này ngay đêm động phòng lại vứt nàng qua một bên hệt như quả phụ, đã vậy còn lôi mấy cuốn sách rách ra xem, không hiểu phong tình cũng có mức độ thôi
chứ!

Đừng nói với nàng, đến giờ phút này y còn nhung nhớ đến tam
biểu tỷ – người đã lừa y quay mòng mòng đấy nhé, bị người khác lừa chẳng phải nên ghét nên hận người đó sao? Chẳng phải y đang hận tam biểu tỷ
đến thấu xương ư? Bằng không cũng chả ở trước mặt mọi người khiến tỷ ấy
khó xử như vậy. Rõ ràng là y đã từ bỏ tam biểu tỷ rồi, cớ sao lại hết
như một kẻ đáng thương bị tam biểu tỷ bỏ rơi, còn không thôi nhớ nhung
tỷ ấy nữa chứ?

Mẫu thân của Lương Hạnh Thư vốn là người cố chấp,
Đường Tứ Điềm vẫn luôn là đứa con dâu lí tưởng mà ba đã chọn được, trước đó nghe thấy Hạnh Thư bỗng dưng nổi hứng muốn lấy tam tiểu thư Đường
gia về làm vợ, bà đã thẳng thừng phản đối đến cùng. Đừng thấy đứa con
này của bà bình thường ngoan ngoãn vâng lời, tính cách điềm đạm, lúc nào cũng giữ thái độ trung dung đối với mọi việc quanh mình, nhưng thực
chất lại là đứa cực kì bảo thủ, nhỡ có ai giẫm đạp lên cái ranh giới
nguyên tắc mà nó đã vạch ra, bức cái tính nóng nảy cứng đầu của nó bộc
phát, lúc đó dù có mười con trâu cũng không thể kéo lại được. Bà vốn cho rằng, nàng dâu được con trai mình chọn về lần này đã chẳng còn cách nào thay đổi được nữa rồi, nhưng nào biết gió bỗng dưng lại chuyển hướng,
có thể lay động thằng con cứng đầu, khiến nó đổi ý quay sang lấy tứ tiểu thư.

Và đương nhiên, đối với bà mà nói, còn chuyện gì tốt bằng
cái hôn sự này chứ, bởi thế, vừa nghe thấy Điềm Nhi ngầm ý phê bình con
mình, bà lập tức đưa mắt nhìn con trai, ‘‘Hạnh Thư có chỗ nào không phải với con, con cứ nói cho ta biết, ta sẽ thay con nói cho nó tỉnh ra’’.

Lương Hạnh Thư hệt như kẻ ngoài cuộc mà đứng đần ra trong đại sảnh, từ đầu
đến cuối chỉ biết ngậm miệng kính cẩn dâng trà mặc cho các vị trưởng bối bình phẩm, hồn vía sớm đã bay đi đâu mất.

Nhìn dáng vẻ thờ ơ,
không để ý gì đến chuyện hôn sự này của y, Đường Tứ Điềm lặng lẽ bước
đến cạnh y, rồi bất chợt giật giật ống tay áo của y.

‘‘Xoảng!’’


Tiếng rơi vỡ của tách sứ khiến mọi người giật cả mình.

Lương Hạnh Thư cúi đầu nhìn cái tách sứ vỡ tan như xác hoa dưới chân mình,
mím chặt môi chẳng nói lời nào, rồi khom lưng ngồi xuống tự tay gom mấy
mảnh sứ vỡ kia lại.

‘‘Mẹ, mẹ nhìn xem. Ngay cả lúc kính trà mà
tâm tư của chàng cũng không hề đặt ở đây, e là đã sớm vút lên chín tầng
mây rồi bay thẳng đến chỗ biểu tỷ rồi.’’

‘‘Hiền tế chớ nhặt, chớ
nhặt, tách vỡ bình an*, không có gì đáng ngại cả, cứ để bọn hạ nhân dọn
dẹp là được rồi.’’ Đường lão gia cười ha hả giúp con rể tìm lối thoát,
‘‘Có lẽ đêm qua Hạnh Thư ngủ không ngon giấc đấy mà, Điềm Nhi con cũng
đừng càn quấy’’.

*Trong tiếng Trung từ mang nghĩa ‘‘bể, vỡ’’ có
cùng phiên âm suì với từ mang nghĩa năm. Nói ‘tách vỡ bình an’ cũng có
nghĩa là nói cả năm bình an, đó là điềm may mắn đối với người Trung
Quốc.

Đường Tứ Điềm bĩu môi, co chân đá mấy mảnh sứ vỡ dưới sàn.
Tất nhiên là y ngủ không ngon rồi, cả đêm mở mắt thao láo ngồi dưới ngọn nến đỏ đọc sách, ai không biết còn tưởng y cưới cây nến cùng đống sách
kia đấy. Hừ!

‘‘Hai con cũng đã thành thân rồi, Hạnh Thư này, con
dự định khi nào dẫn Điềm Nhi vào kinh thành cùng con thế? Ta cũng cần
phải chuẩn bị chu đáo hành lí cho các con lên đường nữa chứ.’’

‘‘Đường lão gia, tiểu sinh còn một số việc ở thư viện chưa giải quyết xong,
chuyện đến kinh thành cứ thong thả, còn nếu tứ tiểu thư muốn vào kinh
ngay, vậy thì cứ đi trước là được.’’

‘‘Hả?’’ Đường lão gia bỗng
dưng ngây người, đứa con rể này vốn ngốc thật hay là giả ngốc vậy? Vừa
mới thành thân mà hai vợ chồng đã muốn kẻ đi trước người đi sau là sao,
‘‘Khụ khu, hiền tế à, cách xưng hô này của con cũng nên sửa lại đi. Có
ai gọi cha vợ của mình là lão gia, gọi vợ mình là tiểu thư cơ chứ? Chẳng phải lúc trước, khi con đến đây cầu hôn, đã đổi xưng hô gọi ta là nhạc
phụ rồi sao…’’.

‘‘Bụp!’’

Đường phu nhân nãy giờ vẫn ngồi
im không lên tiếng, vừa nghe được lời này thì không thể tiếp tục im lặng được nữa, liền nhích chân đã vị Đường lão gia không biết ý tứ kia một
phát, sau đó đưa mắt lườm ông ta.

Ông già quá nên lẫn rồi à? Sao
không thử nghĩ lại xem lúc đó người nó cầu hôn là ai, hai tiếng ‘‘nhạc
phụ’’ khi đó vì ai nó mới gọi hả? Đương nhiên không phải vì Tứ Điềm rồi, mà là vị Tam Hảo, có biết không ông già!

Đường lão gia vỗ đầu
ngớ ra, cuối cùng cũng nhớ đến việc mình còn một đứa con gái nuôi, nhưng lời đã nói ra rồi làm sao rút trở lại được nữa chứ, thành thử khiến mọi người ở đây đều lúng túng khó xử.

Thân làm cha mẹ, lúc nào chả
hướng vòng tay yêu thương về phía con ruột của mình, ai mà chẳng muốn
nhìn thấy con gái mình được đứng cao hơn người khác. Chỉ riêng việc
Lương Hạnh Thư nhậm chức Đế sư Thiên tử, cũng đủ thấy tương lại nó quyền cao chức trọng thế nào rồi, thêm vào đó con gái mình lại thích nó đến
vậy, thử hỏi thân làm mẫu thân sao không thể vì hạnh phúc của con mình
mà độc đoán một lần. Thế nhưng bà lại quên bẵng mất mối nguy hại đến
hạnh phúc con mình vẫn còn chưa xóa được.

Đường phu nhân khẽ đảo
mắt một vòng, trong lòng bèn nảy ra một kế, liền thấp giọng hỏi nhỏ con
rể, ‘‘Hạnh Thư này, mẹ thấy tính con ôn hòa điềm đạm, thông thư đạt lễ,
Điềm Nhi được gả cho con, khiến người làm mẹ như ta hết sức yên lòng.
Chẳng hay quanh con còn có người bạn nào tuấn tú, tử tế như con
không?’’.

Lương Hạnh Thư không hề nghi ngờ mà cung kính trả lời,
‘‘Tất nhiên là có, phần lớn môn sinh trong thư viện Tây Lục, ai nấy cũng đều là người tài đức, không hề có mặt nào thua kém Hạnh Thư’’.

‘‘Vậy con có quen người nào trong số đó không?’’

‘‘Dạ co. Đó là Bạch Long Mã – Bạch công tử.’’

‘‘Chính là vị Bạch Long công tử chốn kinh thành bị giáng chức về đây đấy à?
Nghe đâu y chính là con trai của thừa tướng tiền triều, cũng chính là cử tử có tiếng ở thư viện Tây Lục đúng không?’’

‘‘Dạ đúng vậy.’’

‘‘Vậy thì vừa hay, nhạc mẫu có chuyện muốn nhờ con giúp, có được hay không.’’

‘‘Nếu đó là việc Hạnh Thư có thể làm được, phu nhân cứ việc dặn dò.’’

‘‘Việc này con nhất định có thể làm được.’’ Đường phu nhân cười khẽ, ‘‘Con
cũng biết trên Tứ Điềm vẫn còn một tỷ tỷ chưa kết hôn, việc Tứ Điềm gả
đi trước đã là trái phép tắc rồi. Nếu như con có người quen, tài đức vẹn toàn, thích hợp phó thác cả đời như thế, sao không giới thiệu cho người trong nhà nhỉ’’.

‘‘…’’

‘‘Thân làm muội phu, chẳng phải nên giúp đại di tử kéo sợi dây tơ hồng hay sao?’’

Hai chữ ‘‘muội phu’’ kia vừa vang lên đã khiến sắc mặt y trắng bệch, tim
như đóng băng, trong lòng chua chát, chân mày nhíu chặt.

Sao lại
quá đáng đến vậy, đúng là trên cả quá đáng, quá đáng hết sức luôn! Muốn y giới thiệu bạn tốt cho tam tiểu thư quen biết sao? Muốn y giới thiệu
nam nhân kahc1 để tam tiểu thư phó thác cả đời ư?!

‘‘Mẫu thân, ý
này được đó! Nếu như tam biểu tỷ cũng có được hạnh phúc, vậy thì Điềm
Nhi và Lương ca ca cũng sẽ vui vẻ, hơn nữa nếu là do Lương ca ca chàng
đích thân giới thiệu, kéo duyên cho tam biểu tỷ, vậy thì mấy lời đồn vớ
vẩn chẳng đâu ra đâu bên ngoài sẽ tự động tiên tan, có đúng không, phu
quân?’’

‘‘…’’


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.