Đọc truyện Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế – Chương 194
Nguyên Gia vội vàng trở về phủ, lúc này mới bỏ vẻ lạnh nhạt trên mặt, lộ ra vẻ lo lắng.
Vì sợ bị hoàng huynh phát hiện nên nàng vẫn không liên lạc với bên phía Nghiệp Thành, cũng không biết ở bên Nghiệp Thành đã xảy ra chuyện gì khiến hoàng huynh đột nhiên quyết định muốn tước binh quyền.
Nhưng cho dù thế nào, nhất định nàng phải nói chuyện này cho phụ hoàng và mẫu hậu biết.
Nguyên Gia nghĩ như thế, sau đó lập tức gọi Tố Y mài mực.
Bút lông chắc nịch chấm mực nước, lúc mực nước vừa rơi trên giấy thì Nguyên Gia lại chần chừ.
Dù sao trước đó hoàng huynh đã phái người theo dõi nàng, bây giờ cũng không biết mấy người kia đã rút đi chưa.
Ngộ nhỡ phong thư này rơi vào tay hoàng huynh, vậy chẳng phải nàng đã đưa thẳng sơ hở đến tay hoàng huynh sao?
Nguyên Gia hơi do dự, mực nước nhỏ mấy giọt trên giấy đã làm hỏng bức thư.
Nguyên Gia lo lắng không yên vò tờ giấy thành một cục, vứt xuống chậu than.
Lúc nhìn thấy tờ giấy bị đốt thành tro bụi, đột nhiên nàng nhớ trước kia phụ hoàng đã từng nói với nàng.
Nếu có việc gấp muốn liên lạc với phụ hoàng thì có một cách, không cần nàng ra mặt cũng có thể truyền tin tức đi.
Nguyên Gia khẽ thở ra trong lòng, thầm nói phụ hoàng đã dự đoán trước được.
Vì thế nàng lại viết lần nữa, đồng thời phân phó Tố Y thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau đi Thiên Phật Tự.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Gia dẫn người ngồi xe ngựa đi ra ngoài.
Bình thường nàng cũng thường xuyên đi Thiên Phật Tự lễ Phật, cũng không có gì kì lạ.
Nhưng lúc đi ngang qua một cửa hàng điểm tâm thì xe ngựa chợt ngừng lại, tỳ nữ thiếp thân của Nguyên Gia là Tố Y cầm hộp cơm xuống đi vào cửa hàng bán điểm tâm, giống như mua chút điểm tâm.
Qua một hồi lâu, nàng ấy mới cầm theo một hộp cơm có vẻ nặng lên xe ngựa.
Đến khi đến Thiên Phật Tự, Tố Y cầm hộp cơm đi theo Nguyên Gia vào khách viện, lại đuổi hai tiểu nha hoàn hầu hạ xuống.
Lúc trong phòng chỉ có hai chủ tớ, trên mặt Nguyên Gia mới lộ vẻ sốt ruột: “Ngươi mở hộp ra đi.”
Tố Y vâng lời mở hộp cơm ra, chỉ thấy bên trong bày điểm tâm bốn màu trông vô cùng mê người.
Có điều tay nghề của ngự trù còn hơi kém, song nàng cũng không đặt tâm tư vào những món điểm tâm đó.
Tố Y lấy điểm tâm ra, chỉ để lại một hộp cơm trống rỗng.
Lúc này Nguyên Gia mới tự mình đưa tay, cẩn thận dịch chuyển dưới đáy hộp cơm.
Sau khi kéo ra, bên trong lộ ra một hộc tối rất nhỏ, bên trong hộc tối này có một đồng tiền nhỏ.
Song, lúc Nguyên Gia nhìn thấy đồng tiền này lại khẽ thở ra một hơi.
Trước đó, nàng đã viết tin tức hoàng huynh muốn tước binh quyền đặt vào trong hốc tối này, mà bây giờ trông đó không có tờ giấy, chỉ còn lại đồng tiên.
Điều này đại biểu rằng đối phương đã biết, sẽ truyền lá thư này cho phụ hoàng.
Nhưng sau khi thả lỏng, Nguyên Gia lại cảm thấy hơi áy náy.
Mặc dù nàng làm thế cũng không có sai, nhưng nàng luôn cảm thấy có lỗi với sự tín nhiệm của hoàng huynh dành cho mình.
Chuyện này khiến tâm trạng đang vui vẻ khi hoàn thành mục đích của nàng giảm bớt.
Sau khi Tố Y dọn xong hộp cơm thì muốn hầu hạ nàng nghỉ ngơi một hồi, Nguyên Gia lại cự tuyệt.
Nàng yên lặng quỳ gối trước phật tổ, vừa sám hối cũng vừa cầu nguyện.
“Cầu Bồ Tát phù hộ cho sự hiểu lầm giữa hoàng huynh và phụ hoàng mẫu hậu sớm được giải quyết, tất cả đều vui vẻ.”
Thư của Nguyên Gia nhanh chóng được Hồng Tùng Nguyên dùng thủ đoạn đưa đến Nghiệp Thành, đến tay Cố Trạch Mộ.
Song, sau khi Cố Trạch Mộ xem thư xong lại nhíu chặt lông mày.
Cố Thanh Ninh nhìn thấy ánh mắt của hắn cũng ý thức được điều gì đó.
Nàng cầm thư trong tay Cố Trạch Mộ, sau khi đọc xong, nàng không nhịn được mà nói: “Đây là chuyện gì? Chẳng phải trước khi Từ tiên sinh hồi kinh đã đồng ý với chúng ta giúp tổ phụ biện bạch sao? Vì sao Trạm Nhi lại làm như vậy?”
Cố Trạch Mộ không có trả lời.
Vì bọn họ muốn Khang Diệp vào tròng nên đã cùng Từ Trọng giao hẹn diễn một vở kịch, để Khang Diệp thật sự tin rằng hắn đã chết, lại thả ra tin tức giả khiến bệ hạ hoài nghi phủ Uy Quốc công.
Chỉ có như thế, Khang Diệp vì muốn đảm bảo kết quả cuối cùng nên mới thật sự lộ diện sau màn.
Như thế bọn họ mới có thể có chứng cứ mà định tội ông ta.
Mà bây giờ hiệu quả thật sự không tệ, bọn họ không chỉ bắt được hai tên tâm phúc của Khang Diệp mà còn lấy được mật chỉ Khang Diệp ngụy tạo từ trong tay bọn chúng.
Mặc dù bây giờ hai người này rất kiên cường, có chết cũng không thừa nhận, nhưng có những thứ này thì muốn định tội Khang Diệp cũng đủ rồi.
Có điều, nội dung trong bức thư này lại ngoài tính toán của bọn họ.
Mọi chuyện đã vượt khỏi khống chế của mình, cho dù là Cố Trạch Mộ cũng cảm thấy khó giải quyết.
Sau khi Cố Thanh Ninh hết hoảng sợ, nàng cũng dần tỉnh táo lại.
Nàng phân tích nói: “Chắc là ở kinh thành xuất hiện vài biến cố mà chúng ta không biết được, có lẽ Nguyên Gia hiểu lầm Trạm Nhi cũng không chừng.”
Cố Trạch Mộ lại chậm rãi lắc đầu, hắn không lạc quan như Cố Thanh Ninh, mà là nói ra hiện thực vô cũng lãnh khóc: “Ta cảm thấy có hai tình huống.
Một là Từ Trọng cũng không tin tưởng chúng ta, hắn bẩm báo không hết, cho nên khiến Tiêu Trạm hiểu lầm.
Thứ hai…”
Hắn dừng một chút, dường như cũng không muốn nói ra suy đoán này: “Thứ hai chính là Tiêu Trạm tin Từ Trọng, nhưng y lại quyết định mượn cơ hội cơ hội này thu hồi binh quyền trong tay tổ phụ.”
Gần như lúc Cố Trạch Mộ vừa dứt lời thì Cố Thanh Ninh đã phản bác: “Không thể nào!”
Nhưng Cố Trạch Mộ cũng không vì nàng phản bác mà thay đổi cách nhìn của mình, hắn cũng không muốn suy đoán nhi tử như thế.
Có điều, hắn đã làm qua hoàng đế, hắn biết rõ lúc ngồi ở vị trí chí cao vô thượng kia, mỗi hành động của hắn không chỉ liên quan đến bản thân hắn, mà sẽ liên quan đến toàn bộ thiên hạ.
Hắn sẽ để triều đình đánh cược lòng trung thành, người xung quanh vì muốn đạt được mục đích sẽ nói hết mọi cách.
Thời gian dài, sao có thể không đa nghi, không nghi ngờ?”
Huống chi từ xưa đến nay, hoàng vị đều là phần thưởng cho kẻ có dã tâm cao nhất.
Nắm quyền sinh sát trong tay, có được toàn bộ thiên hạ, tất cả mọi người quỳ sát được chân, ai có thể chống lại loại dụ hoặc này?
Cho dù vì tính mệnh của mình, làm hoàng đế cũng sẽ bóp chết mọi khả năng mang đến nguy hiểm trong trứng nước.
Cố Thanh Ninh thấy Cố Trạch Mộ vẫn im lặng không nói, nàng vội nói: “Nhi tử do ta sinh, ta hiểu rõ y.
Trạm Nhi sẽ không làm như thế!”
“…” Cố Trạch Mộ nhịn một chút lại không nhịn được: “Chẳng lẽ ta không có công lao sao?”
Cố Thanh Ninh: “…”
Cố Thanh Ninh thẹn quá hoá giận: “Đủ rồi, cho dù huynh nói thế nào thì tóm lại là ta tin tưởng Trạm Nhi, ta muốn về kinh chính miệng hỏi y.”
Cố Trạch Mộ cũng không ngăn nàng, trên thực tế hắn cũng chuẩn bị về kinh thành.
Tất cả những việc này quá bất ngờ, có lẽ hắn phải tự mình về kinh thành mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai người tự chuẩn bị đồ đạc, Cố Trạch Mộ thì đến nơi giam giữ tâm phúc của Khang Diệp.
Hồng Thành tự mình canh giữ bọn chúng, Cố Trạch Mộ hỏi: “Bọn chúng còn chưa chịu khai ra sao?”
Hồng Thành thở dài, trong giọng nói cũng có vẻ bội phúc: “Hai người này thật sự rất kiên cường, thời gian dài như vậy mà còn chưa chịu khai ra.
Thuộc hạ cảm thấy hơi kính nể.”
Cố Trạch Mộ cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ thản nhiên nói: “Đáng tiếc người tài giỏi không được trọng dụng, theo sai người.”
Hồng Thành chậm chạp không nói.
Cố Trạch Mộ lại nói: “Ta cho ngươi thêm ba ngày, bất kể ngươi dùng cách gì thì nhất định phải làm cho bọn chúng thú nhận.”
Hồng Thành lên tiếp đáp ứng.
Sau khi làm xong những chuyện này, Cố Trạch Mộ mới đi tìm Uy Quốc công.
Uy Quốc công cũng không biết xảy ra chuyện gì, ông chỉ nghe Cố Trạch Mộ muốn về kinh nên đồng ý.
Nhưng sau đó ông lại nghe Cố Thanh Ninh muốn đi theo hắn về, ông lại hơi do dự.
Uy Quốc công cũng thật lòng yêu thương Cố Trạch Mộ như cháu trai ruột, cũng từng muốn thấy hắn trưởng thành lấy vợ sinh con, cũng xem như giữ lại một dòng huyết mạch cho hảo hữu.
Song, ông không ngờ suy nghĩ này của mình còn phải bồi cháu gái mình vào?
Chuyện này khiến Uy Quốc công hơi khó chịu.
Bình tĩnh mà xem xét, Cố Trạch Mộ là người rất ưu tú, nếu hắn là hài tử nhà khác thì Uy Quốc công nhất định sẽ vui mừng tác thành.
Uy Quốc công lập tức rơi vào tình cảnh khó xử, cuối cùng ông chỉ có thể mập mờ suy đoán đuổi Cố Trạch Mộ đi.
Cố Trạch Mộ cũng hiểu sự khó xử của ông, hắn cũng không khẩn cầu nhiều, chỉ yên lặng rời đi.
Uy Quốc công nhìn bóng lưng cô đơn tịch mịch của hắn thì lại đau lòng.
Dù sao, trong trí nhớ của ông Cố Trạch Mộ luôn sát phạt quả đoán, làm việc hữu dũng hữu mưu, ông chưa bao giờ thấy hắn có vẻ lo được lo mất như thế.
Chưa đợi Uy Quốc công nghĩ ra cách vẹn toàn đôi bên thì Cố Thanh Ninh lại tìm tới.
Không để cho luôn yêu thương ôn hòa với cháu trai, hơn nữa Cố Thanh Ninh lại nhu thuận hiểu chuyện như thế.
Cho dù trước đó nàng nhất định muốn đi theo đến Nghiệp Thành cũng không khiến cho Uy Quốc công thay đổi cách nhìn.
Nhưng giờ phút này, ông cảm thấy nụ cười ấm áp của mình giống như muốn cứng đờ.
“Thanh Ninh, con lặp lại lần nữa, con muốn thế nào?”
Cố Thanh Ninh cảm thấy hơi kì lạ mà nhìn tổ phụ, nàng không nghi ngờ gì mà lặp lại lần nữa: “Ý của tôn nữ là trước mắt chiến sự cũng dừng lại rồi, con ở đây cũng không có tác dụng gì.
Con nghĩ không bằng thừa dịp trước năm mới chạy về kinh thành, ăn tết cùng tổ mẫu và mẫu thân.”
Đương nhiên nàng không thể lấy cớ Tiêu Trạm muốn tước binh quyền được, nên chỉ có thể nói dối.
Ai ngờ sắc mặt tổ phụ nhìn nàng lại càng phức tạp hơn.
Uy Quốc công nhìn vẻ mặt thành khẩn của Cố Thanh Ninh, lập tức cảm thấy mình giống như đã già đi mười tuổi.
Ông nhớ lúc trước, mặc dù ông chuyển Cố Trạch Mộ ra khỏi Soái phủ, nhưng gần đây Cố Thanh Ninh lại thường xuyên tìm hắn, lại ở một khoảng thời gian thật dài thì ông càng khó chịu.
Nhưng việc này có thể làm gì chứ? Nếu Cố Trạch Mộ tương tư đơn phương, ông còn có thể cứng rắn tách hai người ra.
Song, nếu chính Cố Thanh Ninh cũng thích thì sao? Chẳng lẽ ông còn có thể chia tách uyên ương sao?
Uy Quốc công thở dài nặng nề trong lòng: “Thanh Ninh, những chuyện khác tổ phụ cũng không nói nhiều, nhưng chuyện này liên quan đến cả đời của con.
Con đừng nên vì xúc động nhất thời, vẫn phải suy nghĩ thêm chứ!”
Cố Thanh Ninh: “???”
Chẳng phải nàng trở về kinh thành sao? Sao nghe ý của tổ phụ giống như nàng muốn bỏ trốn với người khác thế?”
Cố Thanh Ninh nhịn không được mà nói: “Tổ phụ, có phải ngài hiểu lầm gì rồi không?”
Uy Quốc công: “Không có hiểu lầm, tổ phụ hiểu cả mà.”
Dù sao cháu gái da mặt mỏng, lúc này không dám thừa nhận cũng là bình thường.
Uy Quốc công quan tâm tìm cớ giúp Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh: “…”
Dường như nàng có cảm giác mình lại bị Cố Trạch Mộ lừa rồi..