Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 173


Đọc truyện Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế – Chương 173


Phụng Triển không dám tin tưởng vào mắt mình.
Bộ thương pháp này dòng chính Phụng gia mới được sử dụng, nhưng từ khi y giả chết rời khỏi Đại Chu, tỷ tỷ cũng qua đời thì trên đời ai sẽ không còn ai dùng bộ thương pháp này nữa.
Vì sao Bùi Ngư lại?
Phụng Triển biết Bùi Ngư là tỳ nữ của Cố Thanh Ninh, điều này khiến y càng nghi ngờ thân phận của Cố Thanh Ninh hơn.
Vào đúng lúc này, Bùi Ngư đã ép lui người kia, đang muốn đuổi theo đám người bắt Cố Thanh Ninh đi.
Phụng Triển cũng không giữ lại thực lực nữa, y hạ lệnh cho những người khác đi hỗ trợ, nhất định phải bắt được Cố Thanh Ninh.

Đồng thời dùng Cố Thanh Ninh dẫn Bùi Ngư ra, bắt cả hai người lại.
Người bên dưới không dám thất lễ nên thi nhau nhận lệnh rời đi.
Mặc kệ lý do Bùi Ngư ở lại bên người Cố Thanh Ninh, nhưng chắc chắn Cố Thanh Ninh có vấn đề.

Chỉ cần bắt được đương nhiên sẽ biết bí mật trong chuyện này.
Ngay lúc Bùi Ngư đuổi theo đám người kia thì Cố Trạch Hạo và Cố Thanh Thù cũng đã thoát khỏi đám người mà chạy tới.

Lúc này bọn họ đã thấy Bùi Ngư đuổi theo bóng lưng đám người kia.
Cố Thanh Thù sốt ruột không thôi, nhưng bốn phía đầy ắp người, nàng không thể xông qua được.

Cuối cùng vẫn là Cố Trạch Hạo thông minh hô lớn: “Phía trước là mấy kẻ buôn trẻ con.”
Đám người lập tức rối loạn một phen, lúc này mấy kẻ buôn trẻ con là kẻ bị căm ghét nhất, nhất là ở nơi hung hãn như Nghiệp Thành này.

Tất cả mọi người không lùi mà đi tới, đám đông cuộn trào muốn bắt mấy người kia lại.
Chiêu này thật sự có tác dụng, những người kia nhanh chóng bị bao vây trong đám người.

Song, cũng trong lúc đó bọn họ cũng bị dìm trong đám người.

Có điều trong đám người lại nhanh chóng có những người khác lẫn vào, nhìn có vẻ như chặn người lại nhưng thật ra là lợi dụng thả đi, để người bắt Cố Thanh Ninh được chạy trốn.
Bùi Ngư không để ý người khác, nàng chỉ tập trung đuổi theo người bắt Cố Thanh Ninh, vô thức cũng đã cách xa đám người.
Nàng tài cao gan lớn cầm thanh đòn gánh kia cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Vào ngay lúc này, bỗng nhiên bên tai nàng vang lên tiếng “Vút” nhỏ xíu.


Nàng chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cổ tê rần, sờ lên cổ thấy một cây kim nhỏ.

Sau đó nàng khẽ đảo mắt, hôn mê bất tỉnh.
Mà đám binh sĩ đang chen chúc trên đường biết chuyện xảy ra thì vội vã xua tan đám người, giải cứu bọn người Cố Thanh Thù.

Nhưng vào lúc này đã không còn thấy bóng dáng của Cố Thanh Ninh hay là Bùi Ngư.
Cố Thanh Thù không quan tâm những chuyện khác, nàng để lộ thân phận của mình ra, đám người chia nhau ra tìm.

Tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được cây đòn gánh mà Bùi Ngư cầm lấy bị vứt ở một chỗ vắng trên đường.
Trong lòng Cố Thanh Thù trầm xuống, ngay cả Bùi Ngư cũng bị bắt, chắc chắn thân phận của đối phương không đơn giản.

Bọn họ tìm như thế chỉ sợ không tìm ra được manh mối gì, nên chỉ có thể nói chuyện này cho tổ phụ.

Sau khi nàng suy nghĩ rõ ràng thì giao chuyện này lại cho đệ đệ, sau đó cưỡi ngựa chạy về phía Soái phủ.
Cố Trạch Mộ đang ở trong phòng dưỡng thương lại nghe tiếng ồn ào ngoài viện, tâm trạng hắn trở nên phiền muộn.
Hắn biết Cố Thanh Ninh đi theo bọn người Hạ Nghi Niên cùng ra ngoài, dù hắn biết rõ Cố Thanh Ninh đối với Hoắc Vân Châu không có gì đặc biệt nhưng lại không chịu được Hoắc Vân Châu có suy nghĩ khác.

Ngộ nhỡ…
Cố Trạch Mộ gạt đi suy nghĩ trong đầu, có điều khi hắn nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài thì không nhịn được mà lo lắng không yên.

Hắn muốn bảo hộ vệ bên cạnh mình đi xem có chuyện gì xảy ra, ai ngờ hắn còn chưa mở miệng thì cửa đã mở ta.

Tên hộ vệ kia vội vã chạy vào.
Hắn lập tức có dự cảm không tốt.
“Thiếu gia, không xong rồi.

Tứ tiểu thư bị người bắt đi.”
“Ngươi nói cái gì?”
Cố Trạch Mộ lập tức ngồi dậy khỏi giường, nhưng động tác quá mạnh này lại làm ảnh hưởng vết thương.

Hắn đau tới mức trên trán toát mồ hôi lạnh, song, hắn cũng không để ý tới thân thể của mình.


Hộ vệ đỡ hắn ngồi dậy, sau đó hắn vội vàng đi ra ngoài.
Cố Thanh Thù nói chuyện này cho Uy Quốc công biết, sắc mặt Uy Quốc công lập tức trầm xuống.

Mặc dù Cố Thanh Thù biết chuyện Cố Thanh Ninh suýt nữa bị người ta ám sát khi ở bên ngoài, nhưng cũng không biết rốt cuộc đối phương là ai.

Bây giờ nhìn thấy sắc mặt của Uy Quốc công, nàng nhanh chóng hiểu ra gì đó: “Tổ phụ, ngài biết có người muốn hại Thanh Ninh không?”
Đến lúc này, Uy Quốc công cũng không tiếp tục lừa gạt nữa.

Mấy hôm nay ông vẫn âm thầm tăng cường phòng vệ, không ngờ những người này đã lẫn vào Nghiệp Thành từ sớm, lá gan bọn chúng còn to như thế, dám bắt người ở trong thành.
Trong lòng Uy Quốc công vừa lo lắng vừa phẫn nộ, hận không thể tự mình lãnh binh lật ngược Nghiệp Thành lên để tìm người.
Mà trong lúc này, Cố Vĩnh Hàn biết con gái bảo bối bị bắt đi cũng đầm đìa mồ hôi lao đến.

Y tự động xin đi giết giặc, dẫn người đi tìm Cố Thanh Ninh.
Cố Vĩnh Hàn cầm quân lệnh trong tay Uy Quốc công, không hề trì hoãn mà đi ra ngoài, đúng lúc gặp Cố Trạch Mộ đi đến.

Y cũng không để ý chuyện chào hỏi hắn, khẽ gật đầu rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Cố Trạch Mộ nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Cố Vĩnh Hàn, chút hi vọng may mắn trong lòng cũng biến mất.
“Tổ phụ.”
Uy Quốc công nhìn thấy Cố Trạch Mộ, sắc mặt dễ nhìn hơn một chút: “Sao con không nằm trên giường dưỡng thương mà lại chạy đến đây?”
“Con nghe nói Thanh Ninh bị người bắt đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Uy Quốc công nhìn hắn một lúc, vẻ mặt vội vàng che giấu, muốn nói lại thôi.

Cố Trạch Mộ quay đầu lại nhìn về phía Cố Thanh Thù: “Nhị tỷ, không phải các tỷ cùng ra ngoài sao? Rốt cuộc Thanh Ninh sao rồi?”
Cố Thanh Thù vô cùng áy náy nói chuyện này qua một lần.
Cố Trạch Mộ nghe nàng nói xong thì giống như vẻ mặt của hắn không thay đổi gì.

Nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện hai gò má của hắn đã căng ra, hai tay của siết chặt thành nắm đấm.

Từ miêu tả của Cố Thanh Thù, rõ ràng đối phương đã có chuẩn bị mà đến.


Người sau màn đã quen thuộc Nghiệp Thành như thế, nói không chừng lúc này đã ra khỏi thành, Cố Vĩnh Hàn có thể sẽ phải tay trắng trở về.
Bây giờ bọn họ ở ngoài sáng mà đối phương lại ở trong tối, có lẽ chỉ khi tìm được thân phận của đối phương, nắm lấy nhược điểm của bọn chúng thì mới có thể cứu được Cố Thanh Ninh.
Sau khi Cố Trạch Mộ hạ quyết định, hắn cáo từ với Uy Quốc công sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ai ngờ hắn vừa mới ra khỏi phòng đã thấy Hoắc Vân Châu hộ tống Hạ Nghi Niên trở về.

Trước đó, Hạ Nghi Niên từng chen lấn trong đám người một phen, bây giờ quần áo vừa nhếch nhác lại khập khễnh.

Song, ông không để ý tới mình mà sắc mặt vô cùng lo lắng.

Hoắc Vân Châu lại càng thất hồn lạc phách, hắn chưa từng hận mình không biết võ công như lúc này, không thể cứu Cố Thanh Ninh về.
Hai phe ngõ hẹp gặp nhau, Cố Trạch Mộ vội vàng gật đầu với Hạ Nghi Niên rồi đi ra ngoài.

Hoắc Vân Châu lại vội vàng chạy đến ngăn hắn lại: “Ngài muốn đi tìm Thanh Ninh sao? Ta đi với ngài…”
Cố Trạch Mộ giương mắt, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng lại tỏa ra khí thế bức người, quấn chặt Hoắc Vân Châu ở đó.

Thậm chí dưới ánh mắt lạnh lẽo của Cố Trạch Mộ, hai đầu gối hắn còn nhũn ra muốn quỳ xuống.
Mấy năm nay, Cố Trạch Mộ vẫn luôn áp chế khí thế đế vương trên người mình, nhưng mà sau khi Cố Thanh Ninh bị bắt đi, sự lo lắng và tức giận gần như phá tan sự tỉnh táo của hắn.

Thiên tử giận dữ thây nằm ngàn dặm, không phải ai cũng có thể tiếp nhận sự phẫn nộ của đế vương.
Ánh mắt của hắn không hề chứa tình cảm nhìn lướt qua mặt Hoắc Vân Châu, lạnh lùng nói hai chữ: “Tránh ra.”
Thân thể Hoắc Vân Châu nhanh chóng hơn đầu óc, hắn nhanh chóng nhường đường.

Đến khi Cố Trạch Mộ rời đi, hắn mới cảm nhận được sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi.

Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được mình gần như phải chết.

Hoắc Vân Châu nhìn bóng lưng Cố Trạch Mộ rời đi, rùng mình một cái, lập tức không cam lòng siết chặt nắm đấm.
Cố Trạch Mộ cho người vung roi thúc ngựa đưa hắn đến nơi giam giữ mấy thích khách kia.

Hồng Thành nhận được tin tức thì vội vàng ra ngoài đón hắn: “Sao ngài lại tới đây, chẳng phải ngài đang dưỡng thương sao?”
Cố Trạch Mộ không giải thích, hắn hỏi: “Bọn chúng đã khai hết chưa?”
Hồng Thành lắc đầu, lập tức nói thêm: “Cũng sắp rồi, bọn chúng đã không chịu nổi nữa.

Qua một hai ngày…”
“Không đủ thời gian.” Cố Trạch Mộ đi thẳng vào phòng dùng hình, lạnh lùng phân phó nói: “Dẫn người tới đi, ta tự mình thẩm vấn.”
Hồng Thành sững sờ nhưng cũng không dám làm trái, tự mình đưa tù phạm áp giải đến phòng dùng hình, sau đó hầu ở bên cạnh Cố Trạch Mộ cùng thẩm vấn.


Nhưng không bao lâu sau, gương mặt hắn trắng bệch đi ra khỏi phòng dùng hình.

Đến khi cảm thấy ánh sáng mặt trời chiếu trên người mình, hắn mới chậm rãi thở ra một hơi.

Hắn nghĩ đến chuyện xảy ra trong phòng dùng hình, chính hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Qua hồi lâu sau, trong phòng dùng hình vang lên giọng nói của Cố Trạch Mộ.
Hồng Thành vội vàng dẫn mấy tên phạm nhân thoi thóp về nhốt lại, chỉ để lại một người.
Cố Trạch Mộ chậm rãi hỏi: “Ta hỏi một lần cuối cùng, rốt cuộc ai phái các ngươi tới?”
Người kia run rẩy lắp bắp nói: “Là… Là Vương hãn.

Vương hãn cũng không tin tưởng Ám Bộ nên âm thầm huấn luyện một đám người.”
“Trước đó, người bố trí mai phục ở cửa thành là các ngươi? Sao lại muốn làm thế?”
“Tiểu nhân… Tiểu nhân cũng chỉ nghe lệnh làm việc, không biết nguyên nhân mà.”
Cố Trạch Mộ nhìn chằm chằm hắn ta, xác nhận hắn ta không nói dối thì hỏi tiếp: “Vậy ta hỏi ngươi, bên cạnh bên người Trác Cách đó, người mà ông ta gọi là lão sư rốt cuộc là ai?”
“Chuyện… Chuyện này…” Vẻ mặt người kia tràn đầy đau đớn: “Tiểu nhân chỉ là một ám gian nho nhỏ, đối với chuyện bí mật thế này tiểu nhân thật sự không biết.

Ngài…”
Mặt Cố Trạch Mộ không đổi sắc: “Nếu ngươi không nói thì tiếp tục dùng nhục hình tra tấn đi.”
Sắc mặt người kia lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Tiểu nhân nói! Tiểu nhân thật sự không biết chuyện liên quan đến thân phận của vị đại nhân kia, có lẽ người trong toàn bộ Hoàng Đình cũng không biết nhiều.

Thân phận của y vô cùng thần bí, rất ít khi đi ra ngoài.

Mọi chuyện đều do một nô lệ bên cạnh y tên là Bố Nhật Cổ Đức ra mặt.”
“Bố Nhật Cổ Đức?”
Người kia không dám giấu diếm: “Nghe nói tên Bố Nhật Cổ Đức này là đứa trẻ do một nữ nô và tướng lĩnh Đại Chu sinh ra, cũng không biết vì sao lại lọt vào mắt xanh của vị đại nhân kia.

Hắn vẫn luôn được giữ ở bên người ủy thác trách nhiệm.”
Bốn chữ “Tướng lĩnh Đại Chu” làm cho Cố Trạch Mộ kích động, hắn cảm thấy mình gần tiếp cận được chân tướng rồi.
Hắn lại hỏi tên này mấy chuyện, sau khi xác định không hỏi được gì nữa mới cho người nhốt hắn ta lại.
Lúc này, sắc mặt Cố Trạch Mộ vô cùng tái nhợt, dày đặc mồ hôi lạnh, nhìn còn thảm hại hơn tên phạm nhân mới được dẫn đi kia.
Hồng Thành đang muốn nói gì lại vô thức nhìn thấy vết máu chảy ra trên bờ vai của Cố Trạch Mộ, hắn giật nảy mình: “Thiếu gia, thuộc hạ đỡ ngài đi xử lý vết thương trước.”
Cố Trạch Mộ nhịn đau, khoát tay áo: “Trước tiên ngươi hãy phái người mang những tài liệu trước đó vào phòng đã.”
Nếu đổi lại là người ngoài, cho dù biết thì cũng khó tra được chân tướng, nhưng với Cố Trạch Mộ thì cũng không quá khó khăn.

Tư liệu vụ án năm đó của Phụng Triển cũng đã được hắn đưa tới Nghiệp Thành, chỉ cần tra ra Bố Nhật Cổ Đức kia là con của ai thì thân phận của người sau màn này cũng vô cùng sống động..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.