Đọc truyện Huynh Hữu Đệ Cung – Chương 15
“Anh, em còn một chút nữa mới đi được, anh chờ em nhé ?”
Bởi vì đã là năm ba, Hội học sinh nếu không lầm thì cũng đến lúc tuyển nhiệm kỳ mới, cuối giờ học Lạc Thiệu Cung còn có mấy việc lộn xộn của Hội học sinh phải xử lý.
“Ta về nhà thay đồ trước.” Nữ sinh Bắc Cao lấy thiết kế nổi danh yêu kiều mà nổi tiếng, được tất cả những nữ sinh trường khác hâm mộ, nhưng đồng phục nam sinh…….. Nhục nói không nổi, mặc ở trên người Lạc Thiệu Cung thì chẳng khác gì hàng mode đang lên, nhưng tôi mặc thì, chắc là vì rất gầy, thoạt nhìn là thấy xấu, nửa điểm khí khái nam nhi cũng không có.
“Bộ dạng anh mặc đồng phục thực đáng yêu nha.” Nó cười tủm tỉm.
“Mới là lạ.” Có hơi đỏ mặt. “Ta, ta đi đến rạp chiếu phim trước chờ ngươi là được.”
“Ừm. Em sẽ không khiến anh chờ lâu đâu, nhiều nhất là mười phút thôi.”
Về nhà thay quần áo, chào ông bố đang ôm bản bút ký đi từ trong thư phòng ra, vội vội vàng vàng lao đi, chờ ở trạm xe trước rạp chiếu phim mới phát hiện điện thoại di động còn nằm trong túi quần đồng phục.
Không mang di động thiệt bất tiện, cơ mà Lạc Thiệu Cung đến đây là có thể dùng của nó.
Được rồi, tôi thừa nhận tôi có hơi làm biếng.
Hơn nữa lúc này mà về nhà, lỡ bà mẹ đang đi chụp quảng cáo trở về, chắc chắn là sẽ bị dạy cho nửa ngày.
Chắc không có gì ngoài mấy chữ “đi ra ngoài hẹn hò với ai” rồi “Cái gì ? Với em mình ? Con thực đáng thương, tìm khắp nơi cũng không có nữ sinh cùng mình đi xem phim”, cái lỗ tai với mấy thứ này vốn đã có dị ứng.
Thật là, bà ở nhà phải 100% là ngồi trước màn hình, tôi cùng ông ba mỗi ngày đều bị bà cầm tay cùng hai mắt đẫm lệ nói chuyện với cái TV.
Đợi mười phút, chạy đi mua hai túi bỏng ngô, Lạc Thiệu Cung nói có thể vừa ăn vừa quyết định xem phim nào.
Đợi qua mười phút nữa, lại chạy đi mua kem. Nó chắc sắp đến, tốt nhất là đến trước khi kem bị chảy ra đi, bằng không tôi một mình ăn hai cây, bụng sẽ khó chịu lắm.
……………….
Cái gì chứ, nếu không đến, phim sắp chiếu đó.
………..
Hẳn là….. trên đường sẽ không xảy ra chuyện gì ?
Đúng là số phận, nơi nơi đều là điện thoại công cộng, tôi lại không mang theo cuốn danh bạ trên người.
……….
Cầm hai túi bỏng, một mình đứng ngơ ngác ở rạp chiếu phim đã muốn bắt đầu chiếu, bộ dạng thật ngu xuẩn. Lạc Thiệu CUng, ngươi nếu không đến, ta sẽ trở mặt đó.
“Anh !”
Tên này, cuối cùng còn dám tới, muộn đến vậy cũng thật quá đáng !
Tôi dẩu dẩu môi, nhìn nó chạy vội vàng chạy lại, tâm tình có khá hơn một chút.
Đi xem phim, rồi cùng đi cà phê ăn điểm tâm thôi.
“Anh, chúng ta về nhà đi.”
“A ?” Tôi không phản ứng lại, chỉ cầm cái túi ngẩn người.
“Thật có lỗi, khiến anh chờ lâu như vậy. Trong nhà đột nhiên có khách….” Nó gãi đầu. “Chỉ có thể thay đổi kế hoạch phải về nhà trước. Gửi tin cho anh, còn tưởng anh đã nhận được, nào biết đợi đến nửa ngày cũng không gặp được anh trở về. Nghĩ đến anh sẽ sinh khí… sau lại gọi điện thoại, vẫn không ai bắt máy, mới đoán anh không mang di động theo, thực xin lỗi…..”
“A…….”
“Đứng lâu như vậy, chân chắc phải mỏi lắm ?”
“Không sao…..”
“Thực xin lỗi……. là em không tốt, anh đừng giận, lần sau tuyệt đối không có chuyện này.”
Lần sau à………
Bỏng đã bị yểu, đành phải vất đi. Yên lặng theo nó lên xe, trong lòng không biết vì cái gì lại thấy trống vắng. Chắc là đã đói bụng, ừ, đã đói bụng rồi, cảm xúc dễ bị phát sinh. Về đến nhà…….. đêm nay không phải có khách sao, có khách thì chắc có tiệc lớn……. ăn đồ ăn ngon đến dạ dày tắc luôn, tinh thần sẽ phấn chấn.
“Đúng rồi, khách nào vậy ?” Ngồi kế bên nó, bắt tay vòng qua đầu gối, ngẩng đầu nhìn nó.
“A…. Một…. người bạn.”
Ấp úng, ngươi trong lòng có quỷ à ?!
Vào phòng khách, nhìn thấy bà mẹ đang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp, tôi hớp một ngụm không khí.
Không phải đâu, chỉ là một cháu gái nào tới thăm thôi…..
Đẹp đến vậy, khó trách ngay cả ông ba suốt ngày ngồi trong thư phòng hơn mười sáu tiếng mỗi ngày cũng phải tự mình ra tiếp.
Đổi thành trước kia, nếu nhìn thấy mỹ nữ hào quang lấp lánh thế này, phản ứng bình thường của tôi cũng như Đan Thực là nhìn đến si ngốc. Cơ mà hôm nay….
Không biết não bị mất cái gì, lại một chút cao hứng cũng không có.
“Tiểu Hữu.” Bà mẹ tìm cơ hội tới gần tôi huých cánh tay, vẻ mặt ba tám như thế. “Đúng thế, nhất định là người này !”
“Cái gì ?” Không có xác định chủ ngữ vị ngữ gì hết, làm sao biết mẹ đang nói cái gì ?”
“Bạn gái của Tiểu Cung !”
“……….” Cảm thấy não vừa khôi phục lại một chút, lại bị phản ứng thành ngơ ngác.
“Thế nào, rất xứng đôi cùng Tiểu Cung ?”
“Cái gì chứ, bạn bè bình thường thôi mà, cô ấy không phải chỉ đến hỏi bài thôi sao ?” Phản xạ có điều kiện liền nhảy dựng lên phản kích.
“Nói con ngốc thật đúng là không phải ngốc bình thường,” Bà mẹ hung tợn dùng ngón tay chọc vào trán tôi, “Hỏi bài không ở trong trường học hỏi, cố ý chạy đến nhà của chúng ta à ? Nếu không phải, nghe thật khó tin ?”
Cho xin đi, mẹ đắc ý cái gì, dài dòng văn tự cái gì, con thế nào mà học được mẹ !
“Tuyệt đối là bạn gái của Tiểu Cung, Tiểu Cung trước khi đi tìm con, cùng cô ta nói chuyện rất vui.”
“Được rồi được rồi, chúc mừng mẹ nha, có thể nhanh nhanh làm bà nội” Bụng dường như càng ngày càng đói đến khó chịu.
Tên kia, quả nhiên là có cặp bồ, còn chết không thừa nhận, tính cái gì chứ.
Hóa ra lúc tôi giống như đứa ngốc chờ đợi, nó là đang ở cùng bạn gái.
“Bà nội, bà nội ?!!! Mẹ còn trẻ như vậy, con gọi mẹ là bà nội à ?!!”
“Anh, mẹ, lại đây ăn cơm chiều đi.” Lạc Thiệu Cung ngăn lại đúng lúc nỗi đau đang phát tiêu đích bá vương long của tôi.
Ừm, đúng vậy, bạn gái, đương nhiên là phải quan trọng hơn.
Cho dù có thất hứa đi xem phim với tôi, cũng không có gì kỳ quái.
Mấy kẻ đang yêu, đều là như vậy.
Nhưng…. nếu đã muốn có bạn gái, vì cái gì còn muốn làm chuyện đó với tôi mỗi ngày ? Muốn giải quyết, tìm nàng không phải tốt lắm sao ?
Chẳng lẽ thật sự là bởi vì, con trai sẽ không mang thai, liền…….
Là vì là anh ruột ngươi, ở cách vách, muốn dùng là được, so ra cũng tiện hơn à ?
Hay là bởi vì, loại chuyện này, sợ tổn hại danh dự của con gái, mượn tôi làm thế thân ?!
Lúc ngẩng đầu lên lại thấy ngay ánh mắt của Lạc Thiệu Cung, tôi lãnh đạm quay đầu đi chỗ khác.
“Tiểu Hữu, con ăn chậm một chút, còn giống cái gì ?” Trên bàn cơm bà mẹ nhịn không được lại bắt đầu dạy dỗ.
Đứa con thất bại tôi đây công năng lớn nhất chính là thay nàng cung cấp những tư liệu sống để bà lải nhải đến vô tận.
Tôi đói đến khó chịu, đương nhiên chỉ lo vùi đầu vào ăn.
Lại không giống tôi, miệng phải ăn cơm, muốn nói nói, còn muốn cười, vội đến vội đi, lại ăn đến nhã nhặn.
“Hạt cơm vãi ra bàn rồi kìa, cẩn thận một chút !”
Lão thái bà, đừng có dài dòng nữa !
Cô gái xinh đẹp cười cười, phủ ở bên tai Lạc Thiệu Cung không biết khẽ nói cái gì, Lạc Thiệu Cung cũng phối hợp mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn tôi.
Làm gì ? Cười bộ dạng ăn cơm thô lỗ của ta à ? Các người không biết trên bàn ăn cơm mà châu đầu ghé tai cũng thực thất lễ sao ? Trước khi cười người thì tự xem bản thân mình đi !
“Anh, anh ăn cơm không ăn đồ ăn à.”
Hai miếng tuyết ngư đưa vào chén của tôi.
Tôi nhanh chong dùng chiếc đũa gạt vào chiếc hộp giấy đựng rác trên bàn, tiếp tục ăn miếng cơm khô cằn của mình.
Động tác rất rõ ràng, mọi người hoàn toàn bình tĩnh.
“Tiểu Hữu, con làm gì ?”
“…….Con đã quên anh không dám ăn cá.” Lạc Thiệu Cung dành mở miệng trước.
Không khí dịu đi một chút.
Ừm, đúng vậy, săn sóc, lúc cònnhỏ, tốt đến mức không có một khuyết điểm.
Đúng là ưu đẳng.
Tôi cúi thấp đầu một chút, dùng sức nuốt vội hạt cơm trong miệng.
“Cái này là món anh thích nhất.” Ân cần gắp cho tôi một cặp thịt nhưng tôi lại cố ý bác đi.
“Thiệu Cung, bạn thật quan tâm đến anh mình.”
………hả, ngươi, muốn thể hiện sự săn sóc của mình, cho ai xem vậy ?
“Con ăn no.” Cơm trong chén ăn sạch sẽ, còn lại những món Lạc Thiệu Cung gặp cho ta động còn chưa động qua.
“Cũng đừng lên lầu, ra trước ngồi đi, chẳng phải phải ăn trái cây sao.”
Tôi chỉ ngồi yên trên một sô pha không xa, yên lặng ăn cam, ngẩn người nhìn màn hình.
Cam thiệt dở, Chương trình TV cũng chẳng hay ho, khuôn mặt tươi cười của Lạc Thiệu Cung càng chướng mắt.
Kim đồng hồ như thế nào lại chậm tới thế.
Chờ đến khi nữ sinh kia vào đề, muốn cùng Lạc Thiệu Cung vào phòng cùng nó học bài, trọng trách tiếp đãi nàng liền toàn bộ rơi vào Lạc Thiệu Cung, mấy người thừa cuối cùng cũng có thể đi ra. Tôi mang một bụng đầy cam, tập tễnh đi qua người bọn họ, lên lầu về phòng mình.