Huynh Hữu Đệ Công

Chương 39


Đọc truyện Huynh Hữu Đệ Công – Chương 39

“Ngô. . . . . .” Tôi do dự.

“Làm sao vậy?” Giọng nói của nó dịu dàng như mê hoặc.

Tôi tựa trán mình vào trán nó, mặc nó hôn môi một chút, chân từ đầu đến cuối lại quấn lấy nhau quá chặt chẽ.

“Anh à, lâu lắm rồi không để cho em ôm anh.” Trong giọng của nó hơi hơi có ý oán hận.

Là từ khi nào thì tôi bắt đầu tránh né tứ chi tiếp xúc thân mật chứ? Đại khái là từ thời điểm phát hiện chính mình thích Lạc Thiệu Cung đi! Bởi vì thích nó cho nên hy vọng mình có thể trở nên tốt hơn, có thể mau mau lớn lên, có thể cùng nó sóng vai mà đứng, có thể xứng đôi với nó.

Nếu vẫn cứ bị đối xử như đối xử với phụ nữ sẽ rất dễ trở nên yếu đuối lại vô năng a.

“Anh à…”

” Chỉ hôn môi. . . . . . Không được sao?”

Lạc Thiệu Cung quả nhiên rất thất vọng nhìn tôi: ” Vì sao?”

” Cái đó. . . . . . sau khi làm xong sẽ dính dính. . . . .”

“Em có thể ôm anh đi tắm rửa a.”

“Tại sao. . . . . . Phải làm a?”

“Trời. . . . . .” Lạc thiệu cung khó có thể tin mà hít một ngụm khí, “Cư nhiên lại hỏi loại vấn đề này! Đương nhiên là bởi vì em thích anh a, anh! Anh cũng là đàn ông, có thể lý giải chứ? Loại thời điểm này, muốn làm là đương nhiên a!”

“Nhưng mà. . . . . .”

“Làm sao vậy, anh?”

Tôi không hé răng, muốn dùng lặng im để cho qua chuyện.

“Vậy quên đi.” Thứ vốn nóng cháy chạm vào tôi cũng dần dần uể oải xuống, dễ thấy được nó đã thật sự mất hứng, “Không muốn thì ngủ đi.”

Gian phòng lại trở nên im ắng, chỉ có tiếng kêu rất nhỏ của máy điều hòa đang hoạt động, màn cửa vẫn không kéo xuống, ánh trăng chiếu vào trên lưng có hơi lạnh. Mặc dù không còn vui vẻ gì, Lạc Thiệu Cung vẫn ôm tôi, tôi ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng nó, cố gắng ngủ mau mau, một cử động cũng không dám hó hé. Qua không lâu sau, cánh tay đặt ở trên lưng tôi di di, thì ra không ngủ được không phải chỉ có mình tôi.

Cảm giác được Lạc Thiệu Cung nhẹ nhàng đem cánh tay rút ra, lặng lẽ xuống giường, tiếp theo, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước cố ý giảm thanh, thằng em của tôi thật sự là một người đàn ông tốt vừa am hiểu ý lại vừa biết thông cảm cho người khác, nghĩ như vậy, ngực của tôi lại nóng lên. Đối với tôi dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, trên thế giới này, chỉ sợ là tìm không ra người thứ hai.Nghe nó cẩn thận từng li từng tí đi trở về bên giường, cũng không nằm xuống, mà chỉ ngồi ở mép giường, cái nệm đàn hồi tốt hơi hơi chấn động, sau đó ngón tay mát lạnh ở trên mặt tôi chạm một chút.

” Anh. . . . . .”

Còn tưởng rằng đang giả bộ ngủ thì bị nó phát hiện, kết quả nó đè thấp thanh âm, chỉ lẩm bẩm.

” Anh thật sự thích em sao?”

Lại im lặng thật lâu, mới nghe được nó thở dài thật là dài.


Thở dài ủ rũ như thế, khiến tôi nằm cũng chẳng yên nữa, đành quay sang mở to mắt, “Lạc Thiệu Cung. . . . . .”

Nó hơi hơi lắp bắp kinh hãi, nhưng lại lập tức mỉm cười sờ sờ mặt của tôi, “Đánh thức anh sao? Thật ngại quá. ” Ánh trăng chiếu lên một bên sườn mặt đẹp trai của nó, thoạt nhìn trong suốt giống như hàng thủy tinh được điêu khắc thủ công mỹ nghệ. Lạc Thiệu Cung càng lớn, khuôn mặt đẹp lại càng trầm ổn.

Thiệu Hi cũng cùng huyết thống Thiệu gia đậm đặc như nó nhưng lại không giống với, thằng em của tôi không có một chút sắc bén nào, đường nét lãnh đạm trên mặt thường ngày lúc lộ ra nụ cười ấm áp cũng nhu hòa đến mức làm cho người ta muốn hãm sâu vào. Em trai như vậy, tôi có lý do gì mà không thích chứ? Trên thế giới này, người tôi thích nhất chính là nó.

” Lạc Thiệu Cung,” Tôi chống tay ngồi dậy, vì những lời mình sắp sửa nói ra mà mặt đỏ chót, “Anh đương nhiên thích em a.”

“Nga?” Thằng em thuần thục đem tôi ôm lấy đặt ở trên đùi, cúi đầu cắn cắn cái mũi tôi, “Có đúng không? Vậy vì sao không thích để cho em ôm chứ? Ân? Nói thật nào?”

“Bởi vì. . . . . .”

“Ân?” Những cái hôn dịu dàng rơi vào trên mặt, tựa như đang cổ vũ.

” Ta là đàn ông. . . . . .”

“A?”

” Ai mà thích bị người ta cắm thứ gì đó vào mông chứ a!” Tôi “quyết tử” thấp giọng hô “Rất đau, hơn nữa. . . . . . Thực mất mặt. . . . . .”

” Rất đau sao? Thật xin lỗi. . . . . .” Thanh âm xin lỗi mang theo ý cười, ít đi hết mấy phần thành tâm, ” Vậy về sau em sẽ càng cẩn thận, càng dịu dàng, không làm đau anh là được a! Còn có, loại chuyện này không luyện tập thì làm sao quen được?”

” Lần đầu tiên của anh, anh chảy nhiều máu như vậy, nhưng về sau cũng đâu còn bị thương nữa đúng hay không? Cho nên nếu không muốn đau thì làm nhiều một chút mới đúng a.”

“Thế nhưng rất mất mặt. . . . . .” Tôi nhỏ giọng nói, “Là nam sinh, vốn nên ôm người khác, còn ta thì lại . . . . . . Ta sợ mình sẽ trở nên kỳ quái, trở nên giống phụ nữ. . . . .”

” Chẳng lẽ anh muốn ôm phụ nữ sao?” Sắc mặt Lạc Thiệu Cung lập tức trở nên kỳ quái.” Đương nhiên là không được, anh là của em, làm sao có thể chạm vào người khác!” Nó hung ác đứng dậy, ” Nếu anh muốn đến như vậy, anh có thể ôm em a, thực ra so với ôm con gái cũng không kém. . . . .”

“Ách. . . . . .”

Mức độ xinh đẹp của Lạc Thiệu Cung tất nhiên không thua phần lớn nữ sinh, nhưng bảo tôi áp đảo một thằng con trai, làm chuyện XXOO với nó như vậy, rõ là không có gì hứng thú. Với lại, lần trước cũng đã thử qua rồi, xém đem phân thân của mình nhồi máu luôn, bỏ vào chỗ chật hẹp như vậy, lại còn là chỗ không có chức năng liên quan gì, tôi căn bản làm không được! Trời mới biết, bình thường Lạc Thiệu Cung là làm sao mới hoàn thành được động tác yêu cầu kỹ thuật cao tới vậy.Đối với ánh mắt ghét bỏ của tôi, Lạc Thiệu Cung có điểm khó chịu, ” Cho nên phải để cho em ôm anh thôi.”

” Anh! Một người đàn ông chân chính, đâu phải chỉ bởi vì bị đặt ở phía dưới thì biến thành ẻo lả đâu.”

“Ách. . . . . .”

“Hai cái đó đâu có liên quan với nhau”. Không biết có phải là nó đang nói dối trắng trợn hay không, ” Anh xem em không phải là tình nguyện cho anh ôm sao, lẽ nào chỉ vì nguyên nhân này mà biến đổi sao? Làm tình chỉ là một loại cách thức biểu hiện chúng ta yêu nhau thôi, làm sao ảnh hưởng đến thứ khác chứ? Hơn nữa, lúc làm tình, em cũng không xem anh như phụ nữ a, phụ nữ sẽ có thứ đó sao?”

Cái thằng này, dám giở thủ đoạn sờ sờ biểu tượng nam tính giữa hai chân tôi nữa chứ, rốt cuộc mặt tôi cũng xoát cái đỏ lên.

“Nếu em mà đem anh coi như nữ sinh, em còn đem thứ này sờ vừa liếm sao? Vậy, ngay cả em cũng chưa từng xem anh như nữ sinh, thì anh cần gì phải lo lắng mình sẽ trở nên không giống đàn ông?”

“Ách. . . . . .” Tôi bị nó đem đúng đúng sai sai nói đến thao thao bất tuyệt biến thành mơ mơ màng màng.

” Tóm lại, đây là cách thức mà hai người đàn ông yêu nhau a, anh, anh không cần lo lắng có không mà chỉ cần nói cho em biết, anh có đồng ý nhận tình yêu của em hay không là được rồi.”


Tôi ngơ ngác gật gật đầu.

“Như vậy mới ngoan nha.” Lạc Thiệu Cung cười đến ánh mắt mị mị, “Vậy anh dùng toàn thân tiếp nhận em đi, chuyện khác cứ giao cho em.”

Gì chứ. . . . . .lừa đảo hả! Nhưng tôi lại vắt không ra khí lực bẻ lại lời nó nói.

” Anh trai, em yêu anh nhất.” Tên này thực hiện được gian kế, ở trên môi tôi dùng sức hôn một cái, liền động thủ nâng chân của tôi lên, lột mất cái quần sịp.

” Nhưng, nhưng mà. . . . . .”

“Ân?” –

Cảm giác nửa người dưới lạnh lẽo thiệt bất an, “Ta, ta chưa có chuẩn bị. . . . .” Tôi khiếp đảm lầu bầu.

” Nhưng mà em có a.” Lạc Thiệu Cung bỗng chốc lộ ra nụ cười ác ôn, giống như ảo thuật từ trong túi áo ngủ lấy ra một thứ, là lọ thuốc mỡ mầu lục nhạt trong suốt.

Tôi rụt lui cái cổ, tên này lúc nào cũng mang theo thứ này để tùy thân sao. . . . . .

Nó như nhìn thấu bất mãn của tôi, mỉm cười đứng dậy, ” Đương nhiên phải tùy thời mang theo rồi, bởi vì không biết chính xác khi nào sẽ dùng đến, em lại không muốn làm cho anh bị thương.”

Tên lừa đảo, nói nghe tốt như vậy, ngươi dứt khoát không làm không được sao?

” Anh à. . . . .” Lạc Thiệu Cung lúc này rất không khách sáo, động tác kịch liệt, khiến cho phần eo của tôi run rẩy mà lay động.

“Không được. . . . . . Không được. . . . . .” Cảm giác tuyến tiền liệt bị kích thích làm cho tôi không khống chế được, thanh âm phát ra cũng bắt đầu biến đổi, “Không cần. . . . . . Không cần. . . . . . kỳ quái, Lạc Thiệu Cung. . . . . . Không cần. . . . . .”“Không việc gì, anh. . . . . .”Cái thằng đem tôi đặt tại trên người nó chặt chẽ, vừa thở dốc rất nhỏ, vừa mút cổ tôi, “Không kỳ quái một chút nào. . . . . . Anh sẽ cảm thấy thoải mái. . . . . . bởi vì em nghiêm túc yêu anh a. . . . . Anh. . . . .”

Nó đột nhiên gia tăng độ mạnh, thúc đẩy áp bức chồng chất, làm cho trước mắt tôi biến thành màu đen.

” Cảm giác được đến chưa? Anh. . . . . Thích của em không, anh cảm giác được không?”

Tôi liều mình bấu vào cái thằng đang ôm tôi vào trong ngực hôn môi cuồng nhiệt, phát ra tiếng nức nở giống như mèo kêu, đầu gối đã sớm nhuyễn đến mức chống đỡ không được, bị nó nhồi vào trong cơ thể, giống như có đám lửa chậm rãi bốc cháy lên, toàn thân đều nóng lên, nhịn không được đem mặt chôn ở trong cổ nó mà cầu xin, khó chịu cọ qua cọ lại.

Tôi nghe được nó thở dốc mang theo ý cười, “Anh à. . . . . . Đêm nay chúng ta sẽ không tách ra. . . . . .”

Đại biến thái! Thế nhưng. . . . . . Lạc Thiệu Cung, có thể cùng ngươi làm thành một thể, chặt chẽ tương liên như vậy, là chuyện may mắn nhất của ta, ta thật cao hứng khi là anh ngươi. . . . . . Kiếp sau, ta còn muốn làm anh ngươi nga!

Buổi sáng tỉnh lại xương sống thắt lưng đau nhức không phải bình thường, mông đau đến nỗi khiến cho tôi thầm nghĩ suốt ngày dính dưới giường, thời điểm cố tình gặp phải Thiệu Hi, hắn vỗ vỗ ở trên lưng tôi, “Thế nào lại không có sức sống như vậy?”

Tôi thiếu chút nữa bắn lên như đạn, vội lấy tay bảo hộ phần eo yếu ớt suýt nữa muốn bẻ gẫy, “Tối hôm qua ngủ không ngon. . . . . .”

“Nga?” Hắn hứng thú dạt dào nhìn tôi.

“Bởi vì. . . . . . Bởi vì ta không quen giường.”


” Không phải giường kêu sao?

” Cái, cái gì? — tôi tức khắc cà lăm luôn.

” Tối hôm qua các cậu thực ầm ĩ a, please, về sau nhỏ tiếng dùm một chút được không? Tôi cũng không hứng thú nghe lén việc riêng tư của người khác. Còn có, dù cho phòng cách âm có hiệu quả, mở cửa sổ làm, âm thanh cũng sẽ truyền ra đó.”

” Nói bậy, ta không có mở cửa sổ!”

“Ha ha, thì ra các cậu thực sự làm a?”

Tôi lúc này mới ý thức được hắn đang thả mồi câu mình, mặt thoáng cái biến đen, ( ngươi, ngươi tên hỗn đản này. . . . . . )

” Anh em loạn luân.” Hắn nheo con mắt lại, “Các cậu thoạt nhìn bảo thủ như vậy, thì ra chỉ là vỏ ngoài thôi.”

“Ngươi, ngươi muốn thế nào?”

Bình thường như trong phim truyền hình, thì hiện tại tôi nên đối mặt, không biết là uy hiếp hay là vòi tiền đây?

” Tôi không muốn đối xử với cậu như vậy.” Một tay hắn nắm lấy mặt của tôi, ” Một tên hậu đậu như cậu, chưa đến mức để tôi ra tay đâu, bất quá thật ngoài dự đoán của tôi. . . . . .Loại như Lạc Thiệu Cung làm thế nào lại có hứng thứ với cậu?”

“Cái gì?” Tôi thẹn quá thành giận, , “Hắn đương nhiên là thích ta a!”

Thiệu Hi làm như nghe được chuyện hài nghìn xưa khó gặp cười um lên, cười đến thở không nổi, còn một tay chỉ vào tôi.Bộ dạng ôm bụng của hắn làm tôi thực muốn đập.

“Có cái gì buồn cười đâu!” Tôi nghe được thanh âm gân xanh trên trán mình dựng lên.

“Ừ. . . . . . Có tự tin quả thật là chuyện tốt.” Hắn cười thò tay vỗ vỗ lưng của tôi, “Cậu như vậy cũng không có gì là không tốt.”

“Hắn thật sự thích ta!” Mặt tôi trướng đến mức đỏ bừng, liều mạng tranh luận cho mình, “Ta là nói thật.”

“Thích cậu ở chỗ nào a?” Hắn thương hại nhìn tôi, “Ngươi sớm giác ngộ sự thật một chút sẽ tốt hơn!”

Tuy rằng không cam lòng, nhưng xác thực tôi trả lời không được, “Ai quản hắn thích ta vì cái gì, thích chính là thích a, bằng không muốn ôm ta để làm chi?”

“Nga. . . . . . Hắn thích chỉ có thân thể của cậu mà thôi.” Hắn dùng ánh mắt nhìn thịt bò trong siêu thị đánh giá ta, “Cái mông cậu lớn lên không tồi nha.”

Tôi vội thụt lùi hai bước kéo dài khoảng cách, “Hạ, hạ lưu!”

“Yên tâm đi!” Hắn phất tay, “Tôi chỉ có hứng thú với phụ nữ có bộ ngực lớn thôi, chú lùn cứng như cái ván cửa. . . . . . Tôi nuốt không nổi đâu.”

Không có gặp phải đe dọa cưỡng bức như trong tưởng tượng, nhưng mà, cảm giác so với bị đe dọa lại càng hỏng bét.

.

.

.

Tôi phát hiện mặc kệ người nào nhìn thấy thằng anh đều phải ức hiếp một tý, làm hại tôi cũng nhịn không được muốn khi dễ thử xem, chẳng lẽ anh trai lớn lên trên mặt có chữ “Mời ngươi khi dễ ta đi” sao?

Sau có cơ hội, tôi nghiêm túc hỏi Lạc Thiệu Cung : “Ngươi thích ta ở điểm nào?”


Tên kia phản ứng nhanh chóng, “Toàn bộ.”

Không hề nghĩ ngợi, dám chắc là không thừa nhận thực sự, tôi hỏi lại: “Như thế nào kêu là toàn bộ a?”

“Ân, chính là. . . . . .” Nó bắt đầu giở trò, đem tôi từ đầu đến chân sờ loạn hết trơn, “Chỗ này, chỗ này… còn có chỗ này nữa… Mỗi một tấc em đều rất thích, em đều có hôn cẩn thận hết nha, đương nhiên, thích nhất, vẫn là chỗ này. . . . . .”

Đáng giận. . . . . . Thực sự y như Thiệu Hi nói, tên vương bát đản này! Hại tôi có phần muốn khóc.

.

.

.

“Rốt cuộc ông gọi tôi trở về làm gì?”

“Mày là do tao sinh, chỉ với nhiêu đó, không thể gọi mày về sao?”

Trên bàn cơm, mẹ già cùng ông ngoại đối đầu gay gắt, chẳng quan tâm những người khác đang tai bay vạ gió, vùi đầu ngoan ngoãn nhanh chóng ăn cơm.

“Ông muốn gặp là con tôi hay là tôi?”

“Có gì khác biệt hả?”

Tôi tranh thủ thời gian lùa cơm, mỗi lần bọn họ ầm ĩ, tôi chỉ sợ cái bàn sẽ bị ném đi, làm hại mọi người không có cơm ăn.“Cháu học ngành gì?”

“Ách. . . . . .” Đột nhiên bị hỏi đến, tôi ngu ngơ một chút mới trả lời.” Cháu là. . . . . Đại học T liên kết, thiết kế phần mềm.”

“Liên kết?”

“Chính là. . . . . . cao đẳng.”

“Ân?” Lông mi ông ngoại lại nghiêm khắc dựng đứng lên.

Tôi vội cúi đầu.

“Cùng loại với mày.” Ông nhìn thoáng qua lão mẹ.

“Đương nhiên, nó là con của tôi a.” Lão mẹ không chịu thua chút nào trả lời, khiến tôi an tâm một chút.

Cho dù tôi hỏng bét như thế nào, cũng là một phần tử trong nhà này, ít nhất đây là dám chắc.

.

. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

.

“BOBO, mày muốn đi đâu?” Tôi mệt lử nói với nó, “Chúng ta tìm một chỗ ngồi nha, không được chạy nữa, ai ya…” Thiệu Hi nhờ vã phải trông nom con chó tinh lực dư thừa này, tuy rằng vóc dáng rất nhỏ, sức lực lại lớn, giật dây xích trong tay tôi, bức tôi mang nó tản bộ khắp nơi.

“Bên kia không có gì hay để chơi, chúng ta đi hướng bên này đi, trở về ngủ, a. . . . . mày thật sự là không ngoan. . . . . .”

Xem nó lắc lắc cái đuôi kích động chạy ở phía trước, tôi đành phải bất đắc dĩ kéo dài bước chân đi tới. Đi phía trước là phòng trà nhỏ cậu đang tiếp đãi khách uống trà, mơ hồ nghe được thanh âm có người nói chuyện, cũng tốt, đi xem có trà bánh gì ngon hay không. . . . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.